Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về


Vừa ra khỏi Tô nhục nhục tửu lâu không xa thì đã nhìn thấy Sở từ
đang bay về hướng này, dừng lại trước mặt Duyệt Nhi. Duyệt Nhi
không nói hai lời, lập tức bay lên ngồi trên lưng Sở Từ.

Hỏa phượng quả nhiên không hổ là vua của phi thú, cho dù Long Đằng
là phi thú có tốc độ mạnh mẽ thần tốc như vậy cũng không bắt
kịp một chút khí thế của hỏa phượng. Mọi người chỉ thấy
bóng dáng cực kỳ mỹ lệ rít gào lướt qua, thậm chí ngay cả
thân ảnh cũng không lưu lại.

Nơi chân trời xuất hiện kình lôi, thần giới xuất hiện hiện tượng
như vậy, chỉ có một nguyên nhân, chính là có người sắp lịch
kiếp phi thăng đến một cảnh giới cao hơn.

Mọi người lại ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cái này…Độ kiếp
bình thường cũng chỉ là ở nơi của người sắp độ kiếp có điềm báo như vậy, nhưng mà lần này, dường như toàn bộ Thần giới
đều bao phủ trong tăm tối. Chúng thần nào đã từng gặp qua tình
huống như thế, đưa mắt nhìn nhau, cùng có chút hoảng sợ, trong
đầu xuất hiện cảm giác phục tùng, rốt cuộc là chuyện gì đây?

Có người tuổi tác đã nhiều, trầm ngâm một lúc, nói: “Từ Thiên
thần đến Thần quân, tuyệt đối không có dấu hiệu ghê gớm như
vậy, năm đó Tử Dao Thần quân độ kiếp, chúng ta cũng từng chứng kiến, không bằng một phần vạn của lần này. Thiên giới tử khí đông lai, lôi điện giao thoa, cùng với tình huống năm đó Hạo
Thiên thần đế lịch kiếp cũng không sai biệt lắm…”

Mọi người kinh hãi, nhưng bản thân từ nơi sâu thẳm trong tiềm thức
sinh ra cảm giác thần phục nên dù sao cũng chẳng có cách nào
nghi ngờ.

Toàn bộ bầu trời nháy mắt bị mây tía bao trùm, nơi chân trời lôi
điện chớp lóe, ngàn vạn màu sắc. Tất cả thần thú của thần
giới cũng trở nên cáu kỉnh không yên, ngay cả lòng người cũng
không áp chế được sợ hãi.

Một vị lão giả nhìn thấy tình hình như vậy thì liên tục lắc đầu, cơ hồ đã bị cảnh tượng này dọa, trong miệng lẩm bẩm:
“…Không…Không thể nào…Hạo Thiên Thần đế năm đó cũng không sánh
được với tình hình như vậy!” Dứt lời thân người lảo đảo, run
rẩy đứng trên đám mây, hướng nơi mây tía cuồn cuộn mà đi.

Chúng thần không thể tin nổi đờ người đứng ngay tại chỗ, đồng thời nhìn về hướng đó…

Chính là dãy núi Lạc Thủy – chỗ của Lạc Thủy Thần quân!

Sở Từ bay với tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã ở
trên bầu trời dãy núi Lạc Thủy.Y giảm tốc độ, vừa đáp xuống
trước Thứ Thiên điện thì bóng người nhỏ nhắn trên lưng đã xông
vào bên trong điện. Sở Từ thu nhỏ người, đậu trên thần thụ bên
ngoài điện, ngẩng đầu nhìn chân trời, dáng vẻ có chút lo
lắng.

Ngưng Không nét mặt cực kỳ trầm trọng: “Ta mười mấy vạn năm qua chưa từng gặp qua dị tượng như vậy…Không phải là…”

Phất Dung lắc lắc đầu: “Sao có thể chứ? Chủ thượng…chủ thượng bất quá chỉ mấy vạn tuổi, Tử Dao Thần quân mười mấy vạn tuổi,
dựa vào vận số may mắn được gia tộc hỗ trợ cùng với tư chất của
bản thân thăng thành Thần quân. Hạo Thiên thần đế nói chủ
thượng là kỳ tài thần giới ngàn vạn năm chưa từng xuất hiện,
chủ thượng thăng lên Thần quân, hiện giờ…Không thể nào, đây hẳn
là nghịch thiên!”

Cửu Kiếm bình thường là người tùy tiện cẩu thả nhất, nhưng lúc
này cũng không khỏi có chút khẩn trương, trên mặt đều là mồ
hôi, nói: “Nếu như không phải, vậy ngươi nói xem là gì? Thần
giới có dị tượng như thế còn không đủ giải thích vấn đề hay
sao?”

Túc Tịch gật đầu tán đồng với Cửu Kiếm: “Trong lòng mọi người
không xác định, nhưng ta cảm giác chính là vậy, mơ hồ có một
loại cảm giác áp chế…”

Mọi người cả kinh, trong lòng đều có chút xác thực, chả trách
chủ thượng lại ngủ say nhiều năm như vậy, thì ra là vì nguyên
nhân này?

Duyệt Nhi hiện giờ đã vòng qua lớp lớp bình phong màn trướng, xông đến bên giường.

Trên chiếc giường bằng ngà có một người bình yên ngồi đó.

Bạch y tóc đen, mặt mày như họa, trông thấy Duyệt Nhi thì sự ấm áp
trong ánh mắt tức thì khiến dạ minh châu xung quanh trở nên ảm
đạm. Hai tay y mở ra, cánh môi khẽ mở, vẫn là thanh âm trong
trẻo lạnh lùng ấy, nhưng lại lay động sợi dây ở nơi sâu thẳm
nhất trong trái tim Duyệt Nhi: “Bé ngoan, ta trở lại rồi…”

Thiên ngôn vạn ngữ, khó tỏ tình này.

Duyệt Nhi sững người dừng ở cách đó không xa, giờ phút này lại
nhịn không được, nhào vào trong hai cánh tay đang mở ra của y,
đẩy Tức Mặc Ly ngã xuống giường, đầu cọ cọ trước ngực y. Cơ
thể trước người này, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có cảm giác ấm áp, đôi tay ấy cũng lần đầu tiên ôm chặt nàng.

Trong lòng vừa chua vừa chát, sự ủy khuất cùng tưởng nhớ chất
chứa trong tim Duyệt Nhi nhất thời hóa thành nước mắt lại lần
nữa vỡ đê, nước mắt to như hạt đậu lộp độp lộp độp rơi trên
ngực y, thiêu đốt trái tim hai người, Tức Mặc Ly chỉ khe khẽ vỗ lưng nàng. Duyệt Nhi khóc một lúc mới ngẩng đầu, hai mắt đẫm
lệ mơ mơ hồ hồ vuốt ve mặt y, thanh âm ngọt ngào dịu dàng giờ
phút này tràn đầy nghẹn ngào: “Rất rất rất nhiều năm
rồi…Thiếp sắp cho rằng chàng không trở lại nữa, thiếp sắp cho
rằng chàng thật sự không cần thiếp nữa…”

Tức Mặc Ly đưa tay nhẹ lau nước mắt cho nàng, bên môi là chút ý
cười, một lúc lâu mới nói: “Hôm nay đêm nay, vừa đúng một trăm
năm.”

Y biết, chỉ có điều, không tỉnh lại được mà thôi.

Y ngồi dậy, Duyệt Nhi vùi trong ngực y, khóc đến mù trời mịt
đất, nức nở lên án: “Một trăm năm rất lâu rất lâu, chàng là
người xấu, để thiếp đợi lâu như vậy! Không thèm để ý chàng…”

“Đúng, ta là người xấu, có điều không được không để ý ta.” Y đưa tay
triệu một chiếc khăn gấm ấm áp đến, lau sạch lệ trên mặt nàng, thấy nàng ngơ ngơ ngác ngác nhìn y, trong lòng một mảnh dịu
dàng: “Sao vậy?”

Duyệt Nhi cuối cùng nín khóc khẽ nở nụ cười, ngước đầu ở trên môi y mổ mổ, vừa gian tà lại vừa đáng yêu: “Chàng ngủ say một trăm
năm, mặc thiếp muốn làm gì thì làm, khì khì…”

Tức Mặc Ly thầm thấy buồn cười, thực không biết tiểu gia hỏa này
nói muốn làm gì thì làm đã tới trình độ nào, đưa tay gãi
gãi chiếc mũi rất cao của nàng, nhẹ giọng nói: “Tinh quái!”
Trầm ngâm một lúc, lại nói: “Ta lúc nào cũng hoan nghênh nàng
đối với ta muốn làm gì thì làm…”

Bắt gặp trong mắt Tức Mặc Ly vụt qua ý cười xấu xa, Duyệt Nhi có
chút hoài nghi vào mắt mình, lắp bắp nói: “…Chàng…Thiếp….” Mỹ
sắc mê người aaaaaa! Cô hổ nhỏ rất không có khí phách.

Trong không khí ấm áp thuận hòa, bỗng dưng một luồng tử điện trực
tiếp bổ xuống. Tức Mặc Ly mặt không đổi sắc, trái lại khiến
Duyệt Nhi sợ giật thót, vội vàng nhìn trái nhìn phải quan sát một phen, lo lắng nói: “Vì sao lại có lôi điện nhằm vào
chàng?”

Tức Mặc Ly xoa xoa tai nàng, cảm xúc nơi tay vẫn tốt như trước: “Ta sắp lịch kiếp.”

“Lịch kiếp gì? Liệu có gặp vấn đề gì không? Liệu có lại bị đánh
đến ngủ say nữa không? Đau hay không? Nghiêm trọng lắm không?” Cô
hổ nhỏ rất chi căng thẳng.

Tức Mặc Ly nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của nàng, trong lòng
càng ấm áp, nhẹ giọng nói: “Thần đế kiếp, sẽ không sao, không
ngủ nữa, không đau, không nghiêm trọng.”

Từng luồng từng luồng tử lôi thanh sương đều ở khoảng không bên trên chiếc
giường ngà voi mà giáng xuống. Duyệt Nhi nhìn gương mặt có chút xanh xao của Tức Mặc Ly, hai cánh tay mở ra, đem y ôm chặt ở dưới thân, khí thế
ngất trời nói: “Thiếp chịu thay chàng!” Nói rồi lại đối mặt với lôi
điện, hoàn toàn đem Tức Mặc Ly ôm trong ngực mình.

Tức Mặc Ly:…

Trận trận lôi điện không chút lưu tình lướt qua Duyệt Nhi bổ xuống trên
người Tức Mặc Ly, Duyệt Nhi có chút thất bại, phẫn nộ nói: “Không có mắt hả? Đánh nhầm người rồi!”

Một lúc lâu….

Thiên kiếp càng lúc càng nặng nề, may mà Thứ Thiên điện cùng với giường ngọc
ngà voi đủ vững chắc không sụp đổ. Duyệt Nhi quan sát mà có chút lo
lắng, tình cảnh này so với trước đây từng gặp càng dữ dội hơn mấy phần.

Thấy Tức Mặc Ly bị nàng mạnh mẽ ôm trong ngực chưa từng nói lời nào, một
chút cũng không động đậy, Duyệt Nhi hơi sợ hãi, thấp giọng căng thẳng
nói: “Mặc Ly…Mặc Ly…Chàng sao vậy?” Không phải là bị Thiên kiếp bức chết rồi chứ, cô hổ nhỏ lo lắng không thôi.

Một lúc sau, trong ngực truyền tới thanh âm trong trẻo lạnh lùng: “Ta không sao…Chẳng qua chỉ là sắp không thở nổi…”

Duyệt Nhi cả kinh, vội vàng thả Tức Mặc Ly đang bị ép chặt trước ngực ra,
thấy gương mặt tuấn tú tựa bạch ngọc không chút khiếm khuyết của y hiện
giờ nhiễm sắc đỏ bừng, thập phần áy náy: “Xin lỗi, thiếp nhất thời căng
thẳng…Chàng sao không nói sớm chứ?”

Gương mặt Tức Mặc Ly hơi đỏ, qua một lúc mới nói: “Không sao…Kỳ thực ta rất
hưởng thụ…” Ánh mắt từ trước ngực Duyệt Nhi dời đi, nhìn Duyệt Nhi.

Đôi mắt to tròn trong suốt lấp lánh của Duyệt Nhi sâu kín nhìn y, không
hiểu nói: “Lịch kiếp rất thoải mái ư?” Rõ ràng là rất đau đớn, không
phải sao, mặt chàng còn đỏ thế kia.

Lần nữa ôm nàng vào lòng, nhóc con này quả thực khiến người ta yêu thương
vô cùng mà. Tức Mặc Ly không biết làm sao, tỷ mỷ nhìn nàng: “Từ Thần
quân đến Thần đế cũng không nghiêm trọng như năm đó từ Thiên thần trở
thành Thần quân, vì ta đã trải qua tình kiếp. Thiên lôi này bất quá là
một trong tam kiếp, đợi một lát nữa còn có hỏa kiếp, không cần sợ hãi,
bọn họ không dám.”

Duyệt Nhi cực kỳ kinh hãi: “Tình kiếp? Chàng trải qua khi nào? Sao thiếp
không biết?” Nàng hoàn toàn lược bỏ câu nói quan trọng nhất kia, bọn họ
không dám.

“Vào thời khắc thành Thần quân kia thì tình kiếp đã bắt đầu rồi, tình kiếp chính là nàng.”

Duyệt Nhi thở phào, cười nói: “Rất may là thiếp á, nếu như là Tử Dao Thần quân thì biết làm sao?”

Tức Mặc Ly ôm nàng nằm trên giường, thấy nàng có vẻ u sầu, buồn cười bảo: “Phải là người trong lòng mới có thể thành kiếp.”

Duyệt Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu, nằm nghiêng người, đôi mắt to tròn
chớp chớp nhìn Tức Mặc Ly. Tức Mặc Ly trông thấy mà trái tim muốn tan
chảy, một tay nhẹ nhàng xoa nắn tai nàng, cô hổ nhỏ cực kỳ hưởng thụ,
lại sát gần hơn một chút, vùi vào trong ngực y, nhìn thiên kiếp tử lôi ở trên người y lấp lóe sáng rực, cuối cùng…

Ngủ mất.

Tức Mặc Ly nhìn gương mặt say ngủ đáng yêu của nàng, một chút sợ hãi uy lực của Thiên kiếp cũng không có, không hề động đậy, vẫn bình thường như
mỗi đêm không ngủ, yên lặng ngắm nàng, trong ánh mắt, trên gương mặt đều là nét dịu dàng.

………………………….

Duyệt Nhi vừa tỉnh giấc đã thấy Tức Mặc Ly bên cạnh đang ngủ say, cảm thấy
hình như có chút không đúng, nhưng chỉ đành mơ mơ hồ hồ ngồi dậy rửa
mặt, giống như ngày thường cùng Sở Từ đi đến Vụ Hoa sơn thu thập Dạ
Lương Hoa, sau khi ngâm trong nước lạnh thành bùn hoa thì nhanh chóng
cùng Sở Từ quay trở về Thứ Thiên điện.

Khi trở lại bên trong điện, Duyệt Nhi đem bùn hoa cẩn thận thoa lòng bàn
tay Tức Mặc Ly. Haizz, bên trên một vết sẹo cũng không hề thấy, so với
trước đây đã hoàn mỹ như được điêu khắc từ ngọc. Trong lòng Duyệt Nhi
cực kỳ vui vẻ, qua hôm nay sẽ không cần phải thoa nữa rồi. Dùng nước ấm
nhẹ nhàng rửa sạch tay, Duyệt Nhi lại đặt bên môi, vươn đầu lưỡi từng
chút từng chút bắt đầu liếm.

Ai ya, mấy chục năm nay đều như vậy, sao hôm nay lại hơi kỳ quái nhỉ?
Trong lòng cô hổ nhỏ có chút nghi ngờ, ngậm lấy ngón tay, đầu lưỡi liếm
từng ngón từng ngón, trong thoáng chốc thế nhưng lại phát hiện ngón tay
Tức Mặc Ly dường như có thể nhúc nhích, nhẹ nhàng đùa nghịch đầu lưỡi
nàng, cô hổ nhỏ tức thì không phục, trực tiếp ‘giao đấu’ với ngón tay.

Qua một lúc lâu, Duyệt Nhi mới thả tay Tức Mặc Ly, lại dùng nước ấm rửa qua một lượt, cầm lấy bàn tay nhẹ nhàng đặt bên cạnh y, như thể đấy là tác
phẩm nghệ thuật trân quý nhất.

Duyệt Nhi ngước mắt, ý, sao mặt Mặc Ly lại đỏ như vậy? Đưa tay ra, nhẹ nhàng
sờ sờ mặt y, rất nóng, vội vàng rụt tay về, nhưng bắt gặp đôi mắt Tức
Mặc Ly mở ra, chăm chú nhìn nàng.

Nhìn nhau không nói…

Nháy mắt một luồng linh quang chợt lướt qua đầu, cô hổ nhỏ triệt để thông
suốt, cuối cùng hiểu rõ cảm giác kỳ lạ ngày hôm nay là gì rồi.

Nàng quên Mặc Ly hôm qua đã tỉnh lại!

Duyệt Nhi ngơ ngác sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, một chút cũng không
phát giác Tức Mặc Ly đã ôm nàng sát lại gần, siết chặt nàng trước ngực,
cúi thấp đầu, khẽ khàng nhẹ nhàng hôn nàng, hô hấp càng lúc càng nặng
nề, đôi tay cũng không an phận, bắt đầu cởi y phục nàng.

Nhiệt độ càng lúc càng tăng, đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi cũng mịt mờ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vùi vào ngực Tức Mặc Ly, không biết giờ này là
giờ nào.

Y phục trên người đã bị kéo xuống, lộ ra da thịt tinh mịn trắng nõn như
tuyết, gương mặt Tức Mặc Ly càng đỏ hơn, cơ hồ là bị mỹ cảnh trước mắt
thiêu đốt, cúi đầu xuống…

Sau đó………..

Thiên hỏa từ đất bùng lên…

Hơi thở Tức Mặc Ly cứng lại, nét thất vọng trong mắt chợt thoáng qua, chỉnh lại ngay ngắn y phục đã bị trút bỏ cho Duyệt Nhi rồi để nàng ở bên
cạnh, ngồi xa một chút. Thấy đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi hơi nước mênh mông nhìn mình, làn môi đỏ mọng rõ ràng là vết tích vừa rồi bị bản thân mạnh mẽ chà sát thì lập tức trong lòng chợt động, lại muốn kéo nàng vào trong ngực, nhưng bất đắc dĩ đành hít sâu một hơi: “Thiên hỏa đến
rồi.”

Duyệt Nhi lại lồm cồm bò vào lòng y, ôm cổ y, kiên định nói: “Thiếp chịu cùng chàng.”

Đem nàng ôm đến một vị trí không xa cạnh đó, Tức Mặc Ly giải thích: “Thiên
kiếp đều chỉ nhằm vào người chịu kiếp, người bên cạnh không chịu thay
được.”

Duyệt Nhi lại lồm cồm bò vào lòng y, ôm chặt lấy y, bất mãn nói: “Vậy chàng
để thiếp xa vậy làm chi, thiếp thích ở trong lòng chàng.”

Tức Mặc Ly chỉ lại đành phải đem nàng ôm đến bên cạnh không xa, bất đắc dĩ nói: “Nàng ở gần ta quá, ta không dễ chịu.”

Cô hổ nhỏ đau lòng, đôi mắt to nháy mắt long lanh hai giọt lệ, lên án nói: “Chàng ghét bỏ thiếp.”Y ngay cả ôm cũng không chịu ôm nàng.

Tức Mặc Ly không biết làm sao, đành phải đem cô hổ nhỏ ôm trở lại trong
ngực, để nàng ngồi trên đùi mình, nhẹ giọng nói: “Không thể làm loạn,
biết chưa?”

Duyệt Nhi nghe lời gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn y, nhìn một lúc lâu, cổ cũng
hơi mỏi, lẩm bẩm nói: “Thật cao…” Tức Mặc Ly rũ mắt, nhưng thấy cô hổ
nhỏ không nhìn y.

Nàng từ trong túi càn khôn lục lọi một hồi lâu, móc ra vài món đồ chơi, đùa
nghịch một lúc thì hứng thú cũng nhạt liền bỏ trở lại, lại lục tìm một
hồi mới móc ra một xấp thoại bản. Cô hổ nhỏ đặt chúng lên giường, còn
mình thì cầm một quyển, mở ra, khi thì ngây ngốc cười, khi thì phẫn nộ,
khi thì căng thẳng, xem đến cực kỳ thích thú.

Toàn bộ dãy núi Lạc Thủy đều bao trùm trong ánh lửa, có điều không một vật
nào bị thiêu rụi, quả thật thiên hỏa chỉ thương tổn người lịch kiếp mà
thôi.

Ngọn lửa chói mắt biến hóa khôn lường, nghe đâu khi thành sắc tím chính là lúc đau đớn nhất.

Đám người Cửu Kiếm đứng bên ngoài điện, hôm qua chủ thượng đã truyền lệnh
báo bình an, không cần làm gì. Thiên kiếp hôm qua khiến Thần giới lòng
người hoang mang, không nghĩ tới chủ thượng và Duyệt Nhi hai người vẫn
nhàn tản như trước, như thể chuyện gì cũng không xảy ra, mọi người đều
có chút toát mồ hôi, quả nhiên, quả nhiên là phu thê a…

Một người vì quá mạnh mẽ – mọi sự đều không sợ hãi, bình tĩnh đến độ không
có cảm giác gì. Một người thì lại ngây thơ đơn thuần nên cũng vạn sự đều không sợ, chủ thượng nói cái gì nàng liền tin cái đó.

Sở Từ đã thu nhỏ kích thước đậu trên đại thụ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn
trời, nhìn không ra có biểu cảm gì… Trên thực tế cũng không ai nhìn ra
nét mặt của Sở Từ – một con hỏa phượng… Thiên hỏa dữ dội từ giữa trưa
bùng cháy đến lúc chạng vạng, ngước mắt nhìn trời, giữa bầu trời mênh
mông bát ngát, thế nhưng mây tía cuồn cuộn, trong ánh tà dương rực rỡ lộ ra vẻ đẹp mỹ lệ vô cùng, người của Thần giới nhao nhao lấy ra họa ký
thạch, ghi lại cảnh tượng trước giờ chưa từng xảy ra này.

Mà Lạc Thủy Thần quân tội nghiệp chịu Thiên kiếp lần này lại đang ngồi
trong Thứ Thiên điện, ôm cô hổ nhỏ, vừa nhận lãnh thiên hỏa vừa chịu
đựng nỗi giày vò như thiêu đốt so với thiên hỏa còn gian nan hơn, đau
khổ vô cùng.

Mà tiểu cô nương trong ngực y, sau khi có thoại bản rồi thì đầu cũng không thèm ngước, toàn bộ lực chú ý đều đặt trong thoại bản, dường như muốn
đem thoại bản xem thấu vậy.


Nhấn để mở bình luận

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về