Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ


Giang Nguyệt dừng lại một chút# đầu tiên cỏ hơi kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy bình thường.

Trần Tư Tẽ muốn mời cô ký hợp đồng đã không phái một hai lần rồi.

Hiện giờ tin tức cỏ muốn huỷ hợp đồng VỚI Giang San lan truyền khắp nơi, không cần biết là thật hay glả, nhưng người ném cành ỏ liu trước luôn luôn không sai.

Nếu tin tức là giả, coi như đó là do anh ta đánh giá cao cô. Nếu tin tức là thật, anh ta cũng có thế nắm bắt cơ hội.

Là một thương nhản nói chuyện làm ăn, sẽ luôn không để mình bị thua lỗ.

“Chị Trần đã giúp chị đi thương lượng trước, đoán chắc là có thế thương lượng được đãi ngộ tốt đó.” Tiếu Diệp rất vui mừng đối với tin tức này.

Dù sao mấy người bọn họ cũng cần kiếm cơm từ Giang Nguyệt, nếu như Giang Nguyệt có thế ký được hợp đồng với công ty quản lý tốt, thì tiền lương của bọn họ cũng được ốn định hơn.

Đối với tin này, Giang Nguyệt trong lòng cũng hiếu rõ.

Chỉ cần chị Trần có ý tướng, với năng lực chuyên môn của chị, hoàn toàn có thế giành lấy được, hơn nữa cũng có thế thương lượng được đãi ngộ vỏ cùng tốt.

Ớ một mức độ nào đó mà nói, Trần Tư Tẽ cũng là lựa chọn không thế tốt hơn.

Hiện tại trong ngành này, chỉ cỏ Hải Âm trong tay Trần Tư Tê mới cỏ thế đứng ngang hàng với Tiêu Kỳ Nhiên.

Hơn nữa, ngoại trừ Hải Âm có can đám này ra, không ai dám nhận Giang Nguyệt từ tay Giang San.

Vị trí càng cao thì khả năng rủi ro khi ký hợp đồng với cô cũng càng lớn.

Không phải công ty nào cũng có thể dề dàng thu nạp được một nghệ sĩ hàng đầu như vậy.

Giang Nguyệt không biết những chuyện xảy ra gần đây của Tiêu Gia, vì vậy cô cũng không biết cục diện hiện tại, cho nên cô chí có thế phán đoán và phân tích dựa trẽn kinh nghiệm của mình.

“Chị Giang Nguyệt, chị đang nghĩ gì vậy?“ Tiếu Diệp thấy cô trầm tư, lấm bấm nói:

“Dù sao sau khi hủy hợp đồng thì chị vần phải làm nghề này, em cảm thấy Trần tổng rất tốt.“

“Chờ sau khi chị sang bẽn đỏ( tài nguyên mà Hải Âm dành cho chị nhất định sẽ không tồi, chim khôn chọn cành mà đặu thôi.”

Tiếu Diệp rất hiếm khi dùng tục ngừ, cô ấy nói như vậy khiến Giang Nguyệt không khỏi bật cười.

Nếu như là trước đảy, cô cũng sẽ cám thấy giống như Tiếu Diệp.

Tiền thì vân phải kiếm, kiếm được ở ai thì cũng là kiếm!

Thành ý của Trần Tư Tê cũng rất tốt, cô đã từ chối một, hai lần. Nếu như lại tiếp tục từ chối nữa thì anh sẽ nghĩ cò là người không biết tốt xấu.

Đến lúc đó chỉ cần nói về những lợi ích, so với ở Giang San sẽ sạch sẽ và đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ, cỏ thực sự cảm thấy mệt mỏi…

Cô cảm thấy mệt từ trong ra ngoài, sự mệt mỏi khiến cho cô cảm thấy tình yêu đối với diễn xuất không còn đủ đế tiếp tục chiến đấu nữa.

“Chị sẽ suy nghĩ.” Khuôn mặt của Giang Nguyệt lộ ra vẻ mệt mỏi, hiện lẽn cảm xúc chân thật nhất: “Không cần vội, hoàn thành bộ phim này trước đã.”

Khi Giang Nguyệt không muốn đối mặt với một cái gì đó, hoặc đưa ra quyết định, cô luôn luôn muốn trì hoãn nó một thời gian.

Trì hoãn cũng là một cách trốn tránh.

Tiếu Diệp nhận ra tảm trạng cúa Giang Nguyệt không được tốt, thầm nghĩ có thể tối nay cô xã giao quá mệt:

“Đế em đi pha nước nóng cho chị. Chị mau đi tẳm đi, chuyện sau này thì sau này nói tiếp.”

Giang Nguyệt nhếch môi, cười gật đầu tán thành một cảu nói này của Tiểu Diệp.

Lo chuyện hiện tại trước đã.

Chuyện của sau này thì sau này nói vậy.

Trong xe tối tăm không có chút ánh sáng, người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, lưng tựa vào ghế, đôi mắt nhắm lại, thoạt nhìn có chút tản mạn, giống như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Gần đáy anh rất mệt, mệt đến nỗi hầu như là không thế nghỉ ngơi được.

Tiêu gia dạo gần đây vô cùng hỗn loạn, cho dù anh có trớ về kịp thời thì ngọn lửa này cũng đã thiêu rụi nửa bầu trời, muốn dập tắt ngọn lửa thì cũng phải mất thời gian dài.


Nhấn để mở bình luận

Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ