Tiểu Thúc Thúc Chú Nhỏ


Chỉ vì lời tỏ tình trong men say ngày hôm đó của Ngô Tư Nguyên, mà nguyên một kỳ nghỉ dài cả ba người đều không một lần hội họp. Chu Hoành Viễn và Ngô Tư Nguyên có hẹn gặp riêng một lần, hai người vẫn hẹn nhau ở quán trà sữa kém chất lượng trước cổng trường, uống cốc trà hai tệ năm, đường hoá học đầy miệng thế mà không nén được vị chua xót trong lòng.

Bọn họ không mặn không nhạt trò chuyện về kỳ nghỉ của mình, xong rồi nói đến ước mơ trung học, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc tới Trịnh Minh Khôn. Trịnh Minh Khôn là trai thẳng, còn là kiểu trai thẳng thích nữ sinh nhất, về điểm này không có ai rõ ràng hơn hai người họ, cho nên nói thế nào cũng là vô ích.

Chỉ tán gẫu một chút như vậy, hai người đều không thể nói ra được hết lòng mình, mọi tức giận chua xót nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng cũng chỉ đành nhìn nhau không nói gì. Sau khi rời khỏi quán trà sữa, họ trao cho nhau một cái ôm, rồi giống như hàng trăm lần trước đây, cùng chia tay ở ngã tư đường.

Nhìn theo bóng lưng của Ngô Tư Nguyên, Chu Hoành Viễn nghĩ, thật ra mình mới là người tuyệt vọng hơn. Cậu không chỉ yêu một người đàn ông, người đàn ông cậu yêu không chỉ là trai thẳng, mà còn là người chú đã nuôi nấng cậu. Ngay cả khi họ biết nhau, về cơ bản họ cũng không có quan hệ huyết thống gì. Tuy nhiên, có một số thứ không thể chỉ khái quát bằng hai chữ "huyết thống" được.

Cậu và Trình Dục cách nhau quá xa, là khoảng thời gian dài một thập kỷ, là quãng đường từ thành phố J đến trấn Chu xa xôi, là khoảng cách thế hệ khó vượt qua, và còn là khoảng cách giữa đồng tính luyến ái và dị tính luyến ái. Tình cảm giữa bọn họ vốn chỉ có Chu Hoành Viễn đơn phương viển vông, có thể đoán được một kết cục uổng công vô ích, đúng là cậu không nên ôm ảo tưởng, càng không nên tự rước muộn phiền, nhưng vận mệnh và tình cảm lại vô lý như vậy đấy, chúng trói hai người bọn họ lại với nhau, nhưng mà chẳng hề cho họ thấy một mảnh hy vọng. Cậu không thể rời bỏ Trình Dục, càng không thể buông được thứ tình cảm này. Thứ dục vọng và tình cảm vô vọng này làm cho cậu rất hận, nhưng đồng thời cũng rất si mê. Cậu không tìm được lối thoát, càng không thể được giải thoát, chỉ đành chịu sự tra tấn ngày qua ngày, nặng nề lê bước về phía trước.

Giữa tháng Tám, Trình Dục cuối cùng cũng được nghỉ phép, hai chú cháu cùng nhau tính toán, dự định sẽ đi du lịch ở Hạ Môn, trùng hợp thế nào, trước ngày đi, phía Nam có mưa lớn cộng thêm bão, hai người đứng trước màn hình dự báo thời tiết liên tục nhấp nháy cảnh báo màu cam hai mặt nhìn nhau, kế hoạch du lịch thất bại, đành phải ở nhà làm hai con cá muối.

Trình Dục hỏi, "Có thấy hối hận vì trước đó không tự đi không?"

Chu Hoành Viễn giang tay ra, "Có gì mà hối hận? Chú không đi, con đi một mình có ý nghĩa gì đâu?"

Trình Dục từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ Chu Hoành Viễn mấy ngày nay biết dỗ dành người khác hơn nhiều. Cậu cũng đang ở độ tuổi 15, 16, con trai ở tuổi này làm gì có ai không thích ra ngoài chơi chứ?

May mắn thay, tuần nghỉ này của Trình Dục không hoàn toàn vô nghĩa, ngân hàng bắt đầu phân nhà, chạy qua chạy lại giữa chợ vật liệu xây dựng với công ty thiết kế cũng làm được không ít việc.

Trình Dục không am hiểu về thiết kế, vậy nên cuối cùng anh đã chọn một công ty thiết kế bao trọn gói, chọn một mẫu nhà ưng mắt nhất, sau đó vung bàn tay chưởng quỹ toàn quyền ủy thác công việc thiết kế nhà cửa lại cho bên công ty. Mặc dù đắt hơn so với tự mình làm rất nhiều, nhưng bù lại bớt phải lo lắng.

Giờ đây, Trình Dục đã không còn là chàng trai mới ra đời, chập chững bước xã hội nữa, với tố chất chuyên môn xuất sắc và tính cách kiên định chịu thương chịu khó, tiền lương và thứ hạng của anh trong ngân hàng tăng đều đặn, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, anh đã trở thành nhân viên cốt cán của bộ phận Kiểm soát Rủi ro của ngân hàng ZT, không chỉ như thế, chị Vy trưởng phòng Kiểm soát Rủi ro không chỉ một lần hứa hẹn, rằng lần sau khi ngân hàng tuyển phó trưởng phòng, người đầu tiên chị ấy cất nhắc chắc chắn sẽ là Trình Dục.

Kỳ thật Trình Dục không có quá nhiều mưu cầu đối với việc thăng chức hay tăng lương, bản thân anh là người có rất ít ham muốn vật chất, đủ ăn đủ uống là được rồi, có nhiều đồ hơn nữa anh cũng chẳng cần. Bây giờ trong ngành cấp nhà, tiền lương lại hậu hĩnh, nên anh không còn yêu cầu gì khác. Dù sao mới đầu anh chỉ đánh bậy đánh bạ bước vào ngành này, mặc dù không ghét, nhưng mà còn lâu mới nói là thích. Chẳng qua, có cái tính nghiêm túc và có trách nhiệm của anh ở đây, cộng thêm năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ nữa, cho nên dù chưa từng cố ý thi đua, nhưng thời gian thấm thoát, anh đã trở nên nổi bật trong số các bạn cùng trang lứa.

Trước khi khai giảng, Trình Dục trang bị cho nhà mình một chiếc máy tính, thứ nhất là để đáp ứng nhu cầu công việc của anh, thứ hai là để thuận tiện cho việc học tập sau này của Chu Hoành Viễn. Trường trung học cơ sở số 14 có lớp máy tính, Chu Hoành Viễn đã từng đến phòng máy thực hành, nhưng chiếc máy tính to đầu cồng kềnh của trường học khác hoàn toàn với chiếc có màn hình mỏng manh này ở nhà, cậu cực kỳ hưng phấn, đợi đến khi Trình Dục lắp đặt xong máy móc, cậu mới cẩn thận từng li từng tí gõ lạch cạch cả đêm.

Chu Hoành Viễn có tài khoản mạng xã hội1, nhưng vì không có cơ hội lên mạng cho nên chỉ kết bạn với mấy người bạn cùng lớp chơi khá thân, bây giờ trong nhà có máy tính rồi mới kết thêm một đống bạn như không biết mệt.

[1] Bản raw chỉ coá [***], này tớ tự đọc hiểu rùi thêm vào. Có gì sai mng cứ góp ý nhé.

Gần đến ngày khai giảng, Chu Hoành Viễn ngồi lại tán gẫu với Trịnh Minh Khôn một lần, Chu Hoành Viễn cố ý không nhắc tới Ngô Tư Nguyên, còn Trịnh Minh Khôn cứ liên tục lải nhải không ngừng, nói đi nói lại có mỗi câu, cái thằng nhóc này có vấn đề mà.

Chu Hoành Viễn biết, một người thẳng từ trong máu như Trịnh Minh Khôn chắc chắn sẽ không hiểu được loại người như bọn họ, huống chi còn là anh em tốt của mình thích mình đó giờ, đối với Trịnh Minh Khôn mà nói, đương nhiên đây là một cú sốc cực lớn. Cậu biết, Trịnh Minh Khôn thật ra rất quan tâm Ngô Tư Nguyên, nhưng loại quan tâm này không phải là loại mà Ngô Tư Nguyên muốn.

@antiquefe (wattpad)

So với các trường cấp 3 khác, trường thực nghiệm tỉnh vào học muộn hơn, đến ngày 1 tháng 9 mới báo danh. Vào ngày báo danh, xe hơi đậu thành hai hàng thật dài trước cổng trường, xếp đến tận khu phố bên cạnh. Những đứa trẻ bên trong xe bước xuống, được cha mẹ vây quanh đũng đĩnh đi vào trường, còn tờ thông báo danh sách lớp mực đỏ mực đen đó chẳng là gì trong mắt bọn họ, không thể khiến họ ngừng lại dù chỉ một giây. Những người con cháu nhà có tiền có quyền này làm sao có thể mặc cho người khác phân phối, thứ gọi là chia lớp ngẫu nhiên chỉ là một trò cười đối với họ mà thôi.

Chu Hoành Viễn lại không được may mắn như vậy. Cậu chen chúc dưới bảng danh sách, đảo mắt qua từng hàng chữ nhỏ tinh tế, cuối cùng cũng tìm được tên của mình trên tờ giấy cuối cùng, mà ông trời như thể đang đùa giỡn với cậu, ngay phía dưới tên cậu, là ba chữ Khổng Đức Tránh rõ ràng.

Cậu xem đi xem lại danh sách lớp, trên giấy in rất rõ ràng, nguyên một lớp cậu chỉ biết có mỗi mình Khổng Đức Tránh.

Chu Hoành Viễn trong lòng phiền muộn không chịu nổi, cậu nhíu chặt mày, trong chớp mắt quay đầu muốn đi về phía tòa nhà giảng dạy lại không khéo đụng phải một bạn phía sau đang lại gần xem danh sách, cậu thuận miệng nói một câu "Xin lỗi" rồi mới nhìn lên, và đứng ngay trước mắt cậu, chính là Khổng Đức Tránh trên danh sách lớp.

Cả hai người đều sửng sốt, không ai để ý tới ai, một lát sau, Chu Hoành Viễn cười khẽ một tiếng, tự mình rời đi trước.

Lúc trước sau khi chuyển lớp, Chu Hoành Viễn cũng từng gặp Khổng Đức Tranh rất nhiều lần. Trường trung học cơ sở số 14 không nhiều học sinh lắm, quay qua quay lại là sẽ đụng mặt nhau, với một ngôi trường nhỏ như vậy, việc lướt qua nhau thường xuyên là chuyện bình thường. Nhưng cậu lại luôn cố tình bơ cậu ta, cũng như cách cậu ta phớt lờ cậu. Bây giờ, cả hai đều thi vào cùng một trường trung học, lại được phân vào cùng một lớp, muốn làm như không nghe không thấy nhau là chuyện bất khả thi. Chỉ là sau gần ba năm, Khổng Đức Tránh và Chu Hoành Viễn đã âm thầm đổi vị trí cho nhau một cách ảo diệu. Bây giờ Chu Hoành Viễn đã không còn là đứa trẻ nông thôn gầy gò héo hon lúc trước, giờ đây cậu cao hơn một mét tám, thói quen chơi bóng rổ thường xuyên khiến cho thân thể cậu cường kiện hữu lực, còn Khổng Đức Tránh tuy vẫn thanh tú như trước, nhưng vóc dáng lại không phát triển, hồi đó còn bé chưa thấy gì, chứ bây giờ khi so hai người với nhau, cậu ta trông nhỏ bé và gầy yếu hơn hẳn, làn da trắng quá mức khiến cả người cậu ta nhìn cứ như bệnh tật lắm, rặt một vẻ chỉ cần nhẹ nhàng va chạm là sẽ ngã sấp mặt. Thời gian đã chữa lành sự hèn nhát và yếu đuối trong Chu Hoành Viễn, và tình yêu đã cho cậu vỏ bọc của lòng can đảm. Cậu giờ đây không còn cần nén giận, không cần sinh sự, gặp chuyện không sợ chuyện mới là châm ngôn sống của cậu.

Giáo viên chủ nhiệm lớp Chu Hoành Viễn họ Vu, ông là một người đàn ông gầy gò, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tóc tai thưa thớt, mọc lẻ tẻ trên quả đầu sáng bóng, nhãn cầu lồi ra ngoài như chim ưng nhìn lướt qua cả phòng học, cả người tràn đầy năng lượng, thậm chí còn có vẻ hơi quá khích2.

[2]: Từ gốc 甲亢. Ai biết nghĩa là gì thì chỉ mình với nhé. Chỗ này mình chém đại thôi.

Thầy Vu gõ "cạch cạch" vài cái lên bảng đen, sau đó lớn tiếng rống giọng đọc quy định của trường lớp trong sự hoang mang và thổn thức của mọi người. Mấy bạn nữ nhút nhát bị doạ tới khiếp vía, còn các bạn nam có gan lớn đến mấy cũng không dám đối mắt với thầy Vu trong tình thế như vậy. Tiếng phổ thông của thầy không tốt, khẩu âm nhiễm tiếng tỉnh S ở phía Đông Bắc rất nặng, ong ong vang vọng vào trong tai Chu Hoành Viễn, nghe xa xăm không chân thật. Chu Hoành Viễn cố gắng cẩn thận nghe ngóng, cuối cùng trong mười câu chỉ hiểu được một hai câu, tám chín câu còn lại chỉ đành bỏ qua.

Trong hai giờ đồng hồ tiếp xúc ngắn ngủi, Chu Hoành Viễn đã nhìn ra được tính cách của thầy Vu, nhìn sang các bạn cùng lớp với ánh mắt cay đắng, nghĩ thầm trong lòng, ba năm này lại phải chịu đựng nữa rồi!

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 40.


Nhấn để mở bình luận

Tiểu Thúc Thúc Chú Nhỏ