Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em


Thời gian ba nhà Khương, Tần, Doãn cùng nhau dùng bữa được ấn định vào buổi trưa.

Địa điểm là khách sạn DESTINY thuộc Tập đoàn Viễn Thương.

Khách sạn ngay lập tức được dọn sạch vào ngày hôm ấy.

Khách sạn có tính bảo mật vô cùng tốt, qua lớp kính, người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng người ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Do số lượng người đông nên mọi người trực tiếp chọn ngồi ở đại sảnh tầng một.

Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn cũng bế Tiểu Đảo sắp tròn một tuổi tới.

Tiểu Đảo trông thấy Sơ Niệm thì rất vui mừng, dang rộng cánh tay muốn cô ôm mình, miệng lúng búng nói không rõ: "Đu đu, đu đu."

Sơ Niệm mỉm cười, bế cậu nhóc lên, hôn lên má bé: "Tiểu Đảo ngoan quá, cô cưng nhóc nhất!"

Tiểu Đảo cũng ôm mặt Sơ Niệm, hôn lên mặt cô một cái, làm nước miếng dính đầy vào mặt Sơ Niệm, cười ngọt ngào.

Sơ Niệm vội vàng rút khăn giấy lau miệng cho cậu bé: "Trên mặt cô có phấn trang điểm, nhóc đừng cho vào miệng nhé."

Khương Dĩ Tắc ôm Tiểu Đảo từ trong lòng Sơ Niệm, nhéo đôi má phúng phính của cậu bé: "Tiểu Tần Dữ, vợ chú mà nhóc cũng dám hôn hả? Xem ra ba nhóc không dạy dỗ nhóc hẳn hoi rồi."

Tần Hoài Sơ đang lười biếng dựa vào ghế, nghe thấy lời này ngẩng đầu lên, xì khẽ: "Còn chưa lấy được giấy đăng ký kết hôn mà đã gọi vợ rồi, mày đúng là không biết xấu hổ."

"Hơn nữa."Anh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Cho dù Niệm Niệm thật sự gả cho mày, con bé vẫn là người nhà họ Tần tao, con trai tao hôn một cái mà mày đã không hài lòng?"

Khương Dĩ Tắc nhướng mày cười: "Muốn tao hài lòng cũng được."

Khương Dĩ Tắc nâng Tiểu Đảo lên, khiến Tiểu Đảo cười khanh khách không ngừng, anh nhếch môi: "Tần Dữ biết gọi chú* không?" Gọi chú đi chú cho kẹo ăn. "

*Chú (姑父): Chồng của cô

Vừa dứt lời, mép quần Khương Dĩ Tắc bị kéo hai cái.

Anh cụp mắt xuống, nhìn thấy Tiểu Doãn Doãn ngẩng cổ lên, giọng non nớt gọi: "Chú ơi."

Sau đó vươn tay ra: "Cháu muốn ăn kẹo."

Doãn Lê Hân với Cố Tích ở phía sau bật cười không ngớt.

Khương Dĩ Tắc một tay bế cậu nhóc lên: "Nhóc gọi chú để làm gì? Nhóc gọi chú thì cũng không có kẹo đâu."

Tiểu Doãn Doãn lớn hơn Tiểu Đảo một chút, có thể nói nhiều hơn.

Cậu bé dừng một chút, hỏi: "Phải gọi là dượng* ạ?"

*Dượng (姨父): Chồng của dì

Khương Dĩ Tắc nhớ ra Tiểu Doãn Doãn quả thực phải gọi Sơ Niệm là dì, trong mắt hiện lên ý cười: "Xưng hô thế này cũng được, Tiểu Doãn Doãn thông minh quá."

Tiểu Doãn Doãn vươn tay: "Kẹo đâu ạ?"

Nụ cười của Khương Dĩ Tắc hơi cứng lại, trầm mặc một lát: "Hôm khác dượng mua cho nhóc, hôm nay dượng quên mang theo rồi."

Ở bên cạnh, Tần Hoài Sơ cười phá lên: "Mày cũng giỏi nhỉ, không có kẹo mà đòi dụ dỗ mấy đứa nhỏ phải gọi mình là chú là dượng."

Doãn Lê Hân gật đầu hưởng ứng: "Cái đồ không biết xấu hổ."

Tần Hoài Sơ với Doãn Lê Hân nói gì không quan trọng, mấu chốt là Tiểu Doãn Doãn nghe xong không chịu.

Cậu bé khóc rống lên đòi kẹo, miệng còn hét chú Khương là đồ nói dối.

Cậu nhóc vừa khóc, Tiểu Đảo cũng khóc theo.

Khương Dĩ Tắc không còn cách nào khác đành phải dẫn hai đứa nhóc đi mua kẹo, đồng thời kéo Sơ Niệm đi cùng.

Bên ngoài trời rất lạnh, Sơ Niệm rụt cổ lại, ôm Tiểu Đảo giữ ấm cho nhau, bất mãn khụt khịt mũi: "Anh dẫn hai đứa đi mua kẹo thì đi đi, kéo em theo làm gì?"

Khương Dĩ Tắc giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, trêu chọc: "Đây chẳng phải là phát kẹo cưới sao, em không đi cùng sao được?"

Gò má Sơ Niệm nóng lên, dùng vai đẩy anh ra.

Gần đó có một siêu thị nhỏ, Khương Dĩ Tắc dẫn hai đứa trẻ đến quầy mua kẹo.

Tiểu Doãn Doãn và Tiểu Đảo nhìn thấy đồ chơi là đòi, anh liền mua luôn cho tụi nhỏ.

Một cô bé lớn hơn bước vào mua một gói que cay, thanh toán tiền xong rồi vừa đi vừa ăn.

Tiểu Doãn Doãn chỉ vào gói que cay cô bé vừa lấy trên kệ, nắm tay Sơ Niệm: "Cháu cũng muốn cái này nữa."

Sơ Niệm liếc nhìn bên đó, dỗ dành cậu bé: "Trẻ con không ăn được, cay lắm."

Tiểu Doãn Doãn vẫn đang nhìn về phía đó.

Khương Dĩ Tắc gõ đầu cậu nhóc: "Nghe lời nào, không ăn cái đó."

Nhân viên đứng cạnh quầy mỉm cười lấy thêm hai viên kẹo đưa qua: "Các con phải nghe lời ba mẹ nhé, dì cho con thêm hai viên kẹo nữa nè."

Ba mẹ?

Sơ Niệm nghe xong sững người hai giây, theo bản năng nhìn về phía Khương Dĩ Tắc.

Ánh mắt hai người chạm nhau, nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc, vành tai nhuốm chút màu đỏ ráng chiều.

Ra khỏi siêu thị, Khương Dĩ Tắc ôm Tiểu Đảo vẫn còn lững chững bước đi, Sơ Niệm nắm tay Tiểu Doãn Doãn.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô mất tự nhiên hỏi: "Sao anh không giải thích?"

Khương Dĩ Tắc nhàn tản cười, dường như không để ý: "Chỉ là người qua đường mà thôi, giải thích cái này làm gì?"

Anh nghiêng đầu, "Sao vậy, bị người ta tưởng là một nhà bốn người, em để ý lắm à? Hay là chờ em tốt nghiệp xong, mình cũng sinh hai đứa nhé?"

"... Em chẳng thèm để ý đâu nhé, ai muốn sinh con với anh chứ?"

Editor: quattutuquat

—————

Trở lại khách sạn, các trưởng bối đã đến, Tần Hoài Sơ đang sắp xếp thức ăn mang lên.

Quan hệ giữa ba nhà vốn đã rất tốt, hôm nay cũng không có người ngoài, bữa cơm rất hòa hợp, thuận tiện còn bàn về chuyện hôn sự của Khương Dĩ Tắc với Sơ Niệm.

Khương Dĩ Tắc và Sơ Niệm có thể coi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Hai người từ nhỏ đã thân thiết, Sơ Niệm thích kề cận bên Khương Dĩ Tắc, người lớn đều biết cả.

Hai người ở bên nhau, hiểu rõ nhau nên cũng không có gì phải lo lắng.

Bây giờ hai đứa trẻ muốn kết hôn, người lớn đều không có ý kiến.

Tuy nhiên, Sơ Niệm vẫn chưa tốt nghiệp nên hôn lễ chắc chắn sẽ không thể tổ chức trong thời gian này, người lớn vẫn phải thương lượng việc sắp xếp quy trình và những vấn đề khác.

Nếu hai người thực sự muốn kết hôn, cùng lắm là chỉ có thể đi đăng ký kết hôn trước.

Sau bữa trưa, Khương Dĩ Tắc đưa Sơ Niệm đến Cục dân chính.

Họ đến vào thời điểm vừa khớp, vội vã tiến hành thủ tục, trở thành cặp đôi cuối cùng đăng ký trước khi nhân viên tan sở.

Trên đường từ Cục dân chính trở về, Sơ Niệm ngồi ở ghế phụ, nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay: "Bọn họ đều đang vội tan làm có đúng không, em cảm thấy bức ảnh này hơi lệch sao ấy."

Lúc chờ đèn đỏ, Khương Dĩ Tắc cầm lấy nhìn qua, mỉm cười: "Không sao, không rõ ràng."

Sơ Niệm bĩu môi: "Rất rõ ràng mà."

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Khương Dĩ Tắc suy nghĩ một chút, đề nghị: "Hay là quay lại tìm bọn họ, bảo họ chụp lại cho mình nhé?"

Sơ Niệm thở dài lắc đầu: "Quên đi, chắc người ta đều tan làm hết rồi."

Cô nhanh chóng gác lại chuyện đó, đặt hai cuốn sổ đỏ lại cạnh nhau, chụp ảnh gửi cho Doãn Lê.

Kèm theo tin nhắn:

【 Bé cưng à, hôm nay ba gia đình quây quần dùng bữa, nhưng cậu lại không có ở đây. 】

【 Dì Khương Ngâm còn nói, tớ dễ dàng giải quyết chuyện chung thân đại sự như vậy, giúp ba mẹ tớ bớt lo đi nhiều, mà chuyện cưới xin của cậu chưa biết chừng còn khiến dì ấy rất nhọc lòng đấy 】

Tiểu Điềm Lê: 【 Bản tiên nữ còn muốn dốc lòng vì sự nghiệp nhé 】

Tiểu Điềm Lê: 【 Mẹ tớ chỉ lo vớ lo vẩn thôi! 】

Tiểu Điềm Lê: 【 Thế ba tớ nói thế nào? 】

Sơ Niệm: 【 Ba cậu nói, không gả đi được thì không cần lấy chồng nữa. 】

Tiểu Điềm Lê: 【 Tớ biết ngay mà, chỉ có ba tớ là hiểu rõ nhất tinh thần hiến dâng cho sự nghiệp của cô con gái bảo bối nhà mình thôi. 】

Sơ Niệm cười trêu chọc cô nàng: 【 Chưa chắc đâu, có khả năng là chú Doãn Toại cảm thấy cậu thật sự không gả đi được 】

Tiểu Điềm Lê: 【 Đánh chết cậu giờ! 】

Sơ Niệm nghĩ đến dáng vẻ tức hộc máu của Doãn Lê lúc này, vui vẻ lắc lư người tới lui.

Khương Dĩ Tắc đỗ xe trong gara, Sơ Niệm vẫn đang trò chuyện với Doãn Lê, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, cũng không biết hai người đang trò chuyện về chủ đề thú vị gì nữa.

Khương Dĩ Tắc duỗi tay ra: "Để anh xem xem hai em nói chuyện gì mà cười ngây ngô suốt dọc đường thế."

Sơ Niệm vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng: "Sao anh có thể đọc bí mật giữa con gái tụi em chứ?"

"Không cho xem thì thôi vậy." Khương Dĩ Tắc thản nhiên đáp lại.

Sau khi xuống xe, anh đến mở ghế phụ cho cô.

Ban đêm mùa đông đến sớm hơn, tầm này khu phố đã tối đen, đèn đường sáng rực.

Trưa hôm nay Sơ Niệm ăn quá no, đến bây giờ vẫn không thấy đói.

Sau khi vào căn hộ, cô nói với Khương Dĩ Tắc, "Tối nay em không ăn cơm đâu."

Khương Dĩ Tắc cúi người lấy dép ra: "Ừ, vậy không nấu nữa."

Sơ Niệm thay giày, ngồi xuống ghế sô pha, từ trong túi xách lấy ra giấy đăng ký kết hôn.

Thấy Khương Dĩ Tắc ngồi ở bên cạnh, Sơ Niệm đưa cho anh một cuốn sổ đỏ: "Hiện tại chúng ta kết hôn rồi, có phải rất không chân thực không?"

Khương Dĩ Tắc trầm tư gật đầu: "Đúng là có một chút."

Anh vòng cánh tay thon dài ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, thấp giọng dụ dỗ: "Nếu em gọi anh một tiếng ông xã, có lẽ anh sẽ cảm thấy chân thực hơn đấy."

Sơ Niệm ôm cổ anh, chủ động hôn lên má anh, vẻ mặt ngượng ngùng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Ông xã."

Giọng cô rất nhỏ, từng từ rót vào tai khiến sống lưng Khương Dĩ Tắc cứng lại.

Anh nhướng mi, nhìn thẳng vào đôi mắt mênh mang gợn sóng đó.

Ánh sáng từ đèn chùm chiếu xuống, đôi mắt đen nhánh của cô như được thắp lên hai ngọn đèn, phản chiếu hình bóng anh.

Khương Dĩ Tắc nhìn đôi môi đỏ mọng vẫn đang mỉm cười dịu dàng, yết hầu trượt xuống hai lần.

Anh hôn cô thật sâu, lưỡi cạy mở hàm răng xông vào.

Trong lúc động tình, Sơ Niệm bị anh đẩy ngã xuống ghế sô pha, những nụ hôn tinh mịn rơi xuống như vũ bão.

Hồi lâu sau, hai người triền miên trở lại phòng ngủ, anh mở hộp chiếc thứ hai: "Để chúc mừng hôm nay đăng ký kết hôn, đêm nay mình dùng hết hộp này nhé."

Sơ Niệm ngượng ngùng vùi vào lòng anh.

Không hiểu sao cô lại nhớ tới chuyện hồi còn nhỏ.

Từ khi còn bé xíu, cô và Doãn Lê đã chơi với Tần Hoài Sơ, Doãn Lê Hân và Khương Dĩ Tắc.

Nếu nghĩ kỹ lại thì Khương Dĩ Tắc luôn đối xử với cô rất khác biệt.

Khi cô bị anh trai bắt nạt, anh sẽ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, dỗ dành kể chuyện cổ tích cho cô.

Khi cô với Doãn Lê đùa giỡn, anh cũng luôn đứng về phía cô.

Doãn Lê nói anh thiếu kiên nhẫn khi giảng bài, nhưng Khương Dĩ Tắc luôn tỏ ra cực kỳ nhẫn nại khi đối mặt với cô.

Đôi khi có một câu hỏi mà phải giải thích cho cô ba đến năm lần nhưng anh vẫn không hề nổi giận.

"Khương Dĩ Tắc." Sơ Niệm vừa mở miệng liền bị anh đâm đến kêu lên một tiếng đau đớn, trán rịn ra tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt lúc này nhiễm mấy phần mộng mị.

Cô ôm eo anh, hai má trắng nõn hồng hào, hơi thở nhẹ nhàng, "Rốt cuộc anh thích em từ khi nào vậy?"

Khương Dĩ Tắc nhìn cô, đưa ra một câu trả lời mơ hồ: "Không biết nữa."

Động tác của anh không ngừng nghỉ, lại hỏi lại, "Quan trọng lắm sao?"

Cánh môi nóng bỏng hôn lên tai và môi cô, anh trầm giọng nói: "Trước đây anh luôn che chở em, bây giờ em là vợ anh, như vậy còn chưa đủ sao?"

Sơ Niệm nhớ tới một bài thơ của Lý Bạch:

Lang kị trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai

Đồng cư Trường Can lí

Lưỡng tiểu vô hiềm sai*

Không biết tại sao cô lại may mắn đến vậy, từ khi còn nhỏ đã được anh che chở bảo vệ, dịu dàng chăm sóc.

Rốt cuộc thích từ khi nào?

Có vẻ như thực sự không còn quan trọng nữa.

Cô nâng khuôn mặt anh tuấn điển trai kia lên, hôn anh.

*Giải nghĩa:

Trúc mai: Tức "thanh mai trúc mã" (青梅竹马). Điển xuất từ bài "Trường Can hành" của Lí Bạch. Bài thơ miêu tả cô gái ở Trường Can, 14 tuổi có chồng cùng xóm. Năm 16 tuổi, chồng đi xa, cô gái nhớ chồng, nguyện từ nơi ở là Trường Can vượt mấy trăm dặm đường xa đến Trường Phong Sa đón chồng. Mở đầu bài thơ là hồi ức hai người từ lúc nhỏ đã thân thiết bên nhau:

Thiếp phát sơ phú ngạch

Chiết hoa môn tiền kịch

Lang kị trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai

Đồng cư Trường Can lí

Lưỡng tiểu vô hiềm sai

Dịch:

(Lúc thiếp nhỏ tóc còn xoã ngang trán

Thường ngắt cành hoa chơi trước cửa

Chàng lấy cành trúc làm ngựa cưỡi đến

Chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh

Cùng ở xóm Trường Can

Cả hai hồn nhiên vô tư không hề nghi ngại)


Nhấn để mở bình luận

Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em