Tiết tháo ở đâu?


 
Chương 34 : Vú nuôi 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Sáng sớm Tùng Ngọc thong thả tỉnh lại, hắn còn tưởng là mình đang nằm ở trên giường, hắn nhắm hai mắt, nghĩ đến cuối cùng mình đã có thể cưới người mà mình âu yếm vào cửa, không khỏi lộ ra một nụ cười hạnh phúc, hắn đưa tay sang bên cạnh sờ sờ, phát hiện ở đó trống rỗng, lẽ nào Yên nương đã rời giường?

Tùng Ngọc mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là nóc nhà, sau đó tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, từng món đồ trang trí trong phòng hiện ra ở trước mắt, hắn dần dần phát hiện ra vị trí và phương hướng của mấy món này có chút không đúng, khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh giường trống rỗng thì mới giật mình ngồi dậy một cái.
Nhìn chung quanh một chút, Tùng Ngọc phát hiện ra mình đang nằm ở trên mặt đất, trong phòng không có một bóng người, hắn sững sờ chốc lát, hấp tấp bò dậy vọt ra bên ngoài. Khi hắn nhìn thấy nhi tử đang ở gian ngoài dùng điểm với Hạ Như Yên thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngồi vào bên cạnh nàng ai oán nói: "Yên nương, sao ta lại nằm trên mặt đất?"
Hạ Như Yên không để ý đến hắn, gắp một cái sủi cảo tôm vào trong bát Bình An, nhìn nhóc con ăn mới mới chậm rãi nói: "Trước tiên đi rửa mặt đi."
Tùng Ngọc thấy thái độ của Hạ Như Yên có gì đó không đúng, nhưng bộ dáng lôi thôi này của mình xác thực không được, lại còn một thân mùi rượu, chỉ đành cười gượng dặn dò người bưng nước nóng lại đây. Chờ đến khi hắn tắm rửa xong xuôi, hai mẫu tử cũng đã ăn điểm tâm xong. Tùng Ngọc cho hai miếng sủi cảo tôm còn lại trên bàn vào trong miệng, sau khi nuốt xuống nhân tiện nói: "Đi thôi, lão nhị lão tam còn đang chờ."
Hạ Như Yên nắm tay nhi tử ở bên cạnh hắn, Tùng Ngọc thấy sắc mặt nàng lãnh đạm, trong lòng có chút thấp thỏm, thử khều khều tay của nàng, thấy nàng không né tránh thì lại hơi yên lòng một chút, cười nói: "Hôm nay điểm tâm ăn còn rất ngon, nếu nàng muốn ăn cái gì cứ dặn dò xuống bên dưới, hiện tại nàng đã là đại phu nhân Tùng phủ, nơi này đều do nàng làm chủ."
Hạ Như Yên ừ một tiếng, Tùng Ngọc nói với Bình An: "An ca nhi, về sau nơi này chính là nhà của con, con chính là đại thiếu gia của Tùng phủ chúng ta, muốn cái gì liền nói cho ta hoặc nương của con, đã biết chưa?”
Bình An giòn giã đáp lại: "Con đã biết, Tùng thúc thúc."
Tùng Ngọc cười hắc hắc nói: "Gọi phụ thân nghe một chút."
Bình An do dự một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn hô lên phụ thân, Tùng Ngọc mừng rỡ vô cùng, nói với Hạ Như Yên: "Mấy vị bằng hữu kia của ta đều khoe khoang mình đã có hài tử, hiện tại ta cũng có một đứa, lại còn lớn hơn của bọn họ, ha ha ha..." 
Nói chuyện một lúc mọi người đã đi tới nhà chính, chi thứ hai và ba đã ở bên trong chờ hồi lâu, kể từ sau lần tranh chấp ở học đường lần trước, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Như Yên nhìn thấy nữ chủ đại nhân, không khỏi nhìn nhiều hơn một chút, có lẽ là vừa mới tân hôn, Tiết Thi Thi có vẻ đặc biệt kiều diễm động lòng người, đứng chung một chỗ với Tùng Phân đúng là nam soái nữ đẹp, còn rất xứng đôi.
Tùng Ngọc cùng Hạ Như Yên ngồi xuống ở chủ vị, Bình An đứng bên cạnh Hạ Như Yên, nhị phòng và tam phong thay phiên dâng trà hành lễ với vợ chồng hai người, Hạ Như Yên lại đem lễ vật ra mắt mình đã chuẩn bị kỹ càng ra đưa cho bọn họ. Thái độ của Tùng Hàm khá là cung kính, hắn tiếp nhận lễ vật thành khẩn nói cảm tạ, trên mặt Trình thị có chút cứng ngắc, nhưng mặt ngoài cũng làm ra hình ra dáng. Đến tận hôm qua nàng ta mới biết, cha mẹ ruột của Hạ Như Yên là nhà họ Hạ ở Giang thành, nhà họ Hạ đời đời làm nghề y không nói, y quán có mặt ở khắp nơi, chỉ riêng gia thế này thôi Hạ Như Yên đã đè ép lên đầu nàng ta một đầu, Trình thị lập tức cất hết mấy tâm tư không phục kia đi, từ nay về sau Hạ Như Yên chính là đại tẩu của nàng ta, không thể nào thất lễ được. 
So với hai người chi thứ hai cung kính có lễ, chi thứ ba lại có vẻ hơi ngạo mạn, Tùng Phân tuy không dám lại có cái gì ý đồ không an phận gì với Hạ Như Yên, thế nhưng thái độ vẫn còn có chút ngả ngớn, mà Tiết Thi Thi lại là ngoài cười nhưng trong không cười, trong ánh mắt lộ ra một cỗ không phục.
Hạ Như Yên chẳng muốn cùng hai kẻ này tính toán, sau khi xong xuôi liền không nói lời nào, Tùng Ngọc sau đó cũng chỉ tượng trưng nói vài câu ý chỉ Hạ Như Yên từ nay về sau ở trong phủ vị, xong xuôi liền để đệ đệ và vợ lui đi.
"Yên nương, nàng có mệt hay không? Ta bàn giao một chút sự tình trong phủ với nàng có được hay không?" Tùng Ngọc nắm tay Hạ Như Yên cẩn thận hỏi, vừa nãy hắn đã hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, nhưng dù nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra được hai người đã động phòng hay chưa, chỉ nhớ được hắn uống hơi nhiều, chuyện sau khi vào phòng thì lại mơ mơ hồ hồ không nhớ ra được.
 Lúc này Hạ Như Yên mới cười như không cười nhìn về phía hắn: "Bàn giao? Chàng muốn bàn giao chuyện gì với ta?”

"Đậu Hoa Nhi, ngươi mang An ca nhi đi xuống đi, hắn muốn đọc sách hay muốn chơi đùa thì cứ theo hắn, ta cùng Đại gia có một số việc muốn nói."
Nghe Hạ Như Yên nói như vậy, Tùng Ngọc chợt cảm thấy không ổn, hắn ngửi được mùi vị mưa gió nổi lên từ trong không khí, căng thẳng nặn nặn tay của thê tử nhà mình, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Yên, Yên nương, nàng làm sao vậy?"
Thấy bốn phía không còn ai, Hạ Như Yên mới đùng một tiếng đánh vào trên tay hắn, sau đó khoanh hai tay lạnh lùng nhìn hắn: "Như thế nào, không nhớ ra được những lời mình đã nói buổi tối hôm qua sao?”
Tùng Ngọc có chút hoang mang, hắn xác thực không nhớ ra được tối ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền chân chó đến gần lấy lòng ôm nàng nói: "Yên nương, hôm qua không phải ta uống say à. . . Thực sự là không nhớ ra được. . . Nếu như ta đã làm ra chuyện gì chọc giận nàng không vui thì cho ta xin bồi tội, nàng nhất định đừng tức giận, nếu khiến thân thể không khỏe vậy thì không tốt đâu."
Hạ Như Yên xoay người một cái, lui ra khỏi lồng ngực của hắn, không chút cảm kích nói: "Cho chàng thời gian uống cạn một chén trà, chính chàng ngẫm lại xem chàng có chuyện gì gạt ta, không nghĩ ra được hai chúng ta liền phân phòng ngủ đi, đến tận khi nào chàng nghĩ ra được mới thôi."
Tùng Ngọc vừa nghe, bỗng nhiên cuống lên, vội vã vắt hết óc chăm chú suy nghĩ, bắt đầu từ khi hắn trở về phòng đến lúc nhìn thấy Hạ Như Yên, sau đó ôm lấy nàng nói chuyện, mình có cái gì gạt nàng. . . Gạt nàng...
Lộp bộp một tiếng, trong đầu Tùng Ngọc rốt cục nghĩ ra chuyện gì, hắn cứng ngắc đứng im, không dám làm ra một cử động nhỏ nào, trên trán chậm rãi chảy ra mồ hôi hột, hắn nuốt một ngụm nước bọt, khô cằn nói: "Yên, Yên nương... Nàng trước nghe ta nói đã, ta không phải cố ý..."
Hạ Như Yên hừ nhẹ một tiếng: "Không cố ý? Chàng như vậy còn nói là không phải cố ý?"
Nàng nhìn Tùng Ngọc, chỉ cảm thấy giận không chỗ phát tiết, đi tới chỗ chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cười lạnh nói: "Gạt ta cho chàng uống sữa, chuyện như vậy còn có thể là không cố ý? Vậy chàng nói một chút xem, chuyện gì mới là cố ý?"
Giờ khắc này Tùng Ngọc đã mồ hôi như mưa rơi, hắn bước nhỏ từng bước đi đến bên cạnh Hạ Như Yên, lắp bắp nói: "Ta. . . Yên nương, nàng đừng nóng giận, trừ chuyện này ra ta tuyệt đối không lừa gạt nàng bất cứ chuyện gì! Nàng có thể. . . . . . Tha thứ cho ta một lần được không?"
Hạ Như Yên nhìn biểu hiện vô cùng đáng thương của nam nhân, tức giận trong lòng nhưng lại không giảm xuống chút nào, nàng không chỉ tức tối mà còn còn xấu hổ, thiệt thòi cái tên không biết xấu hổ này lại nghĩ ra được cái lí do vô liêm sỉ như vậy, lại nghĩ tới mình đần độn trúng chiêu, mặc dù là vì nhiệm vụ chi nhánh, nhưng cũng thật khiến cho người ta tức giận mà!
Nàng hung ác bấm mấy cái trên người Tùng Ngọc, cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại đem bát trà ném lên trên người hắn, vẫn cảm thấy không thoải mái, nàng nhìn sang chung quanh một chút, lại không tìm được thứ gì tiện tay. Tùng Ngọc thấy nữ nhân đang tức tối, trong lòng hô to không ổn, nhanh chóng cống hiến quạt của mình ra: "Yên nương, dùng cái này đánh đi, dùng cái này đánh đi."
Hạ Như Yên cũng không còn gì để chọn, nàng nhận cây quạt xong liền đánh lên người hắn, quạt nhỏ như vậy thì làm sao mà đau, hơn nữa hiện tại trời đã vào thu, y phục mặc không còn mỏng, đánh lên trên người Tùng Ngọc chỉ tạo ra chút đau nhẹ mà thôi, nhưng hắn lại vờ như là mình vô cùng đớn khó, bộ dáng nhịn đau vô cùng, còn mím chặt môi không nói một lời.
Hạ Như Yên đánh hắn một lúc cũng cảm thấy mệt mỏi, ném cây quạt đến bên cạnh, thở gấp căm tức nói: "Tùng Ngọc, chàng là cái đồ vô liêm sỉ! Chỉ vì chút tư dục của bản thân liền nói ra loại lời nói dối vô liêm sỉ này! Chàng có nghĩ tới tình cảnh của ta hay không! ?"
"Ta đương nhiên đã nghĩ tới!" Tùng Ngọc bận bịu giải thích : "Ta đã nghĩ muốn cưới nàng về, chăm sóc cho nàng thật tốt, để nàng không cần tiếp tục phải chịu khổ.”
"Vậy chàng có nghĩ tới hay không, nếu như từ đầu đến cuối ta đối với chàng đều không có cảm giác gì thì sao? Chàng làm như vậy với ta, về sau ta làm sao sống nữa?”
Nghe được Hạ Như Yên nói như vậy, Tùng Ngọc cuống lên, ôm chặt lấy nàng nói: "Ta mới không tin đâu, bây giờ nàng đã gả cho ta, nếu như nàng không gả cho ta thì ta sẽ quấn nàng cả đời!" 
Hạ Như Yên bị trình độ vô liêm sỉ của hắn làm cho kinh ngạc đến ngây người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, Tùng Ngọc thấy nàng không nói lời nào, lại dùng sức ma sát ở trên người nàng lẩm bẩm nói: "Lừa nàng là ta không đúng, nàng muốn đánh ta mắng ta đều được, ngược lại chỉ có một chuyện, nàng chính là nương tử của ta, không có cái gì nếu như."
Giọng điệu nam nhân chấp nhất lại oan ức, Hạ Như Yên nghe đến lại mềm lòng, nàng lại mắng Tùng Ngọc vài câu, hắn cũng không phản bác, chỉ liều chết ôm lấy nàng không buông tay, Hạ Như Yên mắng cái gì hắn cũng nghe. Mắng một lúc miệng nàng đều là XXX, tức tối cũng đã xả ra được không ít, hơn nữa từ dáng vẻ mặt dày mày dạn của người nam nhân này, nàng nhìn thấy đau cả đầu.
 “Có phải là chàng thấy ta rất dễ nói chuyện hay không?" Hạ Như Yên dùng sức đẩy hắn một cái, trợn mắt nhìn.
Tùng Ngọc mặt nói: "Vậy nàng đã tha thứ cho ta chưa?”
"Chàng nghĩ hay lắm!"
"Vậy ta không buông."
"Tùng Ngọc! Chàng còn biết xấu hổ hay không? ?"
"Không được, mặt mũi thì có ích lợi gì, ta có nàng là được."
Hạ Như Yên bị câu này của hắn chọc cho bật cười, vẻ mặt nghiêm trọng lập tức vỡ tan, Tùng Ngọc thấy nương tử nở nụ cười, lập tức hôn nhẹ rồi lại sờ sờ nàng: "Yên nương, tối hôm qua hai ta còn chưa động phòng, hiện tại chúng ta bù một chút nhé."
Hắn nói xong tay liền nhanh chóng lần tới lồng ngực của Hạ Như Yên, nắm lấy bộ ngực vểnh cao của nàng sờ soạng không ngừng, không đợi nữ nhân đáp lời hắn đã ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hút một cái thật sâu, Hạ Như Yên cũng không còn cách nào nói chuyện.
Tùng Ngọc thừa cơ ôm mỹ nhân vào lòng, đặt lên trên chân của mình, một tay khác lại luồn vào trong quần của nàng, rất nhanh chạm vào nơi mềm mại giữa hai chân, hắn đâm đâm vào trong, thấy đầu ngón tay có chút ướt át bỗng nhiên trong lòng vui vẻ.
Hạ Như Yên bị nam nhân ôm, miệng nhỏ bị khóa kín ngực lại bị xoa nắn, hoa huyệt bên dưới còn bị nam nhân nhét hai ngón tay vào, trong lúc nhất thời cũng không còn hơi sức đâu mà tức giận nữa, y y ô ô đẩy vai nam nhân ra. Nhưng nàng làm sao có thể đẩy được Tùng Ngọc, hiện tại nam nhân đã vô cùng quen thuộc thân thể của nàng, chẳng mấy chốc đã khiến nàng xuân thủy tràn lan, lúc này Tùng Ngọc mới buông môi của nàng ra, vén làn váy của nàng lên, nhấc eo của nàng đặt lên trên dương vật của mình ấn xuống.
Hạ Như Yên chưa bao giờ nếm qua tư thế này, bị doạ đến ôm chặt cổ của hắn, Tùng Ngọc cắm một cái liền xuống chạm đáy, chọc vào đến độ nữ nhân lập tức liền kêu lên, hắn nắm chặt eo của nàng bắt đầu ve vuốt trên dưới, liếm vành tai như châu ngọc của nàng nói: "Yên nương, hôm nay sao nàng lại hút chặt ta như vậy? Nàng cũng nhớ ta rồi có đúng hay không?"
"Chàng  câm miệng! Ư. . . Tùng Ngọc. . . Ta, chúng ta trở về phòng. . ."
Hạ Như Yên bị hắn chọc vào đến run bắn cả người, cái tư thế này khiến thứ kia vào đặc biệt sâu, mỗi lần dương vật đều có thể dễ như ăn cháo đẩy đến cửa tử cung, mắt thấy cửa tử cung sắp bị vạch mở, dâm thủy bên trong cũng tí tí tách tách rơi xuống một chân của Tùng Ngọc, Hạ Như Yên càng sốt ruột hơn, nơi này nhưng là nhà chính đó, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi tới đây, vạn nhất bị người nhìn thấy, về sau nàng ở này trong phủ còn có uy nghiêm gì?
Tùng Ngọc ha hả cười, động tác trên tay càng cấp tốc, trong miệng lại dỗ dành : "Yên nương đừng sợ, nơi này sẽ không có người đến, Đậu Hoa Nhi đang canh gác. . ."
Nghe hắn nhắc tới Đậu Hoa Nhi Hạ Như Yên lại càng xấu hổ, hai người ở nhà chính làm chuyện như vậy, trong lòng Đậu Hoa Nhi sẽ nghĩ về nàng như thế nào? Chẳng qua rất nhanh sau đó nàng liền không còn tâm tư đâu mà xoắn xuýt những thứ kia nữa, Tùng Ngọc ôm lấy nàng vừa đi vừa làm, chỉ đi ba vòng ở trong phòng liền làm mất lên đỉnh hai lần. Hơn nữa hắn còn da mặt dày nói ra lời hạ lưu: "Nương tử, dương vật của tướng công có lớn hay không, có lợi hại hay không?"
"Nương tử chảy ra nhiều nước như vậy, đều là do tướng công làm ra ha ha ha."
"Hôm nay âm hộ nhỏ hấp dẫn non mềm của nương tử còn đặc biệt cấp lực nha, lần sau chúng ta lại làm ở nhà chính có được hay không?"
Hạ Như Yên quả thực khóc không ra nước mắt, nàng quả thật xui xẻo như vậy sao? Sao mà đời này lại rơi vào trong tay cái tên lưu manh này không biết?
——————————————————————————————————————————
Ngày mai sẽ ra phiên ngoại, kể về kết cục của Hàm cặn bã
 
 


 
Chương 34 : Vú nuôi 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Sáng sớm Tùng Ngọc thong thả tỉnh lại, hắn còn tưởng là mình đang nằm ở trên giường, hắn nhắm hai mắt, nghĩ đến cuối cùng mình đã có thể cưới người mà mình âu yếm vào cửa, không khỏi lộ ra một nụ cười hạnh phúc, hắn đưa tay sang bên cạnh sờ sờ, phát hiện ở đó trống rỗng, lẽ nào Yên nương đã rời giường?
Tùng Ngọc mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là nóc nhà, sau đó tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, từng món đồ trang trí trong phòng hiện ra ở trước mắt, hắn dần dần phát hiện ra vị trí và phương hướng của mấy món này có chút không đúng, khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh giường trống rỗng thì mới giật mình ngồi dậy một cái.
Nhìn chung quanh một chút, Tùng Ngọc phát hiện ra mình đang nằm ở trên mặt đất, trong phòng không có một bóng người, hắn sững sờ chốc lát, hấp tấp bò dậy vọt ra bên ngoài. Khi hắn nhìn thấy nhi tử đang ở gian ngoài dùng điểm với Hạ Như Yên thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngồi vào bên cạnh nàng ai oán nói: "Yên nương, sao ta lại nằm trên mặt đất?"
Hạ Như Yên không để ý đến hắn, gắp một cái sủi cảo tôm vào trong bát Bình An, nhìn nhóc con ăn mới mới chậm rãi nói: "Trước tiên đi rửa mặt đi."
Tùng Ngọc thấy thái độ của Hạ Như Yên có gì đó không đúng, nhưng bộ dáng lôi thôi này của mình xác thực không được, lại còn một thân mùi rượu, chỉ đành cười gượng dặn dò người bưng nước nóng lại đây. Chờ đến khi hắn tắm rửa xong xuôi, hai mẫu tử cũng đã ăn điểm tâm xong. Tùng Ngọc cho hai miếng sủi cảo tôm còn lại trên bàn vào trong miệng, sau khi nuốt xuống nhân tiện nói: "Đi thôi, lão nhị lão tam còn đang chờ."
Hạ Như Yên nắm tay nhi tử ở bên cạnh hắn, Tùng Ngọc thấy sắc mặt nàng lãnh đạm, trong lòng có chút thấp thỏm, thử khều khều tay của nàng, thấy nàng không né tránh thì lại hơi yên lòng một chút, cười nói: "Hôm nay điểm tâm ăn còn rất ngon, nếu nàng muốn ăn cái gì cứ dặn dò xuống bên dưới, hiện tại nàng đã là đại phu nhân Tùng phủ, nơi này đều do nàng làm chủ."
Hạ Như Yên ừ một tiếng, Tùng Ngọc nói với Bình An: "An ca nhi, về sau nơi này chính là nhà của con, con chính là đại thiếu gia của Tùng phủ chúng ta, muốn cái gì liền nói cho ta hoặc nương của con, đã biết chưa?”
Bình An giòn giã đáp lại: "Con đã biết, Tùng thúc thúc."
Tùng Ngọc cười hắc hắc nói: "Gọi phụ thân nghe một chút."
Bình An do dự một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn hô lên phụ thân, Tùng Ngọc mừng rỡ vô cùng, nói với Hạ Như Yên: "Mấy vị bằng hữu kia của ta đều khoe khoang mình đã có hài tử, hiện tại ta cũng có một đứa, lại còn lớn hơn của bọn họ, ha ha ha..." 
Nói chuyện một lúc mọi người đã đi tới nhà chính, chi thứ hai và ba đã ở bên trong chờ hồi lâu, kể từ sau lần tranh chấp ở học đường lần trước, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Như Yên nhìn thấy nữ chủ đại nhân, không khỏi nhìn nhiều hơn một chút, có lẽ là vừa mới tân hôn, Tiết Thi Thi có vẻ đặc biệt kiều diễm động lòng người, đứng chung một chỗ với Tùng Phân đúng là nam soái nữ đẹp, còn rất xứng đôi.
Tùng Ngọc cùng Hạ Như Yên ngồi xuống ở chủ vị, Bình An đứng bên cạnh Hạ Như Yên, chi thứ hai và ba phòng phân dâng trà hành lễ với vợ chồng hai người, Hạ Như Yên lại đem lễ vật ra mắt mình đã chuẩn bị kỹ càng ra đưa cho bọn họ. Thái độ của Tùng Hàm khá là cung kính, hắn tiếp nhận lễ vật thành khẩn nói cảm tạ, trên mặt Trình thị có chút cứng ngắc, nhưng mặt ngoài cũng làm ra hình ra dáng. Đến tận hôm qua nàng ta mới biết, cha mẹ ruột của Hạ Như Yên là nhà họ Hạ ở Giang thành, nhà họ Hạ đời đời làm nghề y không nói, y quán có mặt ở khắp nơi, chỉ riêng gia thế này thôi Hạ Như Yên đã đè ép lên đầu nàng ta một đầu, Trình thị lập tức cất hết mấy tâm tư không phục kia đi, từ nay về sau Hạ Như Yên chính là đại tẩu của nàng ta, không thể nào thất lễ được. 
So với hai người chi thứ hai cung kính có lễ, chi thứ ba lại có vẻ hơi ngạo mạn, Tùng Phân tuy không dám lại có cái gì ý đồ không an phận gì với Hạ Như Yên, thế nhưng thái độ vẫn còn có chút ngả ngớn, mà Tiết Thi Thi lại là ngoài cười nhưng trong không cười, trong ánh mắt lộ ra một cỗ không phục.
Hạ Như Yên chẳng muốn cùng hai kẻ này tính toán, sau khi xong xuôi liền không nói lời nào, Tùng Ngọc sau đó cũng chỉ tượng trưng nói vài câu ý chỉ Hạ Như Yên từ nay về sau ở trong phủ vị, xong xuôi liền để đệ đệ đệ muội lui đi.
"Yên nương, nàng có mệt hay không? Ta bàn giao một chút sự tình trong phủ với ngươi có được hay không?" Tùng Ngọc nắm tay Hạ Như Yên cẩn thận hỏi, vừa nãy hắn đã hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, nhưng dù nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra được hai người đã động phòng hay chưa, chỉ nhớ được hắn uống hơi nhiều, chuyện sau khi vào phòng thì lại mơ mơ hồ hồ không nhớ ra được.
 Lúc này Hạ Như Yên mới cười như không cười nhìn về phía hắn: "Bàn giao? Chàng muốn bàn giao chuyện gì với ta?”
"Đậu Hoa Nhi, ngươi mang An ca nhi đi xuống đi, hắn muốn đọc sách hay muốn chơi đùa thì cứ theo hắn, ta cùng Đại gia có một số việc muốn nói."
Nghe Hạ Như Yên nói như vậy, Tùng Ngọc chợt cảm thấy không ổn, hắn ngửi được mùi vị mưa gió nổi lên từ trong không khí, căng thẳng nặn nặn tay của thê tử nhà mình, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Yên, Yên nương, nàng làm sao vậy?"
Thấy bốn phía không còn ai, Hạ Như Yên mới đùng một tiếng đánh vào trên tay hắn, sau đó khoanh hai tay lạnh lùng nhìn hắn: "Như thế nào, không nhớ ra được những lời mình đã nói buổi tối hôm qua sao?”
Tùng Ngọc có chút hoang mang, hắn xác thực không nhớ ra được tối ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền chân chó đến gần lấy lòng ôm nàng nói: "Yên nương, hôm qua không phải ta uống say à. . . Thực sự là không nhớ ra được. . . Nếu như ta đã làm ra chuyện gì chọc giận nàng không vui thì cho ta xin bồi tội, nàng nhất định đừng tức giận, nếu khiến thân thể không khỏe vậy thì không tốt đâu."
Hạ Như Yên xoay người một cái, lui ra khỏi lồng ngực của hắn, không chút cảm kích nói: "Cho chàng thời gian uống cạn một chén trà, chính chàng ngẫm lại xem chàng có chuyện gì gạt ta, không nghĩ ra được hai chúng ta liền phân phòng ngủ đi, đến tận khi nào chàng nghĩ ra được mới thôi."
Tùng Ngọc vừa nghe, bỗng nhiên cuống lên, vội vã vắt hết óc chăm chú suy nghĩ, bắt đầu từ khi hắn trở về phòng đến lúc nhìn thấy Hạ Như Yên, sau đó ôm lấy nàng nói chuyện, mình có cái gì gạt nàng. . . Gạt nàng...
Lộp bộp một tiếng, trong đầu Tùng Ngọc rốt cục nghĩ ra chuyện gì, hắn cứng ngắc đứng im, không dám làm ra một cử động nhỏ nào, trên trán chậm rãi chảy ra mồ hôi hột, hắn nuốt một ngụm nước bọt, khô cằn nói: "Yên, Yên nương... Nàng trước nghe ta nói đã, ta không phải cố ý..."
Hạ Như Yên hừ nhẹ một tiếng: "Không cố ý? Chàng như vậy còn nói là không phải cố ý?"
Nàng nhìn Tùng Ngọc, chỉ cảm thấy giận không chỗ phát tiết, đi tới chỗ chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cười lạnh nói: "Gạt ta cho chàng uống sữa, chuyện như vậy còn có thể là không cố ý? Vậy chàng nói một chút xem, chuyện gì mới là cố ý?"
Giờ khắc này Tùng Ngọc đã mồ hôi như mưa rơi, hắn bước nhỏ từng bước đi đến bên cạnh Hạ Như Yên, lắp bắp nói: "Ta. . . Yên nương, nàng đừng nóng giận, trừ chuyện này ra ta tuyệt đối không lừa gạt nàng bất cứ chuyện gì! Nàng có thể. . . . . . Tha thứ cho ta một lần được không?"
Hạ Như Yên nhìn biểu hiện vô cùng đáng thương của nam nhân, tức giận trong lòng nhưng lại không giảm xuống chút nào, nàng không chỉ tức tối mà còn còn xấu hổ, thiệt thòi cái tên không biết xấu hổ này lại nghĩ ra được cái lí do vô liêm sỉ như vậy, lại nghĩ tới mình đần độn trúng chiêu, mặc dù là vì nhiệm vụ chi nhánh, nhưng cũng thật khiến cho người ta tức giận mà!
Nàng hung ác bấm mấy cái trên người Tùng Ngọc, cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại đem bát trà ném lên trên người hắn, vẫn cảm thấy không thoải mái, nàng nhìn sang chung quanh một chút, lại không tìm được thứ gì tiện tay. Tùng Ngọc thấy nữ nhân đang tức tối, trong lòng hô to không ổn, nhanh chóng cống hiến quạt của mình ra: "Yên nương, dùng cái này đánh đi, dùng cái này đánh đi."
Hạ Như Yên cũng không còn gì để chọn, nàng nhận cây quạt xong liền đánh lên người hắn, quạt nhỏ như vậy thì làm sao mà đau, hơn nữa hiện tại trời đã vào thu, y phục mặc không còn mỏng, đánh lên trên người Tùng Ngọc chỉ tạo ra chút đau nhẹ mà thôi, nhưng hắn lại vờ như là mình vô cùng đớn khó, bộ dáng nhịn đau vô cùng, còn mím chặt môi không nói một lời.
Hạ Như Yên đánh hắn một lúc cũng cảm thấy mệt mỏi, ném cây quạt đến bên cạnh, thở gấp căm tức nói: "Tùng Ngọc, chàng là cái đồ vô liêm sỉ! Chỉ vì chút tư dục của bản thân liền nói ra loại lời nói dối vô liêm sỉ này! Chàng có nghĩ tới tình cảnh của ta hay không! ?"
"Ta đương nhiên đã nghĩ tới!" Tùng Ngọc bận bịu giải thích : "Ta đã nghĩ muốn cưới nàng về, chăm sóc cho nàng thật tốt, để nàng không cần tiếp tục phải chịu khổ.”
"Vậy chàng có nghĩ tới hay không, nếu như từ đầu đến cuối ta đối với chàng đều không có cảm giác gì thì sao? Chàng làm như vậy với ta, về sau ta làm sao sống nữa?”
Nghe được Hạ Như Yên nói như vậy, Tùng Ngọc cuống lên, ôm chặt lấy nàng nói: "Ta mới không tin đâu, bây giờ nàng đã gả cho ta, nếu như nàng không gả cho ta thì ta sẽ quấn nàng cả đời!" 
Hạ Như Yên bị trình độ vô liêm sỉ của hắn làm cho kinh ngạc đến ngây người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, Tùng Ngọc thấy nàng không nói lời nào, lại dùng sức ma sát ở trên người nàng lẩm bẩm nói: "Lừa nàng là ta không đúng, nàng muốn đánh ta mắng ta đều được, ngược lại chỉ có một chuyện, nàng chính là nương tử của ta, không có cái gì nếu như."
Giọng điệu nam nhân chấp nhất lại oan ức, Hạ Như Yên nghe đến lại mềm lòng, nàng lại mắng Tùng Ngọc vài câu, hắn cũng không phản bác, chỉ liều chết ôm lấy nàng không buông tay, Hạ Như Yên mắng cái gì hắn cũng nghe. Mắng một lúc miệng nàng đều là XXX, tức tối cũng đã xả ra được không ít, hơn nữa từ dáng vẻ mặt dày mày dạn của người nam nhân này, nàng nhìn thấy đau cả đầu.
 “Có phải là chàng thấy ta rất dễ nói chuyện hay không?" Hạ Như Yên dùng sức đẩy hắn một cái, trợn mắt nhìn.
Tùng Ngọc mặt nói: "Vậy nàng đã tha thứ cho ta chưa?”
"Chàng nghĩ hay lắm!"
"Vậy ta không buông."
"Tùng Ngọc! Chàng còn biết xấu hổ hay không? ?"
"Không được, mặt mũi thì có ích lợi gì, ta có nàng là được."
Hạ Như Yên bị câu này của hắn chọc cho bật cười, vẻ mặt nghiêm trọng lập tức vỡ tan, Tùng Ngọc thấy nương tử nở nụ cười, lập tức hôn nhẹ rồi lại sờ sờ nàng: "Yên nương, tối hôm qua hai ta còn chưa động phòng, hiện tại chúng ta bù một chút nhé."
Hắn nói xong tay liền nhanh chóng lần tới lồng ngực của Hạ Như Yên, nắm lấy bộ ngực vểnh cao của nàng sờ soạng không ngừng, không đợi nữ nhân đáp lời hắn đã ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hút một cái thật sâu, Hạ Như Yên cũng không còn cách nào nói chuyện.
Tùng Ngọc thừa cơ ôm mỹ nhân vào lòng, đặt lên trên chân của mình, một tay khác lại luồn vào trong quần của nàng, rất nhanh chạm vào nơi mềm mại giữa hai chân, hắn đâm đâm vào trong, thấy đầu ngón tay có chút ướt át bỗng nhiên trong lòng vui vẻ.
Hạ Như Yên bị nam nhân ôm, miệng nhỏ bị khóa kín ngực lại bị xoa nắn, hoa huyệt bên dưới còn bị nam nhân nhét hai ngón tay vào, trong lúc nhất thời cũng không còn hơi sức đâu mà tức giận nữa, y y ô ô đẩy vai nam nhân ra. Nhưng nàng làm sao có thể đẩy được Tùng Ngọc, hiện tại nam nhân đã vô cùng quen thuộc thân thể của nàng, chẳng mấy chốc đã khiến nàng xuân thủy tràn lan, lúc này Tùng Ngọc mới buông môi của nàng ra, vén làn váy của nàng lên, nhấc eo của nàng đặt lên trên dương vật của mình ấn xuống.
Hạ Như Yên chưa bao giờ nếm qua tư thế này, bị doạ đến ôm chặt cổ của hắn, Tùng Ngọc cắm một cái liền xuống chạm đáy, chọc vào đến độ nữ nhân lập tức liền kêu lên, hắn nắm chặt eo của nàng bắt đầu ve vuốt trên dưới, liếm vành tai như châu ngọc của nàng nói: "Yên nương, hôm nay sao nàng lại hút chặt ta như vậy? Nàng cũng nhớ ta rồi có đúng hay không?"
"Chàng  câm miệng! Ư. . . Tùng Ngọc. . . Ta, chúng ta trở về phòng. . ."
Hạ Như Yên bị hắn chọc vào đến run bắn cả người, cái tư thế này khiến thứ kia vào đặc biệt sâu, mỗi lần dương vật đều có thể dễ như ăn cháo đẩy đến cửa tử cung, mắt thấy cửa tử cung sắp bị vạch mở, dâm thủy bên trong cũng tí tí tách tách rơi xuống một chân của Tùng Ngọc, Hạ Như Yên càng sốt ruột hơn, nơi này nhưng là nhà chính đó, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi tới đây, vạn nhất bị người nhìn thấy, về sau nàng ở này trong phủ còn có uy nghiêm gì?
Tùng Ngọc ha hả cười, động tác trên tay càng cấp tốc, trong miệng lại dỗ dành : "Yên nương đừng sợ, nơi này sẽ không có người đến, Đậu Hoa Nhi đang canh gác. . ."
Nghe hắn nhắc tới Đậu Hoa Nhi Hạ Như Yên lại càng xấu hổ, hai người ở nhà chính làm chuyện như vậy, trong lòng Đậu Hoa Nhi sẽ nghĩ về nàng như thế nào? Chẳng qua rất nhanh sau đó nàng liền không còn tâm tư đâu mà xoắn xuýt những thứ kia nữa, Tùng Ngọc ôm lấy nàng vừa đi vừa làm, chỉ đi ba vòng ở trong phòng liền làm mất lên đỉnh hai lần. Hơn nữa hắn còn da mặt dày nói ra lời hạ lưu: "Nương tử, dương vật của tướng công có lớn hay không, có lợi hại hay không?"
"Nương tử chảy ra nhiều nước như vậy, đều là do tướng công làm ra ha ha ha."
"Hôm nay âm hộ nhỏ hấp dẫn non mềm của nương tử còn đặc biệt cấp lực nha, lần sau chúng ta lại làm ở nhà chính có được hay không?"
Hạ Như Yên quả thực khóc không ra nước mắt, nàng quả thật xui xẻo như vậy sao? Sao mà đời này lại rơi vào trong tay cái tên lưu manh này không biết?
——————————————————————————————————————————
Ngày mai sẽ ra phiên ngoại, kể về kết cục của Hàm cặn bã
 
 


 


Nhấn để mở bình luận

Tiết tháo ở đâu?