Tiểu Dược Bao


Thứ sáu hôm nay, Nhạc Minh Uyên hiếm khi không đi chơi cùng bạn bè và đồng nghiệp, vừa tan làm liền ngoan ngoãn trở về nhà, đơn giản là vì ba ngày trước mẹ anh nói rằng gia đình dì hôm nay sẽ đến ăn cơm.

Nhạc Minh Uyên vào cửa đã nhìn thấy dì và cậu, ngoan ngoãn chào: "Chú, dì, hai người người đến rồi."

"Tiểu Minh tan làm rồi à?" Dì hòa ái hỏi.

"Cháu vừa nghe nói dì đến , vừa tan làm liền chạy như bay trở về . Hôm nay có món gì ngon thế? Có món sườn xào chua ngọt yêu thích của cháu không ?" Nhạc Minh Uyên mặt dày mày dạn hỏi.

"Có, có, dì biết cháu thích ăn." Dì bị Nhạc Minh Uyên chọc cười.

"Dì là khách, còn phải làm cho con ăn." Mẹ Nhạc  cầm cái muôi đứng ở cửa phòng bếp.

"Mẹ, dì đến nhà ta, sao lại gọi là khách ? Chúng ta vốn dĩ là người một nhà." Nhạc Minh Uyên hoàn toàn không ủng hộ cách nói của mẹ anh.

"Chính là, chính là người nhà." Dì hớn hở phụ họa nói.

"Được rồi, như con nói." Mẹ Nhạc  ghét bỏ liếc anh một cái, vung cái muôi trở về phòng bếp.

"Dì đi làm sườn cho cháu."Dì vỗ vỗ bả vai Tiểu Minh đi vào bếp làm sườn xào chua ngọt .

Trong phòng khách, ba Nhạc Minh Uyên cùng chú đang chơi cờ tướng, hai người là bạn đánh cờ, mỗi lần gặp mặt đều so tài một phen, nhưng mà từ nhỏ Nhạc Minh Uyên đã không thích đánh cờ, ngược lại anh họ Tiếu Đông lại rất lợi hại .

"Chú, anh họ không đến sao?" Nhạc Minh Uyên đặt túi và chìa khóa xuống, thoải mái cuộn mình trên ghế sofa hỏi.

"Tiếu Đông nói muốn làm thêm giờ,nửa tiếng nữa mới đến ." Chú không ngẩng đầu trả lời.

"Ồ." Nhạc Minh Uyên không để ý đáp một tiếng, lấy điện thoại di động ra.

Ước chừng hai mươi phút sau, Tiếu Đông cuối cùng xuất hiện .

"Đông Đông à, đói bụng không, dì có làm món nầm bò sốt cà chua hầm cách thủy yêu thích của cháu đây ." Mẹ Tiểu Minh vừa thấy Tiếu Đông vào vội vàng nói.

"Quả nhiên vẫn là dì hiểu cháu." Tiếu Đông nịnh nọt.

"Mau ngồi đi, đến là tốt rồi." Mẹ Nhạc bị Tiếu Đông nịnh nọt, vẻ mặt tươi cười, đứa cháu này cuối cùng cũng trưởng thành .

"Cảm ơn dì." Tiếu Đông đặt đồ xuống, ngồi cạnh em họ, Tiểu Minh đang hết sức chăm chú chơi điện thoại, cũng không quấy rầy, phối hợp lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt danh sách bạn bè một lượt.

Tiếu Đông trong khoảng thời gian này vẫn bận tìm bác sĩ trung y cho công ty, rảnh rỗi xem danh sách bạn bè , ngược lại phát hiện không ít điều mới, vừa xem vừa khen.

"Tôi nói, cô gái này thật không biết xấu hổ ." Tiếu Đông nhìn bức hình trên điện thoại nhịn không được liền nói tục.

"Ai không biết xấu hổ?" Tiểu Minh vừa đánh xong một ván liền nghe anh họ luôn lịch sự mắng cô gái kia, kích động đến gần, mắt nhìn điện thoại di động của Tiếu Đông.

"Không ngờ là đại mỹ nữ..." Trước cửa nhà thờ trắng tuyền có một cô gái vô cùng xinh đẹp, đội mũ rơm nhìn về ống kính cười tươi, là một bức ảnh du lịch rất bình thường.

" Đại mỹ nữ cái gì, cậu chỉ mới tốt nghiệp, đừng chỉ nhìn bề ngoài."

"Sao thế? Bị vứt bỏ à?" Tiểu Minh bỉ ổi hỏi.

"Nói bậy cái gì đấy?" Tiếu Đông gõ vào đầu em họ một cái.

"Vậy sao anh kích động như thế? Không phải anh lúc nào cũng kêu em đối xử với con gái dịu dàng một chút ?"

"Mỹ nữ phân ra rất nhiều loại, vẻ đẹp bề ngoài là nông cạn nhất , đương nhiên cũng là dễ dàng hấp dẫn người khác nhất . Nhưng , tìm bạn gái không thể chỉ nhìn bề ngoài."

"Xem ra là chuyện xưa, nói một chút đi chứ." Nhạc Minh Uyên nghịch ngợm nói.

"Cứ đợi đi." Tiếu Đông lười phải chia sẻ chuyện riêng cùng với em họ của mình, cũng không xem danh sách bạn bè nữa , mở một phần mềm tuyển dụng, dự định xem bên trong có bác sĩ trung y đang tìm việc làm hay không.

Tiếu Đông mới lật hai trang, Nhạc Minh Uyên thấy anh họ đang đọc các sơ yếu lý lịch của các bác sĩ trung y, chợt nhớ Tiếu Đông là tổng giám nhân sự, đột nhiên trong đầu Tiểu Minh vang lên một tiếng .

"Anh họ, công ty của anh đang tìm bác sĩ trung y?"

"Đúng vậy."

"Tập đoàn Đằng Phong gì không phải chủ yếu làm về ngành IT, điện tử và tài chính sao? Lẽ nào sắp tới dự định mở bệnh viện?"

"Mở bệnh viện cái gì, tập đoàn anh mặc dù có rất nhiều lĩnh vực, nhưng hiện tại không có kế hoạch gì liên quan đến ngành y." Tiếu Đông vừa đọc lý lịch vừa trả lời, "Là công ty anh dự định tìm bác sĩ trung y ."

"Bác sĩ trung y? Đối với bác sĩ có yêu cầu gì không?" Tiểu Minh dò hỏi.

"Như thế nào? Có đề cử à."

"Không chắc." Nhạc Minh Uyên nói , "Trước tiên nói cho em biết yêu cầu và đãi ngộ."

Tiếu Đông vừa nghe, lúc này mới nghiêng đầu liếc nhìn em họ, nhớ tới bản thân gần một tháng cũng không thể tìm chọn người thích hợp vì vậy đem ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa: "Yêu cầu rất đơn giản, phải là một bác sĩ trung y chuyên nghiệp , có bằng bác sĩ, ít nhất 3 năm kinh nghiệm."

Yêu cầu không hề cao, khó ở chỗ suốt ngày chỉ ở công ty. Rất nhiều trung y vừa nghe nói chỉ ngồi ở trong phòng làm việc giúp các nhân viên tăng ca bắt mạch, cảm thấy hoàn toàn không thể trau dồi thêm kinh nghiệm, bởi vì phần lớn đều cự tuyệt. Một chút lưu luyến ở lại công ty cũng không có, Tiếu Đông cảm thấy vô cùng chướng mắt.

"Ba năm? Có thể phóng khoáng một chút không?" Lâm Dược tính toán đâu ra đấy cộng thêm thời gian thực tập vẫn chưa tới hai năm rưỡi.

"Không thể , y thuật không đạt tiêu chuẩn, căn bản không được phỏng vấn." Tiếu Đông nói, "Nhóm anh đã tuyển giáo sư đại học trung y để hỗ trợ phỏng vấn."

"Anh à, người bạn này của em rất giỏi, từng làm ở lục viện trung y." Nhạc Minh Uyên không buông tha nói.

"Tiểu Minh, anh đây tuyển trung y sư để trị bệnh cứu người , không phải là để ngắm." Tiếu Đông liếc nhìn Nhạc Minh Uyên.

"Anh à, anh nghe em nói." Nhạc Minh Uyên tiếp tục tranh thủ, " Người bạn này của em mặc dù mới tốt nghiệp một năm rưỡi, nhưng  rất giỏi..."

"Ha ha..." Tiếu Đông hoàn toàn không tin.

" Mặc dù kinh nghiệm không nhiều, nhưng gia đình cô ấy chuyên về trung y, mưa dầm thấm đất, ba tuổi có thể phân biệt các loại thuốc, bảy tuổi đã học bắt mạch, cấp hai bắt đầu đi theo ông khám bệnh .Tính như vậy, cô ấy có ít nhất mười năm kinh nghiệm."

"Em cố chấp như vậy? Vậy anh suy nghĩ một chút." Tiếu Đông vẫn không tin.

"Tại sao anh vẫn không tin em?" Nhạc Minh Uyên vừa nghe giọng Tiếu Đông liền biết đối phương hoàn toàn không tin lời mình nói, trong lòng có chút nóng nảy, "Anh, anh còn nhớ mặt em làm sao mà chữa được không?"

"Không phải là em nói gặp một bác sĩ trung y rất giỏi ở đại học trung y sao?" Tiếu Đông từng nghe qua việc này.

"Người em giới thiệu chính là người chữa trị  cho em." Nhạc Minh Uyên nói, "Lúc trước mặt em như thế nào anh biết rõ , đến nhiều bệnh viện lớn như vậy đều không thể chữa lành, cô ấy cho em vài toa thuốc mụn đỏ giảm phân nửa."

Tiếu Đông lúc này mới có một chút hứng thú: "Có thật là lợi hại như em nói?"

"Không hề khoa trương." Nhạc Minh Uyên vỗ ngực đảm bảo.

"Vậy được, em nói cô ấy thứ hai đến phỏng vấn."

"Tiền lương bao nhiêu?" Nhạc Minh Uyên nhỏ giọng nói ra, "Mức lương thấp nhất thì sao?"

Bình thường công ty sẽ có một mức lương khác nhau cho người tuyển dụng, phòng nhân sự sẽ ở phỏng vấn sau đó căn cứ vào biểu hiện của người phỏng vấn rồi định ra mức lương cuối cùng.

"Tiểu tử ,em..." Tiếu Đông cười mắng, "Mức lương cố định cho vị trí này là từ mười vạn đến mười lăm vạn, nếu như bạn em thông qua vòng phỏng vấn, tiền lương thử việc là mười hai vạn, chính thức sẽ là mười lăm vạn, còn có tiền thưởng."

"Em đi gọi điện thoại." Nhạc Minh Uyên cầm lấy di động không thể chờ đợi, nhanh chóng về phòng gọi điện cho Lâm Dược.

"Ăn cơm , Tiểu Minh lại đây bưng thức ăn giúp mẹ." Mẹ Tiểu Minh từ trong bếp hô lên.

"Dì, con đến giúp dì, Tiểu Minh đang gọi điện thoại ." Tiếu Đông đứng lên đi vào bếp.

Trong công viên, Lâm Dược vừa chạy bộ xong, ngồi ở ghế dài bên đường, quan sát những người đang chạy bộ, cố gắng tìm kiếm người cô gặp tuần trước.

Ringg!

"Alo?" Lâm Dược bắt máy.

"Sao lại uể oải như thế ? Cậu đang ở đâu?" Nhạc Minh Uyên hỏi.

"Trong công viên." Lâm Dược hồi đáp.

"Còn tìm anh chàng kia sao? Cậu có ngốc hay không, chỉ vừa lướt qua nhau, liền kết luận người ta là nam thần, không chừng là cậu hoa mắt." Nhạc Minh Uyên nghe Lâm Dược nói cô đang ở công viên chạy bộ gặp phải nam thần, đối với cái này liên tục khịt mũi coi thường.

"Tớ có 2 con mắt làm sao có thể hoa mắt." Lâm Dược cãi lại nói.

"Vậy cậu đến đấy một tuần nay,có gặp không ?"

"Không gặp không có nghĩa là không có."

"Tớ nói...Có phải cậu thật lòng thích anh ta không?" Nhạc Minh Uyên hỏi, "Cậu tìm anh ta làm gì? Theo đuổi à?"

"Cái này... Tớ còn chưa nghĩ ra." Lâm Dược suy nghĩ một chút, nếu là thật có thể gặp lại , nếu anh ấy còn độc thân, có thể xem xét. Nghĩ tới đây, Lâm Dược nhịn không được cười ra tiếng.

"Cậu cười ngốc cái gì?"

"Ai nha, cậu gọi điện thoại cho tớ có việc gì?"

"A, thiếu chút nữa đã quên." Nhạc Minh Uyên có chút kích động nói, "Tiểu Dược à, Tiểu Minh  ta đã tìm cho cậu một công việc vô cùng tốt."

"Công việc?"

"Không sai, tiền lương rất cao, thời gian thử việc mười hai vạn , chuyển đến chính thức mười lăm vạn, còn có tiền thưởng."

"Đãi ngộ tốt như thế ? Người quen của cậu à? "

"Không khác biệt lắm." Nhạc Minh Uyên giải thích, "Tớ có anh họ làm tổng giám ở phòng nhân sự tập đoàn Đằng Phong , cậu biết tập đoàn Đằng Phong không? "

"Biết rõ, biết rõ." Cô thậm chí còn có  khách hàng làm ở tập đoàn Đằng Phong.

"Công ty bọn họ cần một bác sĩ trung y, nhân viên ở công ty họ thường xuyên mất ngủ, nóng giận." Nhạc Minh Uyên hỏi, "Có hứng thú hay không?"

"Có vẻ khá tốt, làm việc thoải mái, đãi ngộ cũng tốt, nhưng không thể phát triển tiền đồ."

"Cậu còn suy tính tiền đồ cao lớn vậy sao?" Nhạc Minh Uyên không thể tin nói.

"Nói nhảm, ai mà không suy tính tiền đồ của chính mình, tớ hiện tại chỉ là chưa bắt đầu suy tính mà thôi." Lâm Dược nói .

" Biết rồi." Nhạc Minh Uyên liếc mắt nói , "Dù sao cậu cứ đi phỏng vấn trước, chờ đến thời điểm suy nghĩ kĩ tiền đồ của bản thân , muốn từ chức cũng còn kịp. Nếu cậu lại từ chối nữa, chờ đến năm mới chắc cậu tăng lên 50kg mất."

"Đừng rủa tớ." Lâm Dược nói.

"Không nói với cậu nữa, mẹ tớ gọi tớ ăn cơm, thời gian và địa điểm phỏng vấn sẽ gửi cậu sau, nhớ đi nhé!" Nhạc Minh Uyên vội vã cúp điện thoại.

Lâm Dược thấy chính mình béo như vậy, lại nghĩ đến hai tháng hè cuối cùng, sẽ không còn thu nhập.

Quyết định tiếp nhận phỏng vấn.

Công việc gần nhà lại nhiều tiền không phải là mỗi ngày đều có.

Hơn nữa đây là ngành liên quan...


Nhấn để mở bình luận

Tiểu Dược Bao