Tiết tháo ở đâu?


 
Sư thức không biết xấu hổ (50)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
“Sư huynh, ngươi tìm ta à?”

 
Hình Thiếu Ngôn vừa bước vào cửa đã cảm thấy một luồng hơi nóng mạnh mẽ đánh vào mặt. Hắn kinh ngạc, nhanh chóng nghiêng người sang một bên né tránh, miệng vội vàng la lên: “Sư huynh! Huynh ltại sao lại đánh ta?”
 
Vân Dương Tử tức giận đến nỗi trên trán nổi đầy gân xanh, không nói hai lời lại đánh thêm một chưởng. Lần này Hình Thiếu Ngôn chưa kịp tránh đi hết, vai bị chưởng phong lướt qua, y phục lập tức bị đốt thành một cái lỗ lớn, lớp da bên trong cũng vì tiếp xúc với nhiệt độ quá cao mà trở nên đỏ bừng.
 
“Đồ khốn nhà ngươi! Xem hôm nay ta đánh chết ngươi!"
 
Vân Dương Tử gầm lên, xuất chiêu liên tục, xích dương chưởng của y cao hơn của Hình Thiếu Ngôn tận hai cảnh giới, uy lực mãnh liệt khiến cho cả gian phòng đều nóng bừng lên. Lạc phu nhân, Hạ Như Yên và Lạc Vũ Hàm đứng bên cạnh quan sát cuộc chiến cũng cảm thấy sắp không thở nổi. Công lực thâm hậu của Lạc thành chủ cũng không tồi, một mình che chở thê tử và nữ nhi ở sau người, sợ bị lửa giận của Vân Dương Tử không cẩn thận lan đến.
 
Hạ Như Yên thấy Hình Thiếu Ngôn bị Vân Dương Tử đánh cho không có một chút sức để chống trả, sốt ruột đến độ hét to lên: “Sư phụ bớt giận! Người đừng đánh nữa!”
 
Nhưng Vân Dương Tử trong cơn giận dữ bừng bừng không hề nghe vào lời nói của đồ đệ, vẫn tiếp tục đánh Hình Thiếu Ngôn dữ dội. Hình Thiếu Ngôn đáng thương hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa bước vào đã bị sư huynh đè đầu đánh tới tấp, ngoại trừ việc trốn đông núp tây thì một chút biện pháp cũng không có. Giữa lúc đầu hắn đang vô cùng mờ mịt thì đột nhiên nghe thấy Hạ Như Yên hét lên một tiếng: “Sư phụ! Người muốn đứa nhỏ trong bụng của con còn chưa sinh ra đã mất cha phải không?”
 
Một tiếng hét này của nàng quả nhiên khiến cho Vân Dương Tử dừng tay lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Hình Thiếu Ngôn, hai mắt y tưởng chừng như có thể bắn ra lửa, mà Hình Thiếu Ngôn lại hoàn toàn ngớ người… Đứa nhỏ gì vậy? Đứa nhỏ nào?
 

Hạ Như Yên thấy sư phụ đã dừng tay, khẩn trương chạy đến che chắn cho Hình Thiếu Ngôn: “Sư phụ, chuyện này cũng không thể đổ lỗi hết cho sư thúc được, ta... Bọn ta thật lòng thật dạ yêu nhau, người đừng tức giận nữa, thay vào đó hãy chúc phúc cho bọn ta có được không?”
 
Trong ánh mặt nàng lộ ra sự khẩn khoản, đôi mắt chan chứa ánh nước. Vân Dương Tử có thể hạ thủ với sư đệ nhưng lại rất thương yêu người đồ đệ này của y. Vừa thấy nàng như vậy, lòng y thoáng chốc đã mềm xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà liếc nàng một cái và nói: “Ngươi!... Haizz! Thôi quên đi! Tùy ngươi! Nếu sau này ngươi phải chịu uất ức cũng đừng đến khóc với ta!”
 
Thấy sư phụ đã thả lỏng hơn, Hạ Như Yên lập tức thay đổi vẻ mặt, cười híp mắt kéo Hình Thiếu Ngôn lại, cúi người xuống nói với Vân Dương Tử: “Tạ ơn sư phụ đã tác thành!”
 
Vân Dương Tử tức đến mức phùng má trợn mắt, thì ra là vừa nãy nha đầu này cố ý ra vẻ đáng thương đúng không? Nhưng lời hắn đã nói ra rồi cũng không thể đổi lại được nữa, vả lại đồ đệ cũng đã có thai rồi, chung quy y cũng không thể thật sự đánh chết Hình Thiếu Ngôn được.
 
Hiện tại não Hình Thiếu Ngôn vẫn còn ở trong trạng thái ngưng hoạt động, bị Hạ Như Yên vỗ vào bàn tay mấy cái mới phục hồi lại tinh thần, hắn lắp ba lắp bắp: “Cái, cái gì? Yên nhi, nàng có con rồi?”
 
Kỳ thật, Hạ Như Yên cũng cảm thấy chuyện này rất khó tin bởi vì các thế hệ trước của nàng cũng chưa từng mang thai, lần này đột nhiên “trúng chiêu” thật ra lại khiến cho nàng có cảm giác rất không chân thật. Nàng sờ lên bụng của mình, trên mặt có chút sầu não: “Đúng vậy, cũng không biết như thế nào lại có thai được…”
 
“Vậy, vậy bây giờ nàng cảm thấy như thế nào?” Hình Thiếu Ngôn bước vào trạng thái còn nhanh hơn so với Hạ Như Yên. Hình Thiếu Ngôn không hề quan tâm đến vết thương của mình, hắn dìu Hạ Như Yên một cách rất cẩn thận, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên bụng của nàng: “Nàng có khó chịu chỗ nào không?”
 
“Bây giờ thì ổn rồi, chỉ là lúc nãy ăn cơm lại thấy buồn nôn.” Hạ Như Yên cau mày, cũng không phải là trước đây nàng chưa từng thấy người khác nôn nghén, loại đau khổ này ngẫm lại thật khó chịu, nàng cũng không muốn chịu cảm giác đó trong những ngày tới đâu, trong lòng nàng tự nhiên có chút khó xử.
 
“Buồn nôn hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Ta… À đúng rồi! Ta đi tìm Trình sư huynh ngay đây! Đồ đệ của huynh ấy vừa mới sinh cách đây không lâu, y chắc chắn biết rất rõ phải làm gì!”
 
Hình Thiếu Ngôn vừa dứt lời đã lập tức muốn đi tìm người. Lúc này, Lạc thành chủ đột nhiên dùng sức ho khan hai tiếng: “Khụ khụ!”
 
Bấy giờ Hình Thiếu Ngôn mới chú ý đến mấy người bên phía Lạc thành chủ, thấy Lạc Vũ Hàm đứng ở chỗ đó thì hắn cũng đoán ra được thân phận của bọn họ là gì, cuối cùng hắn thốt lên: “Cha! Nương! Hai người đến thăm Yên nhi hả?”
 
Bị một nam nhân chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi gọi là cha, sắc mặt của Lạc thành chủ chuyển thành màu xanh luôn rồi, rốt cuộc ông cũng biết tại sao Vân Dương Tử lại cảm thấy Hình Thiếu Ngôn không đáng tin cậy. Vốn dĩ ông ta nghe giang hồ đồn đãi còn tưởng rằng trưởng lão trẻ tuổi nhất của Xích Dương tông là một anh hùng tiếng tăm vang dội, nhưng mà bây giờ nhìn gương mặt của hắn bị người ta đánh cho mắt mũi bầm dập như này, chỗ nào có cái gọi là khí phách của anh hùng thế? Còn dám mở miệng gọi ông là cha, thật là… quá lỗ mãng mà!
 
Thấy vẻ mặt khó coi của trượng phu, Lạc phu nhân vội vàng tiến lên phía trước, nói: “Hình trưởng lão không cần phải xưng hô như thế, chuyện chúng ta cần làm bây giờ là thảo luận về vấn đề làm thế nào để thu xếp ổn thỏa cho Yên Nhi đây.”
 
“Sao lại không thể xưng hô như thế? Hai người là thân mẫu của Yên nhi thì cũng là thân mẫu của ta mà. Cha, nương, hai người cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với Yên nhi! Tuyệt đối sẽ không để cho nàng ấy phải chịu bất kỳ uất ức nào đâu!”
 
Hình Thiếu Ngôn nghiêm túc vỗ ngực cam đoan, sắc mặt Lạc phu nhân cũng tái luôn rồi, não của người này có phải bị thiếu mất vài sợi dây rồi hay không? Bọn họ đã nói đến như vậy mà hắn còn có thể trả lời lại như vậy. thật là... Chả trách sao Vân Dương Tử lại không đồng ý hôn sự này!
 
Lạc Vũ Hàm là người biết rõ tính cách của Hình Thiếu Ngôn nhất, vừa nhìn thấy phụ mẫu không vui cho lắm thì vội vàng bước ra hòa giải: “Hình tiền bối, bây giờ không phải là lúc để nói những lời này, trước tiên hãy hỏi Yên nhi thử xem nàng định làm gì tiếp theo đi đã.”
 
“Ngươi nói cũng đúng.” Hình Thiếu Ngôn gật đầu, cúi người xuống nhìn Hạ Như Yên, ôn nhu nói: “Yên nhi, nàng nghĩ khi nào thích hợp cho chúng ta thành hôn?”
 
Lạc Vũ Hàm: “......”
 
Lạc thành chủ: “......”
 
Lạc phu nhân: “......”
 
Vân Dương Tử: "......"
 
Hạ Như Yên vỗ nhẹ cánh tay của hắn ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế, sau đó nàng mới mở miệng nói: “Ta e rằng bây giờ mình không có tinh thần nghĩ đến những chuyện này đâu, mọi người có thể từ từ chuẩn bị hôn lễ cũng được, mọi thứ chờ đến sau khi ta sinh hài tử ra rồi hãy nói.”
 
“Yên nhi đã nói thế rồi, vậy thì cứ như vậy...”
 
Hình Thiếu Ngôn còn chưa nói dứt câu đã bị Lạc phu nhân cắt ngang: “Yên nhi, nương nghĩ như vậy có phải quá không thỏa đáng hay không? Chờ đến lúc con sinh hài tử ra rồi, chẳng lẽ lại ôm hài tử cử hành hôn lễ hay sao? Hơn nữa...”
 
Nàng nói đến đây thì liếc nhìn Hình Thiếu Ngôn một cái, trong mặt lộ ra vẻ không tin tưởng: “Hơn nữa hài từ này muốn sinh ra thì cũng phải được thêm mấy tháng nữa, lỡ như giữa chừng xảy ra biến cố gì thì...”
 
Nàng biết Lạc phu nhân là vì muốn tốt cho mình, Hạ Như Yên vỗ nhẹ lên tay của nàng, trấn an nói: “Nương không cần phải lo lắng đâu, chỉ cần có mọi người và sư phụ ở đây, biến cố gì ta cũng không sợ. Chẳng qua là bây giờ ta thực sự không có tinh thần để chuẩn bị cho hôn lễ, chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tốt, an ổn mà dưỡng thai.”
 
Thấy nữ nhi nói như vậy, lòng của Lạc phu nhân cũng thả lỏng ra ít nhiều, nàng còn muốn nói thêm vài câu nữa nhưng Hình Thiếu Ngôn lại khó hiểu chen vào nói: “Biến cố gì? Còn có thể xảy ra biến cố gì nữa?”
 
Hạ Như Yên lườm hắn một cái: “Biến cố sao? Dĩ nhiên là kiểu biến cố như chàng giữa chừng thay lòng đổi dạ, không muốn thành hôn với ta nữa~”
 
Nàng nhẹ giọng nói, Hình Thiếu Ngôn lập tức sốt ruột, nắm lấy tay của nàng nói: “Sao mà ta có thể thay lòng đổi dạ được? Ta còn sợ nha đầu nàng không muốn ta đây này, chúng ta nói chuyện thành hôn xong rồi, nàng không được đổi ý đâu!”
 
Nam nhân khẩn trương vô cùng, mở to mắt trông đợi nhìn Hạ Như Yên, chờ nàng hứa hẹn một tiếng. Mấy người còn lại thu hết cảnh này vào trong mắt, đột nhiên có chút hiểu ra tại sao Hạ Như Yên lại chọn Hình Thiếu Ngôn rồi, xem ra hắn thực sự rất quan tâm đến Hạ Như Yên. Ngay cả Dương Vân Tử nhìn thấy cũng phải giật mình, y đã sống cùng với Hình Thiếu Ngôn hơn hai mươi năm nay mà chưa từng nhìn thấy tiểu sư đệ này cúi người ở trước mặt ai như vậy. Có lẽ... Yên nhi cũng không nhìn sai người.
 
“Ừ...” Hạ Như Yên vô tội chớp mắt nhìn Hình Thiếu Ngôn: “Vậy thì phải xem biểu hiện của chàng rồi.”
 
“Nha đầu nàng yên tâm! Ta nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt! Đợi lát nữa ta sẽ lập tức đi tìm Trình sư huynh, hỏi xem hắn chăm sóc cho đồ đệ của mình dưỡng thai ở cử như thế nào!”
 
Thấy Hình Thiếu Ngôn ồn ào như vậy, Lạc phu nhân bất đắc dĩ nói: “Không cần đâu, Yên Nhi có ta là mẹ đây, còn cần phải dùng đến phương pháp đi hỏi người khác sao?”
 
Nói xong nàng lại quay sang nói với Vân Dương Tử: “Vân chưởng môn, Yên nhi đã mang thai rồi nên ta muốn đưa Hạ Như Yên về Lạc thành dưỡng thai, chờ khi nàng hết tháng ở cữ thì sẽ bàn lại thủ tục đại hôn, người nghĩ như thế nào?”
 
Vân Dương Tử trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu nói: “Cũng tốt, lão già thô kệch như ta cũng không rõ chuyện nữ nhân sinh con cho lắm, giao cho những đệ tử khác chăm sóc nàng ta cũng chẳng yên tâm, các ngươi là cha nương của nàng, để cho các ngươi chăm nom nàng dĩ nhiên là ta cũng yên tâm hơn rồi.”
 
Hình Thiếu Ngôn vừa nghe thấy Hạ Như Yên phải đi Lạc thành, hắn đồng ý như thật: “Nương nói có lý, con rể xin làm phiền mọi người một đoạn thời gian, mong mọi người đừng ghét bỏ ta nha.”
 
“Ngươi còn muốn đi đâu nữa?! Thành thật ở lại tông môn tự kiểm điểm cho ta!” Vân Dương Tử trợn mặt nói.
 
“Sư huynh à, huynh không nói lý lẽ gì cả, thê tử của ta đang mang thai sinh con, ta là trượng phu sao lại có thể không ở bên cạnh chăm sóc cho nàng được.” Hình Thiếu Ngôn bất mãn kêu lên.
 
Tuy rằng Lạc thành chủ và Lạc phu nhân nghĩ Hình Thiếu Ngôn da mặt dày nhưng cũng cảm thấy lời hắn nói không sai. Thời điểm này, Yên Nhi cần hắn ta ở bên cạnh chăm sóc, nếu như nàng sinh hài tử mà hắn không có mặt, vậy thì còn thành hôn cái gì?
 
Hạ Như Yên nhéo cánh tay Hình Thiếu Ngôn một phát, ra hiệu cho hắn im miệng lại, bĩu môi nói với Vân Dương Tử: “Sư phụ, người muốn ta một thân một mình tự dưỡng thai rồi sinh con thật sao? Vậy thì con còn muốn hắn làm cái gì nữa? Tốt hơn hết là khỏi thành hôn luôn đi.”
 
Hình Thiếu Ngôn nghe xong lập tức khẩn trương, đang định lên tiếng phản đối thì nghe Vân Dương Tử nói: “Được rồi, được rồi, là do vừa nãy sư phụ hồ đồ, theo ý ngươi, theo ý ngươi hết.”
 
Sau đó Vân Dương Tử lại xụ mặt khiển trách Hình Thiếu Ngôn một phen, nghiêm khắc răn đe hắn đến Lạc Thành tuyệt đối không được gây thêm phiền phức cho Lạc thành chủ và mọi người, mà Lạc phu nhân dĩ nhiên cũng khách sáo một chút, chỉ nói rằng sau này dù gì cũng sẽ là người một nhà, không có phiền phức hay không phiền phức gì hết.
 
Vốn dĩ cũng chỉ là lời khách sao nhưng Hình Thiếu Ngôn lại tưởng là thật, tùy tiện nói: “Sư huynh, huynh xem huynh đi, sau này ta là người một nhà của Yên nhi, cha nương của nàng cũng chính là cha nương của ta, làm sao bọn họ có thể ghét bỏ ta được chứ. Cha, nương, hai người nói đúng không?”
 
Lạc thành chủ quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn hắn, khóe miệng Lạc phu nhân giật giật làm như không nghe thấy. Lạc Vũ Hàm đành phải ra mặt hòa giải một lần nữa: “Hình tiền bối nói phải, cứ quyết định như vậy đi. Yên nhi, muội cảm thấy lúc nào thì khởi hành được?”
 
Hình Thiếu Ngôn cười toe toét, dùng sức vỗ lên vai Lạc Vũ Hàm nói: “Vẫn là đại ca hiểu ta! Sau này không cần gọi ta cái gì mà tiền bối đâu, kêu ta một tiếng Thiếu Ngôn là được rồi, chẳng trách trước đây vừa nhìn thấy người đã cảm thấy rất ăn ý, rốt cuộc hóa ra là người một nhà, ha ha ha ha....”
 
Hạ Như Yên xoa xoa ấn đường, có đôi lúc nàng cảm thấy tìm thấy một nam nhân như Hình Thiếu Ngôn thật sự rất mất mặt, nàng hắng giọng nói: “Nếu như cha nương không có việc gì gấp thì ở lại tông môn nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi chúng ta xuất phát, còn nếu hai người còn có chuyện cần phải làm, vậy ngày mai có thể đi.”
 
Lẽ ra người bình thường ba tháng đầu cần phải an thai thật tốt, không nên đi lại khắp nơi nhiều, lại càng không nên di chuyển đường sá xa xôi, nhưng Hạ Như Yên tốt xấu gì cũng một thân luyện võ, dọc đường chỉ cần sắp xếp ổn thỏa thì sẽ không có trở ngại gì, thế là liền quyết định hai ngày sau trở về thành. Trong hai ngày này, Hạ Như Yên cố gắng chăm sóc Vân Dương Tử nhiều nhất có thể, còn mời y sau này có thời gian rảnh thì ghé qua Lạc thành thăm nàng.
 
Vân Dương Tử nhìn đồ đệ mình một tay nuôi lớn thở dài nói: “Chớp mắt một cái ngươi đã lớn như vậy rồi, xưa kia lúc ôm người về ngươi còn nhỏ xíu. Lúc đó ta cũng không biết nuôi hài tử như thế nào, chỉ có thể tìm sư tỷ của ngươi giúp một tay. Ngươi từ nhỏ đã thích bám lấy ta, đi theo phía sau ta gọi ta sư phụ, bây giờ cũng là đại cô nương muốn rời khỏi sư phụ rồi...”
 
Y nói đến xúc động, suýt chút nữa là đưa tay lên lau nước mắt rồi, Hạ Như Yên cũng rất cảm động. Vân Dương Tử yêu thương nguyên chủ biết dường nào, chỉ tiếc là nguyên chủ trong nội dung vở kịch vốn bạc mệnh, không thể làm tròn chữ hiếu với y được.
 
Bầu không khí vốn đang cảm động, lúc này Hình Thiếu Ngôn lại chen vào, trên mặt hắn lộ vẻ tán thưởng, ngay cả một nửa phong thái ngày thường cũng không lấy lại, chỉa khuôn mặt chọc cười vào nói với Vân Dương Tử: “Xem sư huynh người nói kìa, chờ Yên nhi sinh hài tử xong rồi, cũng đâu phải là không mang hài tử và ta cùng quay về tông môn, lúc đó không phải sẽ gặp lại hay sao? Có phải là xa cách một năm ròng rã gì đâu, huynh thương cảm như thế làm cái gì?”
 
Hắn vô tư nói xong, Hạ Như Yên vỗ trán một cái cạn lời, vẻ mặt Vân Dương Tử cứng đờ, thật lâu sau mới phẫn nộ gầm lên một câu: “Ngươi cút đi cho ta!”
 
    ——————————————————————————————————————
 
Lạc Vũ Hàm: Ta nghĩ tác dụng sau này của ta ở trong cái nhà này có lẽ là chuyên đi giảng hòa rồi.
 
Chương này nhiều chữ như vậy, có cảm giác muốn tăng thêm hay không?
 
Nhân tiện đây tôi muốn nói với mọi người, tôi đã nghĩ xong câu chuyện cho thế giới tiếp theo rồi, sẽ nhiều thịt hơn á! Nhưng mà tôi còn muốn phải lập ra dàn ý trước đã~


 


Nhấn để mở bình luận

Tiết tháo ở đâu?