Tiểu Thư Quậy Phá Và Thiếu Gia Lạnh Lùng Full


Em ngoan ngoãn ở trong này đi tôi có việc phải đi trước gặp nhau sau _ Kevin nhếch miệng cười khinh rồi cầm lấy chiếc áo vét rồi đi ra ngoài tiện tay còn đóng cửa lại

Không khí trở lên ảm đạm hơn mọi kí ức đột nhiên hiện lên trong tâm trí Diệp My ,  những giọt nước mắt chảy dài xuống 2 bên gò má

" Mình nhất định phải gặp mặt tiểu thư lần cuối , bằng mọi cách mình phải trốn thoát ra khỏi đây " _ Diệp My suy nghĩ

" Cạch " _ Tiếng động bên ngoài cửa sổ vang lên Diệp My vì bị trói 2 tay nên không thể ngoái đầu nhìn ra phía sau

" Lạch.....cạch " _ Tiếng động phía sau vẫn tiếp tục vang lên Diệp My cảm thấy sợ hãi vì không thể nhìn mà chỉ có thể nghe

" Ai vậy nhỉ " _ Diệp My suy nghĩ khuôn mặt bỗng nhiên trở lên lém lỉnh đôi mắt liếc ngang liếc dọc , khuôn mặt trở lên tươi tắn hơn khác hẳn với 1 cô gái mới bị hành hạ

Đột nhiên từ phía sau có 1 bàn tay vòng đến trước mặt cô vẫy vẫy rồi cởi trói cho cô , 2 bàn tay bị trói treo lên trên từ nãy tới giờ đã mỏi nhừ , xiềng xích vừa được tháo ra 2 cánh tay cô như rã rời mà rơi bụp xuống giường cả người Diệp My như gạt bỏ được cả 1 đống gánh nặng , Diệp My ngồi phịch xuống giường thoải mái hít thở không khí cô vươn vai vài cái rồi quay đầu nhìn người ngồi phía sau mình

3 khuôn mặt 6 ánh mắt vừa nhìn nhau Diệp My ngạc nhiên mắt A mồm chữ O tay run run chỉ người ngồi phía trước mình

Eric , Erik _ Diệp My tay chỉ hướng 2 cậu trai miệng bất giác nở nụ cười tươi

Min cục cưng đến giờ về nhà rồi đấy _ Eric đưa tay nựng cằm cô như mấy chú cún đáng yêu

Sao mọi người vào được đây _ Diệp My hớn hở nói tâm trạng cô bây giờ vui không tả nổi quên luôn cả những vết thương đang gỉ máu

À.....tụi tao l...._ Erik chưa kịp nói xong thì bị cô cướp lời

Chuyện đó không quan trọng tiểu thư thế nào rồi , có bị làm sao không , ai ở bên cô ấy rồi _ Diệp My nói

À.....cô ấy......_ Erik định nói tiếp thì lại bị Diệp My cướp lời lần 3

Mọi người như thế nào rồi , có ai nhớ đến tôi không à mà mình về đi chứ nhỉ _ Diệp My cười tươi

Dọn đồ rồi về đi đừng để cô ta mở mồm thêm lần nào nữa nếu không ĐỪNG TRÁCH TAO _ Erik nói mấy câu cuối còn gằn từng chữ nói với Eric

Eric lắc đầu rồi giúp Diệp My thu dọn hành lí rồi kéo xuống dưới tầng 1

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cả 3 người là cả 1 dàn người đô con đứng bao vây trước cửa người cầm đầu không ai khác là Kevin

Em muốn đi đâu sao _ Kevin đảo lưỡi 1 vòng nhìn đểu vô cùng

Chết tiệt _ Diệp My buông ra 1 câu chửi thề rồi rút cây gậy ở trên tường cô kéo lê cây gậy đi từ trên cầu thang xuống tiếng " Cạch , cạch " của cây gậy gõ xuống sàn cùng dáng đi từ từ nhưng toát ra vẻ kiêu sa trông cô chất vô cùng

Cô không ngại ngần mà bước đến trước mặt Kevin

Em hết sợ tôi rồi sao _ Kevin hỏi

Sống với nhau cũng được mười mấy năm rồi , việc đại ca đối xử với em sao em đều hiểu rất rõ , em rất cảm ơn vì đại ca đã cưu mang em kể từ lúc em bị đuổi ra khỏi Phan Thị , em đã từng rất kính trọng đại ca trong thâm tâm em luôn khắc ghi những gì mà đại ca đã làm cho em nhưng.......đã đến lúc em phải đi rồi em phải rời xa tổ chức và rời xa đại ca dù hôm nay có phải là ngày kết thúc cuộc đời em em cũng mãn nguyện , em mong là đại ca hiểu cho em , xin cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của đại ca đã dành cho em nếu có kiếp sau em xin nguyện làm trâu làm bò để hầu hạ đại ca _ Diệp My nói xong liền giơ gậy lên trước mặt Kevin như thách thức
1

4 ánh mắt nhìn nhau đầy kiên định không bên nào chịu nhường bên nào , 1 ánh mắt chứa chan niềm khao khát muốn bỏ chạy , 1 ánh mắt lạnh lùng và lãnh khốc

Được thôi em có quyền đi ......_ Kevin nói

Thật ạ _ Diệp My nghe thấy vậy thì cười tươi nhưng nụ cười đó chưa giữ được lâu thì đã bị câu nói tiếp theo làm cho dập tắt

Nhưng.....nếu muốn ra khỏi đây thì phải bước qua xác của tôi _ Kevin nhếch mép cười khinh

Đa.....đại ca em xin anh đó , em không thể làm vậy được _ Diệp My chau mày nói

Đến đây tôi muốn cùng em giao chiến _ Kevin dang tay ra như có ý muốn Diệp My cứ thoải mái mà đến đánh

Đại.....ca em....em _ Diệp My hạ gậy xuống tay run run đầu óc cô giờ trống rỗng chẳng biết phải làm gì

Min ra tay đi _ Eric nói

Tao....tao _ Diệp My ngoảnh đầu nhìn 2 cậu trai phía trên cầu thang đang dần đi xuống dưới

Xuống tay đi Min _ Erik thì thầm vào tai cô

Nghe thấy họ nói gì chưa ra tay đi _ Kevin nói

" Min.....Min chị yêu em lắm đó "

" Min......Min chị có mua đồ ăn cho em nè "

" Từ nay em sẽ là người của tổ chức "

" Từ nay em phải nghe theo lời của tôi "

" Cuộc sống của em phụ thuộc vào tôi "

Từng mảnh kí ức hiện lên trong tâm trí Diệp My cô tức giận đôi bàn tay nắm chặt cây gậy mạnh mẽ vung lên rồi " Vụt "

" Bốp " _ Thanh âm ghê rợn vang lên mọi thứ đều rơi vào không gian yên lặng , thứ chất lỏng màu đỏ chảy dài từ trên đầu xuống gò má của người kia mùi máu tanh nồng bắt đầu phảng phất quanh Diệp My

Đa.....đại ca _ Diệp My cất giọng run run nói

Em đã thành công rồi đó _ Kevin ngồi bệt dưới đất đưa tay lau đi những vệt máu trên trán và má

Thành công ? _ Diệp My khó hiểu nhắc lại lời Kevin

Em đã biết gạt bỏ đi sự cảm kích người khác để bảo vệ 1 người mà em xem là tất cả , em đừng để sự ân oán chiếm đoạt đi lí trí hãy sống lạc quan lên chúc em có một cuộc sống thật tốt sau này có dịp gì thì quay lại đây thăm mọi người nhé , em có thể đi _ Kevin cười nhạt

Đại.....đại ca , em....em cảm ơn ạ , cảm ơn anh , cảm ơn anh , cảm ơn rất nhiều _ Diệp My nói mỗi 1 lần nói " cảm ơn " là cô lại cúi đầu tỏ ra lòng thành cảm kích của mình đối với công ơn của Kevin

Cuộc chiến đấu diễn ra không quá lâu cả 3 người kéo vali đi ra ngoài trèo lên chiếc xe mui trần được chuẩn bị sẵn của Eric và Erik cả 3 nhanh chóng phóng xe về công ty Phan Thị

" Cạch " _ Cánh cửa phòng mở ra Diệp My cùng Eric và Erik bước vào khiến mọi người trong công ty có vẻ hốt hoảng

Xin lỗi nhưng cô không thể vào đây được đâu ạ , chủ tịch hiện đang bận không muốn gặp ai đâu _ Nhân viên đưa tay ra phía trước chắn đường Diệp My

Bỏ mặc những lời nói đó cô tiếp tục đi vào bên trong công ty , càng đi vào sâu hơn cô dừng chân lại trước 1 cánh cửa màu nâu gỗ sang trọng bên ngoài có tấm biển ghi chủ tịch

Xin lỗi nhưng cô không thể vào đây đâu ạ _ Nhân viên nói

" Cạch " _ Cánh cửa phòng mở ra mùi hương thơm của loài hoa Lavender thơm ngát lan tỏa khắp căn phòng

Người đàn ông tầm 30-40 tuổi ngồi ở bàn làm việc hình ảnh người con gái nhỏ nhắn thân quen ngày nào hiện ra trước mặt ông , ông vội vã đứng bật dậy định đi đến ôm cô nhưng đột nhiên lại dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt căm hận của người con gái kia nhìn mình

Min cháu.....cháu sao lại ở đây _ Ông nội nó giọng trầm ấm nói

Ha ! Tôi không có quyền được ở đây sao , hay là ông nghĩ tôi đã chết rồi , mà tôi có chết thì ông cũng không được ở yên mà ngồi đây sung sướng đâu _ Diệp My cười khẩy

Ta.....ta không có ý đó _ Ông nội nó nói

Thôi đi tôi không có thời gian nói nhảm ông nói đi tại sao năm đó lại đuổi tôi đi _ Diệp My nói

Ta.....ta chuyện đó.....chuyện đó là vì _ Ông nội nó lắp bắp khó khăn không thể nói thành lời

Ông nói mau đi tôi không có thời gian xem ông giả bộ _ Diệp My lớn tiếng nói

Là tại vì...... _ Ông nó ấp úng

ÔNG MAU NÓI _ Diệp My tức giận trừng mắt quát lớn

Là tại vì bố mẹ bà đó _ Eric tức giận cướp lời

Ý.....ý ông là sao _ Diệp My khó hiểu nhìn sang cậu bạn

Ông nội cưu mang bà không phải vì thấy bà dễ thương mà là ông cảm thấy xót thương cho số phận của bà thôi _ Eric tức giận nói

Ông nói vậy là có ý gì _ Diệp My tức giận lớn tiếng quát

Con bình tĩnh nghe ta nói _ Ông nội nó ngồi xuống ghế day day thái dương rồi nhẹ giọng nói

Diệp My định nói gì đó thì Erik đi đến vỗ nhẹ vai như trấn an cô , cô thở hắt ra rồi kéo ghế ngồi đối diện ông

Thực ra ta gặp con từ lúc con mới có 4 tuổi lúc đó nhìn con đáng yêu và bụ bẫm lắm , hôm đó là vào 1 ngày trời tuyết ta đang đi ô tô từ công ty về nhà thì thấy có đứa trẻ ngồi thụp dưới sàn tuyết trời còn lạnh mà con chỉ mặc duy nhất có 1 chiếc áo mỏng ta thấy thương xót cho con nên mới đem con về cưu mang , lúc con về nhà con chỉ dính chặt lấy ta ngoài ra chẳng ai để cho con cùng chơi may mắn thay con và Hân lại hợp tính nhau cả 2 đứa dần dần trở thành bạn thân nhưng rồi cho đến 1 ngày khi con tròn 5 tuổi ta mới tìm cho con 1 cái tên tìm mãi tìm mãi mà không có cái tên nào ưng ý nên ta quyết tâm đi đến cái cô nhi viện nơi con trốn thoát để hỏi về danh tính của con xem có ai biết sơ sơ gì về con không lúc họ đưa cho ta 1 tệp hồ sơ ta mở ra tìm ảnh của con thì thấy gia đình con là họ Kim , mà Kim gia và Phan Thị ta là 2 bên nhà thường giao chiến với nhau mà Kim gia lại vừa có tiền án là giết người nên đã bị bỏ tù , khi mà con 7 tuổi thì họ được thả ra ngày hôm ta đuổi con ra khỏi nhà là muốn cho con phải đi thật xa nơi này để họ không tìm đến con , họ muốn bán con cho 1 ông chủ giàu có ở Đài Loan ta không muốn nhìn con bị bán đi nên bất đắc dĩ mới phải làm như vậy nếu như lúc đó ta có giấy phép chứng nhận được nhận nuôi con thì ta sẽ giữ con lại nhưng vì ta không có giấy phép nhận nuôi nên họ rất có khả năng dẫn con đi vì họ là cha mẹ đẻ của con , bao nhiêu năm nay con phiêu bạc ở đâu tại sao bây giờ mới tìm gặp ta _ Ông nội nó kể lại 1 tràng dài


Nhấn để mở bình luận

Tiểu Thư Quậy Phá Và Thiếu Gia Lạnh Lùng Full