Tình Một Đêm Chân Trời Góc Bể Đều Là Em


Dứt câu, Vu Hoằng Dương liền áp môi xuống hôn lên môi Đông Phương Ngôn Diễm, mặc cho cô vùng vẫy phản kháng.

“Thả em ra.”

“Em vẫn còn giận anh đấy. Mau thả em xuống.”

“Thế để hai đứa nhỏ làm hòa nhé?” Vu Hoằng Dương gian tà lên tiếng.

“Anh định làm gì thế hả? Mau thả em xuống.”

“Dỗ vợ chứ làm gì.”

“Không mà, em không muốn.”

“Nhưng anh muốn. Vợ bỏ anh đi mấy ngày nay, anh không nhịn được nữa.”

Vu Hoằng Dương cất giọng khàn khàn lên tiếng: “Vợ chiều anh nha.”

Vu Hoằng Dương dứt khoát bế Đông Phương Ngôn Diễm đi về phía giường, đôi môi hư hỏng không đợi thêm được nữa mà liên tục quấn lấy môi cô, quấn quýt hai cánh hoa mềm mại như tận hưởng thanh kẹo dẻo ngọt ngào.

Bàn tay Vu Hoằng Dương không chịu ở yên mà liên tục vuốt ve cơ thể Ngôn Diễm sau lại dứt khoát buông dây áo ngủ mỏng manh của cô ra, ngọn đồi căng tròn nhanh chóng lộ ra sau lớp vải mỏng.

“Không có anh mà vợ ăn mặc như thế này hửm? Em muốn để cho ai ngắm đây?”

“Không phải chỉ là một bộ đồ ngủ bình thường thôi sao?”

“Sao lúc ở nhà với anh em không bao giờ mặc những bộ này?”

“Anh thích không?”

“Rất thích.”

Vu Hoằng Dương đưa tay xoa nắn đôi gò bồng vừa mềm mại vừa đầy đặn kia rồi dần dần chuyển hướng đến nơi tư mật của Ngôn Diễm. Những thứ vướng víu, cản trở phút chốc đã nằm ngổn ngang trên sàn nhà.

Anh cúi người, áp miệng xuống mút lất đôi ngực to tròn, bên dưới không ngừng trêu đùa búp hoa đang khép hờ.

“Ưm…”

Vu Hoằng Dương lưu manh đưa tay cô cầm lấy cự vật đang căng cứng kia, giọng gian tà lên tiếng: “Nó nhớ vợ lắm đấy. Vợ phải bù đắp cho anh.”

“Anh… lưu manh.”

Trong giây lát không thể chờ đợi thêm được mà lập tức đưa cự vật tiến thẳng vào bên trong của Đông Phương Ngôn Diễm. Sự chuyển động vào ra hết sức cẩn trọng, hai cơ thể phối hợp nhịp nhàng, hòa quyện thành một.

“Ưm… anh…”

“Thế nào? Có thích không?”

“Anh… đừng hỏi nữa mà.”

“Đến giờ mà em vẫn ngại với những câu hỏi này của anh sao?”

“Em đâu mặt dày như anh cơ chứ. Không biết xấu hổ.”

Vu Hoằng Dươn gia tăng lực đạo ra vào bên trong cơ thể cô. Thanh âm của trận chiến vang khắp căn phòng. Anh hôn lên xương quai xanh quyến rũ, phút chốc lại cuồng nhiệt chiếm lấy môi cô, bên dưới vẫn miệt mài ra vào không ngừng. Cả đêm hoan ái đáng nhớ của cả hai.

Vu Hoằng Dương cẩn thận bế Ngôn Diễm vào nhà tắm rửa người cho cô, thay một bộ đồ ngủ mới sau mới bế cô lên giường, nhẹ nhàng ôm cô đi ngủ.

Sáng sớm, Đông Phương Ngôn Diễm đã tỉnh giấc, nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mà bất giác mỉm cười. Ngôn Diễm đưa tay vuốt ve gương mặt điển trai của anh, không nhịn được mà đặt một nụ hôn lên môi anh.

Hành động lén lút của Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng bị Vu Hoằng Dương phát hiện. Thật ra, anh còn dậy sớm hơn cả cô, chỉ là đang giả vờ ngủ xem cô định làm gì, không ngờ lại lén lút hôn anh.

Đông Phương Ngôn Diễm định rời môi anh liền bị Vu Hoằng Dương giữ lại, mạnh bạo hôn lấy.

“Ưm…”

“Em định quyến rũ anh à? Đêm qua không mệt sao?”

Đông Phương Ngôn Diễm đưa tay đánh nhẹ lên người anh: “Ăn nói vớ vẩn.”

“Không giận nữa sao?”

“Vẫn giận.”

“Thế thành ý của anh tối qua vẫn chưa đủ? Thế anh chuộc lỗi với vợ nhé.”

“Không không. Em hết giận rồi, anh đừng có manh động.”

“Ngoan.”

“Anh chỉ giỏi ăn hiếp em thôi.”

“Có sao?”

“Những gì anh nói tối qua thì anh nên làm đi nếu không hậu quả anh tự nhận lấy.”

“Tuân lệnh.”

Vu Hoằng Dương kéo cô nằm gọn vào lòng mình: “Ngủ thêm một lát nữa.”

“Anh sang đây thế Trác Miên ai chăm?”

“Anh gửi ông bà rồi.”

“Bó tay với anh.”

“Vợ anh vẫn là nhất.”

“Đừng có dẻo miệng, mau thả em ra.”

“Không, thả ra để em lại chạy mất à. Anh già rồi, không đuổi kịp em.”

Vu Hoằng Dương vừa nói nhưng đôi tay đã nhanh chóng luồn vào bên trong áo cô, xoa nắn ngực cô đủ mọi hình dạng.

“Đừng… em mệt…”

“Nằm yên cho anh ôm một lát xem nào. Bỏ anh đi mấy ngày, nhớ chết đi được.”

“Thế anh chứng minh là anh nhớ em đi.”

“Được.”

Vu Hoằng Dương mạnh bạo hôn lên môi cô, đôi tay nhanh chóng cởi khuy áo ngực của Đông Phương Ngôn Diễm, rất nhanh những thứ vướng víu đã bị anh phũ phàng ném xuống sàn nhà.

“Ưm… đừng… em nói giỡn mà…”

“Muộn rồi.”

Vu Hoằng Dương lật người lại, thành công để Đông Phương Ngôn Diễm nằm trọn dưới thân anh…

“Em có biết lúc em quyến rũ nhất là khi nào không?” Vu Hoằng Dương cất giọng hỏi.

“Hửm?”

“Là lúc em nằm dưới thân anh, bị anh làm đến mụ mị cả đầu óc mà rên rỉ. Trông rất quyến rũ.”

“Anh… biến thái.”

Đông Phương Ngôn Diễm cảm giác thân thể càng lúc càng nóng ran, càng lúc càng khó chịu, một cảm giác thân thể trống rỗng dâng lên bao trùm lấy toàn thân, như thể chờ đợi một sức mạnh lớn lao đến lấp đầy.

Khóe môi Vu Hoằng Dương khẽ nhếch lên đầy vẻ thỏa mãn, anh hài lòng nhìn bộ dạng mất hồn của Ngôn Diễm, càng thêm cuồng mãnh như muốn hút lấy hết tất cả hương thơm của cô. Bàn tay ma quỷ điên cuồng phủ lên lớp da thịt trong suốt, ngón tay dài xấu xa lúc tiến lúc lùi lại từ trong cơ thể Ngôn DIễm, khiến cô không cách nào áp chế được sự run rẩy cùng tiếng thở gấp mê người.

Vu Hoằng Dương chen người giữa hai chân cô, ánh mắt nóng rực từ trên cao nhìn xuống thân thể đang trần trụi trước mắt anh, hơi thở đục ngầu: “Nhìn anh nào.”

Bị anh xâm lược như thế, cả người Đông Phương Ngôn Diễm không có một chỗ dựa vào, chỉ có thể bấu víu vào thân thể cường tráng của anh, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Vu Hoằng Dương.

“Ưm…”

Trên giường, Đông Phương Ngôn Diễm hoàn toàn vô lực, bị động nhận lất sự yêu thương càng lúc càng mãnh liệt của anh. Mỗi một lần tiến vào cơ thể cô là một lần khiến cô không chịu nổi mà mở miệng xin anh nương tay.

Dáng vẻ mê người của Đông Phương Ngôn Diễm như im đậm trong đôi mắt của Vu Hoằng Dương, khiến ham muốn chiếm hữu của anh lại trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.

“Aaaaa…”

Khoái cảm không ngừng ào tới như con sóng lớn cuốn lấy cả hai. Đông Phương Ngôn Diễm thật sự quá mê người khiến Vu Hoằng Dương không kìm lòng được mà lại cúi xuống hôn cô mãnh liệt, cướp lấy từng tiếng ngân nga trong cái miệng nhỏ xinh xắn.

Không biết sự điên cuồng này kéo dài bao lâu nhưng Ngôn Diễm lại cảm thấy hai chân mình cũng bủn rủn cả, đến mức đứng cũng không vững nữa.

Sự bền bỉ của Vu Hoằng Dương đúng thật là khiến Đông Phương Ngôn Diễm một phen sợ hãi. Anh nhìn cô cắn chặt môi dưới, sắc mặt thật sự không tốt lúc này anh mới chịu gia tăng tốc độ, giải phóng chính mình.


Nhấn để mở bình luận

Tình Một Đêm Chân Trời Góc Bể Đều Là Em