Tiết tháo ở đâu?



 
Chương 34: Đầu tường xuân (34)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


 
Cuối cùng mưa tạnh mây tan, Hạ Như Yên gắng gượng dựa lên người Giải Vanh, mặc cho hắn đút cơm cho mình ăn, miệng nhỏ ăn đến bóng loáng, kiều diễm không nói hết lời, Giải Vanh nhìn lại thèm đến nhỏ dãi, cuối cùng vẫn cố nhịn xuống. Hai người ta một ngụm ngươi một hớp cơm nước xong xuôi, sau đó gọi người đến thu dọn bát đĩa, Giải Vanh tinh tế lau miệng cho cô gái nhỏ, mới mở miệng nói:

 
"Mấy ngày trước nàng đi y quán sao?"
 
Hạ Như Yên vừa nghe, trong nháy mắt xù lông: "Ngươi phái người theo dõi ta?"
 
"Không phải theo dõi." Giải Vanh vội vàng vuốt lông: "Là ta sắp xếp người bí mật bảo vệ nàng, ngộ nhỡ nàng gặp phải chuyện gì bên ngoài thì làm sao bây giờ?"
 
Lúc này Hạ Như Yên mới quay lại dựa vào người hắn, vuốt vuốt ngón tay đầy vết chai của hắn nói: "Được rồi, tha thứ cho ngươi."
 
Giải Vanh hôn lên trán nàng một cái: "Ta bảo Tùy An khám cho nàng."
 
Sau đó cũng không đợi Hạ Như Yên trả lời, trực tiếp gọi Tùy An bước vào, Hạ Như Yên cũng không có ý kiến gì, nghe lời vươn tay ra. Sau khi Tùy An bái kiến lập tức xem mạch cho Hạ Như Yên, hắn ta vừa đè lên mạch được một lúc đã sắc mặt nghiêm túc, đợi đến khi xem hết xong, có vẻ như muốn nói lại thôi.
 
"Có gì ngươi cứ nói ra đi, không sao hết." Hạ Như Yên nhìn dáng vẻ của hắn ta, trong lòng cũng có chút khẩn trương, lẽ nào sức khỏe mình có vấn đề gì sao?
 

Tùy An liếc nhìn Giải Vanh một cái, thấy hắn cũng gật gật đầu, mới không kiêng dè nữa, mở miệng nói: "Trước đây cô nương đã từng uống thứ thuốc gì độc hại đúng không?"
 
Hắn ta vừa dứt lời, Giải Vanh nháy mắt biến sắc mặt, Hạ Như Yên nghi ngờ nói: "Thuốc độc hại là cái gì?"
 
Tùy An hơi khó xử, chần chừ không dám mở miệng, lúc này Giải Vanh trầm giọng nói: "Ngươi vừa mới nói là có ý gì? Còn không mau nói ra hết đi!"
 
Thấy chủ nhân lên tiếng, Tùy An cắn răng nói: "Vừa nãy xem mạch cho cô nương chính là trước đây từng uống loại thuốc không có lợi cho con cái, vì vậy, vì vậy sau này sợ rằng cô nương không có cách nào mang thai sinh con được..."
 
Hạ Như Yên nghe xong, ngược lại cảm thấy cũng chẳng sao cả, chỉ cảm thấy hiệu quả của tuyệt dục hoàn thật sự quá rõ ràng, xem mạch cũng có thể nhận ra được. Giải Vanh cũng mặt xám như tro tàn, trong đầu hắn trống rỗng, rất lâu cũng không nói ra được chữ nào.
 
Hạ Như Yên thấy Giải Vanh nửa ngày không nói năng gì, khó hiểu nghiêng đầu nhìn về phía hắn, bị sắc mặt hắn dọa cho giật mình, khẽ đẩy nhẹ cánh tay hắn nói: "Giải Vanh, ngươi làm sao vậy?"
 
Lúc này Giải Vanh mới hồi phục tinh thần, trán hắn đã toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa, môi không kiềm chế được run rẩy, rất lâu sau mới gắng gượng nặn ra được một câu: "Canh tránh thai... Có phải sẽ tạo thành hậu quả như vậy không?"
 
Tùy An gật gật đầu: "Phương thuốc canh tránh thai của các nhà đều khác nhau, có một số loại sẽ tạo thành tổn thương rất nặng cho sức khỏe của nữ tử."
 
"Vậy có phương pháp nào cứu vãn được không?" Ánh mắt Giải Vanh nhìn hắn ta có chút khiếp người.
 
Tùy An không bị chủ nhân dọa sợ, chỉ tiếc rẻ lắc đầu: "Hạ cô nương đã bị tổn thương đến nền tảng, có thể nói là không còn khả năng cứu vãn."
 
Nghe đến đó, Giải Vanh nhắm mắt lại, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn hối hận, có điều chỉ trong giây lát lại mở mắt ra, ôm chặt Hạ Như Yên nói: "Yên Nhi... Là ta hại nàng..."
 
Bấy giờ Hạ Như Yên mới hiểu được, không ngờ Giải Vanh lại cho rằng mình không mang thai sinh con được là do trước đây hắn cho nàng uống canh tránh thai tạo ra. Nàng há miệng định nói với hắn rằng chuyện này không liên quan đến hắn, nhưng nghĩ lại, bản thân mình giải thích chuyện không thể mang thai sinh con thế nào đây? Vừa nãy Tùy An đã nói là uống thuốc độc hại, dù sao nàng cũng không thể nói là mình chủ động ăn Tuyệt Dục Hoàn được chứ?
 
"Người mới, cô nên buồn bực đi, để Giải Vanh hiểu lầm cũng được, dù sao trước đây hắn cũng ép cô uống canh tránh thai mà." Hệ thống thờ ơ đột nhiên lên tiếng.
 
"... Cũng không phải là ép, là tôi tự nguyện uống mà..." Hạ Như Yên có chút suy nghĩ muốn giải vây cho Giải Vanh, nhưng nói ra khỏi miệng lại chẳng có chút sức lực nào, lúc đó nếu nàng không uống, có lẽ sẽ bị hắn ép buộc đổ vào miệng: "Được rồi, cậu nói cũng có lý."
 
Nghĩ như vậy, Hạ Như Yên thở dài, vỗ vỗ lưng Giải Vanh an ủi: "Không sao, dù sao ta cũng không thích trẻ con."
 
Nước mắt của Giải Vanh lập tức tràn ra, hắn khàn giọng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nàng muốn đánh ta mắng ta cũng được, đều là lỗi của ta... Thật xin lỗi..."
 
Nhìn thấy hắn khóc rồi, Hạ Như Yên rất xúc động, nàng thở dài sờ sờ đầu hắn: "Ừm, sau này ngươi biểu hiện tốt một chút, nếu không ta sẽ không cần ngươi nữa đâu."
 
Nghe thấy Hạ Như Yên nói như vậy, Giải Vanh càng ôm nàng chặt hơn: "Được, sau này ta sẽ đối xử tốt gấp đôi với nàng, nếu có chỗ nào chưa đủ tốt, nàng nhất định phải nói cho ta biết..."
 
Hai người ở trong phòng ôm ấp nhau nói năng nhỏ nhẹ, Tùy An đã lui ra ngoài từ lâu, thở dài một tiếng, đường tình cảm của chủ nhân, thật sự là số mệnh trắc trở...
 
Những ngày tiếp theo, Giải Vanh đối xử với Hạ Như Yên đúng là nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, trên giường cũng càng dịu dàng hơn, có đôi khi còn cọ sát đến mức Hạ Như Yên còn gấp hơn, dứt khoát đẩy ngã hắn để mình tự lên, mấy lần như vậy, cuối cùng hắn mới khôi phục giống bình thường một chút, không dè dặt từng ly từng tý như vậy nữa.
 
Thời gian như chớp mắt, một năm này nhanh chóng trôi qua, Giải Vanh thường xuyên đi qua đi lại giữa kinh thành và An Thành, hoàng đế chỉ biết hắn thích một nữ tử ở An thành, còn trêu chọc nói có cần ban hôn cho hắn không, hắn chỉ nói vẫn chưa đến lúc.
 
Ở An Thành đã từng có người nhận ra Giải Vanh, cũng may người kia không nhận ra Hạ Như Yên, cho rằng con gái nhà quyền quý nào đó, quay về nói với người nhà là chuyện vui của thế tử phủ Trấn Quốc Công sắp đến rồi.
 
Hôm nay Hạ Như Yên đang ăn bữa sáng, Giải Vanh gửi thư nói sáng hôm nay sẽ đến, nàng đã dậy từ rất sớm đợi hắn, ai ngờ âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.
 
"Keng! Nhiệm vụ thế giới cấp D "Nhật ký trưởng thành của thái tử phi" đã hoàn thành, tổng cộng đạt được tám trăm tích phân, mời lựa chọn lập tức thoát khỏi thế giới này hoặc tiếp tục ở lại đây mười ngày."
 
Hạ Như Yên đột ngột mở to mắt, nàng tính toán là sắp đến thời gian rồi, nhưng mà không nghĩ đến thế mà lại là ngày hôm nay.
 
"Xin người thực hiện nhiệm vụ lựa chọn ngay lập tức, nếu không hệ thống sẽ ngầm thừa nhận là thoát khỏi thế giới này." Âm thanh của hệ thống lại vang lên lần nữa.
 
Hạ Như Yên không kịp suy xét thêm nữa, vội vàng lựa chọn ở lại thêm mười ngày.
 
"Đã lựa chọn tiếp tục ở lại thêm mười ngày, đúng thời gian này mười ngày sau sẽ rời khỏi thế giới."
 
Âm thanh máy móc ngừng lại, giọng nói giống người của hệ thống lại vang lên: "Người mới, chỉ có mười ngày thôi đấy! Cô phải sắp xếp cẩn thận đi!"
 
Hạ Như Yên buồn buồn ngồi lại trên ghế: "Sắp xếp cái gì? Tôi còn có cái gì để sắp xếp đây?"
 
Trong khoảng thời gian này, nàng đã trả lại khế ước bán thân cho Xuân Mai và Hạ Hà từ lâu rồi, Hạ Hà là người hầu trong nhà, nhưng nàng để Giải Vanh lấy cho nàng ta một lý lịch trong sạch, chỉ nói Hạ Hà trung thành với nàng, hai năm nữa nàng muốn nàng ta được gả đi thật nở mày nở mặt, Giải Vanh không nghi ngờ gì, giao cho người bên dưới nhanh chóng làm xong. Nàng lén lút nhét không ít tài sản cho hai nha hoàn, bất chấp các nàng từ chối, chỉ nói là đặt mua đồ cưới trước cho hai nàng, hai nha hoàn cảm động đến rơi nước mắt, luôn miệng nói cả đời không lấy chồng chỉ muốn đi theo tiểu thư.
 
Cho nên nàng còn có gì để sắp xếp đây? Ngoại trừ Giải Vanh, ở thế giới này, nàng không có bất kỳ vướng bận gì, nhưng mà nàng lại không thể sắp xếp được Giải Vanh. Trong lòng nàng hơi phiền muộn, một tháng này nàng có chút dính Giải Vanh hơn, thậm chí còn muốn bảo hắn đừng về kinh thành, nhưng lại không được, không thể làm trái mệnh lệnh của hoàng thượng, nàng chỉ đành chịu đựng nỗi buồn này nhìn hắn rời đi.
 
Hắn sắp đến rồi, Hạ Như Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, mười ngày cuối cùng này có thể bảo hắn ở lại đây được không... Nghĩ đến đây, nàng lại đứng dậy, nói với nha hoàn: "Ta ra ngoài cửa chờ hắn."
 
Xuân Mai Hạ Hà che miệng cười trộm, gần đây tiểu thư càng ngày càng ỷ lại vào thế tử gia rồi, mấy ngày không gặp đã nhớ đến như vậy.
 
Hạ Như Yên dứt khoát đi ra ngoài cửa lớn đứng đợi, tính toán thời gian hắn cũng sắp đến rồi, quả nhiên, nàng vừa mới đứng đã thấy một con ngựa quý hãn huyết chạy nhanh đến, trong lòng nàng hơi rung động, nhếch lên nụ cười đang định nghênh đón, đột nhiên một bóng đen lướt qua trước mắt, nàng chợt thấy cổ mình mát lạnh, sau đó nhìn thấy trên lưng ngựa gương mặt Giải Vanh hoảng sợ, tiếp theo đã rơi vào một vùng tăm tối.
 


Nhấn để mở bình luận

Tiết tháo ở đâu?