Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường


“Cô muốn gì? Cô đừng tới đây!”

Vua zombie sợ hãi nhìn Đại Mỹ. Từ trên xuống dưới người phụ nữ này đều tỏa ra khí đen, chỉ riêng hơi thở của nàng ta thôi đã làm cậu ta sợ hãi.

Đại Mỹ cười khùng khục: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”

Nguyên liệu nấu ăn tốt thế này mà không làm món mực viên thì tiếc quá!

Chắc chắn sẽ đắt hàng ở Tu Tiên giới cho xem!

Vua zombie nghe tiếng cười khủng bố và nhìn gương mặt tà ác của nàng ta, cả zombie đều thấy khó chịu.

Chưa kể tại sao câu nói của nàng ta quen thuộc tới vậy!

Không để cậu ta nhớ ra, toàn bộ zombie đã bị khí đen do Đại Mỹ phun ra khống chế.

“Ma Tôn đại nhân, chúng ta không giết tên zombie này được không?” Đại Mỹ nhìn Bạch Ngọc Câu.

Bạch Ngọc Câu nhìn nàng ta: “Gọi ta là Quản gia đại nhân! Tự ngươi xử lý đi.”

“Vâng! Ma Tôn đại nhân!”

Đại Mỹ hạnh phúc cất vua zombie vào túi trữ vật của mình.

Mà Bạch Ngọc Câu thì bay từ trên không trung xuống. Cô tới trước mặt Tiểu Mỹ nói: “Thuộc hạ tới muộn, mong Long Vương đại nhân thứ tội!”

Nói xong cô thả Tiểu Lam và Tiểu Hoàng ra ngoài: “Tôi cũng đưa thiếu chủ tới rồi đây Long Vương đại nhân! Giờ chúng ta trở về thôi!”

“Gia tộc nhà họ Mỹ còn đang chờ ngài thừa kế!”

Tiểu Mỹ: “Grào?”

“Này.” Phan Niên bước tới: “Lần này cô đi đâu thế?”

“Ngươi gọi chúng ta làm gì?” Đông đảo ma thoáng cái chạy tới bên cạnh Phan Niên.

Phan Niên: “…”

Mẹ nó!

Rốt cuộc cái đám không biết là người hay quỷ này tới giúp đỡ là chuyện thế nào?

“Tôi gọi mấy người lúc nào?”

Này gãi đầu: “Ngươi gọi tên chúng ta đó. Chúng ta đều tên là Này, ngươi đang gọi Này nào?”

Phan Niên thở dài một hơi: “Tôi gọi cô ấy.”

“Ồ.” Một ma quay ra gọi một ma khác “Cô Ấy! Nhanh tới đây đi! Có người tìm ngươi!”

Chốc lát sau đã có một con yêu ma bay tới: “Ngươi gọi ta làm gì?”

Phan Niên: [mỉm cười]

Anh ấy đưa tay chỉ Bạch Ngọc Câu: “Tôi gọi cô ấy.”

Chúng ma: “À, là Ma Tôn đại nhân. Lần sau ngươi đừng gọi sai tên nữa, Ma Tôn đại nhân chúng ta tên là Ma Tôn đại nhân, Bích Huyết Ma Tôn, cộng thêm Quản gia đại nhân gì đó.”

Bạch Ngọc Câu nhìn Phan Niên: “Anh gọi tôi hả? Có chuyện gì thế?”

Phan Niên thấy bộ dạng cô là biết cô lại nhập vai nhân vật mới, quên sạch họ rồi.

Anh ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô tới đón Long Vương đại nhân à?”

Bạch Ngọc Câu gật đầu. Đương nhiên cô tới tìm Long Vương rồi. Cô là quản gia của gia tộc họ Mỹ, lần này cô tới đây để đón Long Vương Tiểu Mỹ trở về.

“Trước khi rời đi cô không định tổ chức tiệc chia tay à?” Phan Niên bám vào vai Tiểu Mỹ: “Dù sao Tiểu Mỹ ở với chúng ta lâu như vậy rồi nên không nỡ rời xa, đúng không, Tiểu Mỹ?”

Tiểu Mỹ: “Grào…”

Bạch Ngọc Câu nhìn vẻ mặt không muốn của Tiểu Mỹ, cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Vậy oke.”

“Dọn dẹp hiện trường!” Cô ra lệnh một tiếng, nhóm ma tức thì bắt đầu quét tước chiến trường.

Tay chân rơi rụng của lũ zombie đều bị đám ma cất đi, ngay cả cánh cổng trường bị đập nát cũng được một ma sửa chữa.

Trình Hàng và Bùi Song vội vàng chạy vào phòng bếp bắt đầu bận việc.

Phục Toa thì lao tới bên cạnh chị đại khóc lóc thảm thiết: “Chị đại, sao em chết rồi!”

Hu hu hu! Tại sao một thời gian không gặp, chị đại đã chết rồi?

“Có phải em còn tâm nguyện nào chưa thực hiện được không? Em nói cho chị đi, nhất định chị sẽ thực hiện giúp em!”

Bạch Ngọc Câu nhìn đàn em này: “Kêu tôi là Quản gia đại nhân, dù có chết tôi cũng phải phục vụ gia tộc nhà họ Mỹ!”

“Hu hu hu chị đại!” Phục Toa trừng mắt nhìn Tang Tinh.

Hay thật cái tên Tang Tinh này, chị đại dẫn cậu đi không dẫn tôi đi, kết quả cậu không bảo vệ chị đại cho tốt!

Tang Tinh tủi thân lắm luôn, QAQ.

————

“Nào nào! Uống một ly!” Phan Niên nâng ly rượu về phía Bạch Ngọc Câu.

Bạch Ngọc Câu vốn không muốn uống rượu. Là quản gia có năng lực nhất, cô rất tỉ mỉ.

Tuy nhiên dù sao đây là tiệc chia tay của Long Vương, dù thế nào cô cũng nên uống một ly.

“Đã vậy thì tôi sẽ uống.” Bạch Ngọc Câu trực tiếp uống một ly rượu.

Hệ thống Mỹ Thực: “Đây là lần đầu tiên ký chủ ăn mặc nghiêm túc như vậy.”

Hệ thống Đánh Dấu: “Đúng vậy, đúng vậy, ta đã chụp rất nhiều ảnh.”

Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Tiểu Tu, mi muốn kéo thêm hệ thống nữa không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hệ thống Tu Tiên nhìn lướt qua Hệ thống Cơ Sở Hạ Tầng vẫn đang ngủ, thế là nó trực tiếp nhét thẳng Hệ thống Cơ Sở Hạ Tầng về trạng thái ngủ đông luôn: “Được, ta sẽ kéo thêm một cái nữa.”

Từ khi chui ra, lúc nào Hệ thống Cơ Sở Hạ Tầng này cũng chỉ biết ngủ, tới giờ chúng nó còn chẳng rõ khi nào nhiệm vụ của Hệ thống Cơ Sở Hạ Tầng mới hoàn thành được.

Nó đào đào bới bới giữa cả đống quả cầu ánh sáng, sau đó lôi ra một quả cầu ánh sáng đang ngủ ngon lành.

Quả cầu ánh sáng mở một nửa con mắt ra: “Chào mọi người… ta…tên Hệ thống…. Phát Sóng Trực Tiếp.”

Hệ thống Đánh Dấu: “Tại sao mi… không… mở to mắt ra… nói chuyện với chúng ta…”

Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp: “Ta… đã… mở…”

Hệ thống Mỹ Thực: “Ghê thật! Trên đời này còn có hệ thống mắt nhỏ như vậy!”

Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Hí hí, có thấy đôi mắt to Carslan(*) của ta không?”

(*)Carslan: Một thương hiệu chuyên về các sản phẩm mỹ phẩm và thời trang, đồng thời còn đăng tải video hướng dẫn makeup theo nhiều kiểu khác nhau.

Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp: “… Ưm…”

Hệ thống Tu Tiên: “Đừng bắt nạt hệ thống mới, tiểu Bá à, đợi mai ký chủ tỉnh dậy thì mi tuyên bố nhiệm vụ đi.”

Hệ thống Phát Sóng Trực Tiếp: “… Không có… nhiệm vụ… Bắt đầu…. phát sóng trực tiếp rồi……”

[Chết tiệt! Ở đâu thế này? Sao đen kịt như vậy, làm tui sợ vãi! Streamer đâu rồi? Streamer ơi?]

Hôm sau.

Một người Bạch Ngọc Câu, à không, một con cá hạnh phúc quẫy đuôi.

“La… La… La…”

Giọng hát kỳ ảo và tuyệt vời này khiến cô không khỏi say mê.

[Đệch! &★♂① の ]

Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: “Giọng hát của tôi có hay không, các bạn fan ơi ~”

Cô biết đây là buổi phát sóng trực tiếp của mình. Đương nhiên buổi phát sóng trực tiếp về công chúa nhân ngư xinh đẹp như cô sẽ có rất nhiều người xem rồi.

Nhưng giờ cô không hiểu người xem đi đâu hết, sao chỉ có một người này.

[...]

[Cứu… với…]

Bạch Ngọc Câu tỏ vẻ tôi chịu thua bạn luôn: “Tôi biết các bạn thích nghe, nhưng để lần sau hát tiếp nhé.”

“Hôm nay tôi muốn livestream một ngày của mình!”

Là ca sĩ nhân ngư có nhiều fans nhất, đương nhiên một ngày của cô sẽ rất thú vị.

Sau khi Bạch Ngọc Câu rời giường thì bắt đầu rửa mặt, rửa mặt xong đi ăn bữa sáng ngon lành.

Hệ thống Mỹ Thực: “Công chúa nhân ngư thân mến, xin hỏi hôm nay ngài muốn ăn gì?”

“Để xem đã.”

Tất nhiên bữa sáng của công chúa nhân ngư phải là trà sữa nước biển thơm nức rồi!

Hệ thống Mỹ Thực: “Cũng may ta đã chuẩn bị một mẻ nước biển dự phòng sau lần trước ký chủ tìm ta để xin nước biển!”

Ăn sáng xong, Bạch Ngọc Câu mở cửa phòng ra: “Ôi! Quả là một ngày tuyệt vời”

Bước vào sân thể dục, Bạch Ngọc Câu có chút hưng phấn khi nhìn thấy vô số zombie mặc quần áo màu vàng: “Tôi còn bảo tại sao fans của tôi không có mặt trong phòng phát sóng trực tiếp!”

“Thì ra ở đây tạo bất ngờ cho tôi!”

Gặp mặt trực tiếp!

Thậm chí còn mặc quần áo tiếp ứng cô!

[Vkl! Thế giới zombie! Nhiều zombie quá!]

“Ma Tôn đại nhân, ngài muốn thử món mực viên mới của ta không?” Đại Mỹ chợt xuất hiện bên cạnh cô, cầm trong tay món mực viên đen tuyền.

[Đệch đệch đệch! Đây là yêu ma? Sao bồ chưa chạy đi hả streamer!]

[Khoan khoan, Ma Tôn đại nhân á?]

Bạch Ngọc Câu nhìn người hâm mộ đang ăn nói bậy bạ này, cô thẳng thừng đóng bình luận luôn.

Haiz, chắc fan này không tới buổi gặp mặt trực tiếp được nên mới thấy đau lòng.

Đau lòng tới mức biến thành bộ dạng này.

Cô hiểu được mà!

Bạch Ngọc Câu nhìn bữa sáng được nhân viên công tác đưa tới trước mặt, cô lễ phép nếm thử một miếng, sau đó mở to hai mắt: “Ngon quá!”

“Chị đại chị đại! Khi nào chúng ta xuất phát?” Tang Tinh chạy tới.

Cậu phải tìm cách để chị đại rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Tiểu Mỹ à?

Trước sau gì chị đại cũng quên nó thôi!

“Đừng vội. Cậu sắp xếp cho các bạn fans này trước, đợi tôi ký tên cho họ rồi đi.”

Bạch Ngọc Câu ăn mực viên. Cô là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, lịch trình cả ngày siêu bận rộn.

Tang Tinh nhìn liếc qua đám zombie: “Giờ em đi ngay!”

Hê hê hê! Ký tên xong là đi rồi, tuyệt vời!

Diệp Lương Thần tu luyện cả đêm, vừa ngáp vừa đi ra ngoài: “Chào buổi sáng!”

Đại Mỹ vừa thấy hắn là đưa mực viên đến trước: “Ăn thử không? Bà bầu cũng có thể ăn được loại này!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Diệp Lương Thần ngửi được mùi thối từ viên nhỏ: “Ta không ăn đâu, cảm ơn.”

“Chào buổi sáng, thầy Diệp!” Bạch Ngọc Câu mỉm cười nhìn Diệp Lương Thần.

Diệp Lương Thần nghiêng đầu: “?”

Cô lại trúng gió cái mẹ gì rồi thế? Hắn biết thầy có nghĩa là gì nhé. Hôm qua người ở đây giải thích cho hắn rồi.

Nhưng tại sao Bạch Ngọc Câu lại gọi hắn là thầy?

Bạch Ngọc Câu nhìn thầy Diệp bình dị gần gũi trước mặt. Thầy Diệp và cô đều là ngôi sao ca nhạc.

Nhưng thầy Diệp không có nhiều người hâm mộ giống cô, vì lần trước cô tổ chức buổi biểu diễn đã cướp hết sạch fan của thầy Diệp rồi!

Ha ha ha!

Tất nhiên không thể cho thầy Diệp biết chuyện này được~

Suy cho cùng, thiết lập nhân vật của cô là công chúa nhân ngư ngoan ngoãn, đáng yêu sở hữu âm thanh của tự nhiên!

“Chào cô!” Trần Thông thấy Bạch Ngọc Câu đã dậy thì vội vàng chạy tới. Hắn ta cầm số mực viên trong tay Đại Mỹ đứng bên cạnh rồi ném vào miệng: “Cô à, cô không biết đâu, hôm qua cháu đã thức trắng đêm để đàm đạo với một con zombie!”

“Gì cơ?” Bạch Ngọc Câu mở to hai mắt nhìn.

Người trước mặt cô là hoàng tử nhân ngư bất tài nhất trong tộc nhân như của cô.

Năm đó hắn ta không chịu nghe lời khuyên, nhất quyết muốn ở bên một con người. Vì lý do này mà thậm chí hắn ta còn hy sinh cái đuôi cá của mình!

Giờ hắn ta thân là nghệ sĩ nhưng lại thức nguyên đêm trò chuyện với fan hâm mộ của mình!

“Sao cậu có thể làm điều ấy với người hâm mộ!”

Toang rồi, toang, toang! Thằng cháu vô dụng này đã nói chuyện với fan suốt đêm!

Giờ khéo hot search toàn là hắn ta cho xem!

“Có bị ai chụp ảnh không?” Bạch Ngọc Câu nghiêm túc hỏi.

Trần Thông bối rối, chụp ảnh? Làm có ai chụp hắn ta đâu, không dưng đám người đó chụp ảnh hắn ta làm gì?

“Thôi bỏ, tôi sẽ để bộ phận quan hệ công chúng giải thích. Cậu đưa con zombie kia tới đây cho tôi xem.” Bạch Ngọc Câu rất muốn biết rốt cuộc fan nào đã làm ra chuyện như vậy với cháu trai lớn nhà mình!

Bực thật!

Trần Thông không rõ cô mình đang nói gì, nhưng hắn ta vẫn ngoan ngoãn đưa một zombie tới.

“Cái gì!! Tiểu Mỹ!”

Đương nhiên Bạch Ngọc Câu nhận ra đây là cấp dưới đi theo cô, ai mà ngờ…

“Bốp!”

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ: “?” QAQ

Trần Thông: “Ui, cô ơi, cháu không tìm được con zombie kia, còn Tiểu Mỹ… A không, Long Vương đại nhân bảo nó muốn tìm cô nên cháu mới đưa nó tới đây.”

Bạch Ngọc Câu: “!!!”

Cô áy náy nhìn Tiểu Mỹ đang tủi thân ấm ức trước mặt, hơi chột dạ bảo: “Xin lỗi mà, bộ dạng này, để ta hát cho mi một bài nhé!”

Tiếng hát của tộc nhân ngư bọn họ có thể chữa khỏi vết thương.

Chắc hẳn Tiểu Mỹ nghe xong sẽ quên đi đau đớn, gương mặt bị đánh lệch đi cũng khôi phục lại!

Cô hắng giọng một cái: “A ~”

[Anh em ơi! Hãy nghe theo lệnh của tôi! Tắt tiếng đi!]

“Em yêu anh ~Anh yêu em ~”

[Hả? Tại sao… の ★①♂×6η&]

[...]

[Vẫn… muộn rồi… Bình tĩnh]

“Em là Tiểu Bạch ngọt ngào ~anh yêu em ~ em yêu anh~ chúng ta cùng nhau cố gắng gắng ~”

Trần Thông trực tiếp biến thành cọng hành lộn ngược cúi đầu sùi bọt mép ọc ọc ọc.

Diệp Lương Thần cũng không chống cự nổi ma âm vào tai này, hắn cảm giác như hồn lìa khỏi xác, biểu cảm trên mặt cực kỳ đau khổ.

Còn Đại Mỹ thì hưng phấn nghe ca khúc mê người: “Hay quá!”

Chưa bao giờ nàng ta nghe thấy tiếng hát hay như thế! Quả thực như sấm bên tai! Rửa sạch lỗ tai tục tằng của nàng ta!

Tiểu Mỹ: “Grào… Hự…”

“Reng reng reng.” Bạch Ngọc Câu nhìn cuộc gọi bất chợt đến. Cô chỉ cảm thấy nó tới không đúng lúc, bởi vì tiếng hát của cô không thể cắt ngang được.

Nếu không sẽ mất đi hiệu quả điều trị.

Cô vừa hát vừa nghe điện thoại, khuôn mặt Chúc Kinh Tiên Quân hiện ra trước mặt cô: “Ngươi có thể nhuộm tóc thành màu đen không…”

Hắn chưa nói xong thì cả người đã ngơ ngác đi.

“A ~ a ~ a ~ anh yêu em ~ em yêu anh ~”

“Bụp bụp bụp…”

Chúc Kinh Tiên Quân giơ tay bắn cho mình mười mấy phát lớn thuật xóa trí nhớ, lại thêm mười mấy phát lớn thuật mất trí nhớ vào tai.

Cuối cùng… hắn lặng lẽ gỡ tai mình ra.

Hì hì, hôm nay lại thêm một ngày tốt đẹp nữa!


Nhấn để mở bình luận

Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường