Tiết tháo ở đâu?


 
Chương 33: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Đau khổ nhịn hơn một tháng, Tùng Ngọc cuối cùng cũng chờ đến ngày đẹp nhất cuộc đời mình, người hắn mặc một bộ y phục tân lang màu đỏ thắm, thắt eo cùng màu viền vàng đai lưng tường vân, đầu đội mũ ngọc bích mạ vàng, cưỡi trên tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, thân hình thon dài, phong thần tuấn lãng, nữ tử ven đường vây xem đều đối với thê tử sắp qua cửa của hắn hâm mộ không thôi.

"Ngươi nghe nói không? Người Tùng gia muốn cưới chính là quả phụ!"
"Ơ, nữ nhân nào có năng lực như thế ? Có thể lấy thân phận quả phụ đem nhà giàu nhất ở Dương thành thu phục."
"Theo ta thấy nha, Tùng Đại gia này hai mươi lăm tuổi cũng chưa có thành hôn, ngày thường cũng không ra tầm hoa vấn liễu, có phương diện nào đó ẩn tật hay không?"
"Có ẩn tật thì cũng là nhà giàu nhất, đổi thành ta ta khẳng định nguyện ý."
"Không biết xấu hổ, người ta có thể coi trọng ngươi?"
"Tq thấy quả phụ kia nhất định có chỗ hơn người, nghe nói vẫn mang theo đứa bé gả vào, chậc chậc, có phúc khí."
"Các người là không biết rõ tình hình, ta nghe cữu cữu của nương nói, quả phụ kia là khuê nữ Hạ gia của Giang thành chúng ta, biết Hạ gia không? Mở không ít y quán tiệm thuốc, người ta cùng Tùng gia kia là môn đăng hộ đối, đáng thành thân."
"Cái kia trách không được. . ."
Đám người rộn rộn ràng ràng, tiếng nghị luận bên tai không dứt, nhưng cũng không có truyền đến tai của Tùng Ngọc, lúc này lòng hắn tràn đầy vui sướng, hận không thể lập tức bay đến bên người Hạ Như Yên đón nàng về. Bởi vì Dương thành cách Giang thành có nửa ngày đường xe, ngày đầu tiên hắn liền đến Giang thành chuẩn bị, trực tiếp đón dâu từ Hạ gia, sau đó mang theo Hạ Như Yên đi về Dương thành.
 
Nhìn không thấy điểm cuối của đội ngũ chở của hồi môn đi theo phía sau xe ngựa của Hạ Như Yên, trùng trùng điệp điệp tiến vào Dương thành, tiểu Bình An đi theo Hạ Như Yên ngồi ở trong xe ngựa, len lén từ phía sau rèm nhìn tình hình bên ngoài, sau đó quay đầu trở lại nói cho nương biết.
"Nương, bên ngoài thật nhiều người nha!"
Hạ Như Yên đầu mang mũ phượng, khăn tân nương đỏ thắm che khuất tầm mắt của nàng, chỉ có thể cười đáp: "Hôm nay dĩ nhiên là nhiều người, An ca nhi nhớ kỹ đợi một chút nữa đi theo cữu cữu, đừng có chạy lung tung."
"Ừm!" Bình An khéo léo gật gật đầu, nghĩ nghĩ nói với Hạ Như Yên, "Nương, về sau muốn con gọi Tùng Đại gia là phụ thân sao?"
"An ca nhi muốn gọi hắn là phụ thân sao?" Hạ Như Yên hỏi lại.

Tiểu tử cau mày suy nghĩ kỹ một hồi, xoắn xuýt nói: "Con cũng không biết. . ."
"Vậy con gọi được thì gọi, gọi không được thì kêu bằng Tùng thúc thúc." Hạ Như Yên là cảm thấy không quan trọng, nàng cũng không thể cứng rắn ép buộc con của nguyên chủ kêu người khác là cha, để cho An ca nhi theo ý nguyện của mình.
Tiểu Bình An leo đến bên người Hạ Như Yên, sờ lên trên đầu nàng nói: "Nương, người mang theo cái này nặng lắm sao? Có mệt mỏi hay không?"
Hạ Như Yên trung thực đáp: "Có chút. . ."
Bình An nghe lập tức dùng tay của mình nâng mũ phượng nói: "Con giúp người đỡ liền không nặng."
Hạ Như Yên thật sự thích tiểu Bình An không chịu được, tiểu ca ca ấm áp lại tri kỷ mà còn hiểu chuyện như thế, chỉ sợ không có ai không thích đấy chứ? Nàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của Bình An, ôn nhu nói: "Không sao, chờ trở về Tùng phủ liền tốt, mẫu thân không cần An ca nhi đỡ, An ca nhi ngủ một giấc đi, bằng không thì buổi chiều không có tinh thần."
Nghe nương nói như vậy, tiểu  Bình An mới ngoan ngoãn nằm lên đệm giường nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Như Yên nhìn hài tử từ khăn tân nương đang ngồi dưới thảm, nội tâm lại hạnh phúc dạt dào, thật tốt, con của nguyên chủ nhất định sẽ bình an, nàng cũng sẽ cùng với Tùng Ngọc thật tốt, đến khi An ca nhi trưởng thành, nàng vẫn sẽ ở lại thế giới này như cũ, bên cạnh Tùng Ngọc.
Chờ đến Dương hoàn thành hôn lễ, Hạ Như Yên ngồi ở trên hỷ giường, trong lòng hơi xúc động, đã thành thân đến lần thứ hai, hôn lễ cổ đại thật sự rất vất vả, cổ của nàng như sắp bị mũ phượng đè gãy.
Rất nhanh Tùng Ngọc đã tới, hai người đi hết quá trình, uống qua rượu giao bôi, Tùng Ngọc liền tranh thủ thời gian thay Hạ Như Yên cởi bỏ mũ phượng và hỉ phục, cũng cho người múc nước đưa vào để nàng rửa mặt rửa tay sạch sẽ.
"Haizz ~ hôm nay ta vô cùng mệt mỏi."
Hạ Như Yên lười biếng nằm lỳ ở trên giường, Tùng Ngọc đang ngồi bên giường ân cần xoa bóp vai và cổ cho nàng, nàng thoải mái kêu hừ hừ, trước kia làm sao không phát hiện người đàn ông này xoa bóp rất tốt?
"Được rồi, chàng nhanh đi ra ngoài đãi khách đi, thiếp ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi một lát.", Hạ Như Yên sợ hắn chậm trễ khách nhân, không đầy một lát liền bắt đầu đuổi người, Tùng Ngọc ôm nàng hung hăng hôn một cái nói: "Nương tử, gọi trước tiếng tướng công nghe một chút."
Hạ Như Yên buồn cười liếc mắt nhìn hắn: "Trước kia cũng không phải không gọi."
"Cái kia không giống, hôm nay là tướng công thật sự, mau gọi cho ta nghe đi."
"Chàng cũng biết trước kia chàng không phải chính thức sao?"
Hạ Như Yên cười đến hết sức vui vẻ, ở trên giường lăn lộn, Tùng Ngọc không có cách giữ nàng, đành phải nhào tới ngăn chặn. Đến khi Hạ Như Yên thở hồng hộc xin tha, hắn mới ngậm vành tai uy hiếp nói: “Mau kêu tướng công, bằng không hiện tại liền làm nàng.”
“A~ được, được, tướng công~ tướng công”
Hạ Như Yên liền kêu hai tiếng , khiến xương cốt Tùng Ngọc như muốn rụng rời, hắn ôm lấy nữ nhân giở trò một phen, đến khi người bên ngoài tới thúc thúc giục mới chịu buông tha nàng.
“Nương tử nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối hôm nay không cho than mệt.” Tùng Ngọc dùng hai tròng mắt dâm tà liếc nàng một cái, xoay người ra khỏi phòng.
Hạ Như Yên sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng, trong lòng cả chờ mong lẫn ngượng ngùng, còn có ngọt ngào, thật tốt, nàng đã thành thân với Tùng Ngọc, về sau hai người chính là phu thê, sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ tách ra.
Kết quả buổi tối Hạ Như Yên nghênh đón chính là bộ dạng Tùng Ngọc ngã trái ngã phải, hắn nghiêng ngả lảo đảo bước vào tân phòng, trong miệng không ngừng kêu tên nàng. Hạ Như Yên có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng sớm đoán trước được tình huống như vậy, vội gọi người mang nước ấm tiến vào, tự mình động thủ giúp Tùng Ngọc thay quần áo.
“Hắc hắc ~ Yên nương ~ hôn hôn ~~”
Tùng Ngọc ôm lấy Hạ Như Yên không buông tay, liên tiếp làm nũng, nàng buồn cười đẩy hắn: “Mau buông ra đi, ta đi lấy khăn lau cho chàng.”
“Ta không! Nếu ta buông tay nàng nhất định sẽ chạy...” Tùng Ngọc lẩm bẩm cọ cọ người nàng, lại thần bí cười hề hề nói: “Yên nương, ta nói cho nàng một bí mật...”
Yên nương bất động, để mặc hắn ôm, thuận miệng hỏi: “Bí mật gì vậy?”
“Khà khà, nàng có biết không, ta đắc ý nhất chuyện gì?”
Hạ Như Yên nghiêm túc nghĩ: “Cưới ta?”
“Ừm... Cái này cũng xem như thứ nhất, nhưng không đúng, đoán lại, hì hì...”
Hạ Như Yên không có hứng thú: “Chuyện gì vậy?”
“Ta nói cho nàng nghe, ta có bệnh, nhưng không cần uống sữa nàng mới có thể trị, hì hì hì ~”
Tùng Ngọc cười haha, còn xoa nhẹ vú Hạ Như Yên, lại tiếp tục nói: “Ta phí một phen công phu hối lộ Lưu đại phu, Yên nương, nàng nói, nếu không cho ta uống sữa, ta còn có thế nhanh như vậy có được nàng sao?”
 
 


Nhấn để mở bình luận

Tiết tháo ở đâu?