Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em


Chương có nội dung bằng hình ảnh

Khương Dĩ Tắc chỉ có năm ngày nghỉ phép, Sơ Niệm rất trân quý khoảng thời gian ở riêng bên anh.

Dạo này ngoài trời quá lạnh nên hai người không bước ra khỏi cửa, chỉ ở nhà cả ngày.

Sau khi nếm được tư vị mới của sự dung hợp giữa linh hồn và thể xác, Khương Dĩ Tắc dường như bị nghiện.

Anh giống như bắt buộc, quyết tâm trước khi quay lại viện nghiên cứu, phải dùng hết mấy hộp đồ mua trong siêu thị kia.

Sơ Niệm không nhịn được mà từ chối, anh liền lấy giấy đăng ký kết hôn ra lắc lắc trước mặt cô, nói anh đang giữ bằng chứng xác thực, là cách thức hợp pháp để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.

Cô phát hiện Khương Dĩ Tắc trông cấm dục lại đứng đắn, nhưng thật ra là trong ngoài bất nhất.

Nhiều năm thanh tâm quả dục sống như hòa thượng, một khi đã phá giới, quả thực còn đáng sợ hơn cả con thú hung dữ.

Ngày ấy, tuyết bên ngoài đã tan, thời tiết cuối cùng cũng tạnh ráo, mặt trời chiếu sáng ấm áp.

Sơ Niệm thực sự không muốn tiếp tục ở cùng anh trong căn hộ làm loại chuyện đó không phân ngày đêm nữa nên liền kéo anh ra ngoài chơi.

Khi đưa ra đề nghị này, Sơ Niệm đang nằm trên giường chơi điện thoại di động.

Ngoài việc ăn uống cơm nước bên ngoài, hai ngày nay cô rất ít khi xuống giường.

Khương Dĩ Tắc dựa vào đầu giường nhìn cô, rất hoài nghi liệu đề nghị của cô có khả thi không: "Ra ngoài chơi? Em đi nổi không?"

Sơ Niệm bị hỏi thì nghẹn họng, lúc này bật dậy muốn phản bác anh.

Không ngờ vùng dậy quá mạnh, cơ bắp trên người như bị nghiền nát, cô cau mày rên lên một tiếng.

Eo và đùi dường như không có chút sức lực nào.

Nhưng mà kẻ cầm đầu Khương Dĩ Tắc này, làm thế nào mà không hề có chút tội lỗi hỏi cô câu đó?

Cô đưa tay xoa xoa hai cái, tức giận nói: "Ra ngoài chơi nhất thiết phải đi bộ sao? Chúng ta không thể chơi cái nào không cần đi bộ hả?"

Suy tư một lúc, cô nhìn sang, "Hay là mình đi xem phim đi? Gần đây Mộ Thần Phàm có một bộ phim mới hình như rất hot, chúng ta đi ủng hộ nhé?"

"Mộ Thần Phàm?" Khương Dĩ Tắc dựa vào đầu giường, lặp đi lặp lại tên người đàn ông phát ra từ miệng Sơ Niệm, từng chữ anh phát âm ra đều mang cảm giác u uất nặng nề.

Anh nhướng mi, đưa tay véo đôi má hồng hào của cô, "Em thân với cậu ta từ khi nào thế? Đóng phim thôi mà cũng phải chạy đến ủng hộ cơ à?"

"Em đâu có thân với cậu ta, nhưng mà Doãn Lê rất thân đấy, hơn nữa bộ phim đó rating cao như vậy, đi xem thì cũng có sao đâu?" Sơ Niệm nhướng mày, nghiêng người về phía anh, nằm trong vòng tay anh, "Anh ghen à nha? Sao anh có thể ghen nhỉ, chắc là anh cảm thấy người ta đẹp trai hơn anh đúng không?"

Khương Dĩ Tắc vòng tay qua eo cô, kéo cô hoàn toàn vào lòng mình.

Buổi sáng vừa thức dậy còn chưa kịp mặc quần áo, thân thể hai người áp sát vào nhau.

Trên làn da trắng nõn của Sơ Niệm còn lưu lại dấu hôn nhàn nhạt, là dấu ấn tối qua để lại.

Khương Dĩ Tắc nhéo cằm cô, trong giọng nói ẩn chứa mấy phần nguy hiểm: "Ai đẹp trai?"

"Anh đẹp trai anh đẹp trai!" Sơ Niệm ôm mặt anh, rướn người hôn lên môi anh một cái.

Cánh môi mềm mại tiến tới gần, vừa chạm vào liền rời đi ngay tức khắc.

Khương Dĩ Tắc cảm thấy vẫn chưa đủ, xoay người đè cô xuống, khiến nụ hôn kia càng sâu hơn.

Cảm nhận được anh có ý đồ khác, Sơ Niệm thở khẽ nghiêng đầu né tránh, tiếp tục chủ đề lúc trước: "Rốt cuộc anh có muốn ra ngoài chơi không?"

Khương Dĩ Tắc bật cười: "Được, ra ngoài."

Anh cưng chiều vuốt ve chóp mũi cô, "Vậy em đứng dậy rửa mặt đi, anh dẫn em đi xem phim."

Sơ Niệm đồng ý, vô cùng vui vẻ cầm bộ đồ ngủ bên cạnh mặc vào, nhảy xuống giường đi rửa mặt.

Khương Dĩ Tắc nhìn dáng vẻ của cô, nói đầy thâm ý: "Đêm qua khóc lóc nói không còn sức lực, nom đáng thương vô cùng, bây giờ chẳng phải đang đầy sức sống nhảy nhót đây sao?"

Sơ Niệm dừng lại ở cửa phòng tắm, làm mặt quỷ với anh, rồi lại tung ta tung tăng chạy vào.

Khương Dĩ Tắc bất đắc dĩ mỉm cười, đi đến phòng thay đồ thay quần áo.

Sau khi rửa mặt phòng bên ngoài xong, anh vào bếp làm hai phần bánh sandwich đơn giản và hâm nóng sữa.

Lúc Sơ Niệm từ phòng ngủ đi ra, cô đã thay quần áo, còn trang điểm rất xinh đẹp.

Cô bước đến bàn ăn, chớp mắt với Khương Dĩ Tắc: "Có đẹp không anh?"

Mấy ngày nay ở nhà cô không trang điểm, hôm nay cuối cùng cũng có thể dùng thử loại mỹ phẩm mới mua lần trước rồi.

Cô chu môi cho anh xem màu son hôm nay của mình.

Đầu ngón tay Khương Dĩ Tắc xoa xoa đôi môi đỏ anh đào của cô: "Em thoa như thế này, lát nữa ăn lại nuốt hết vào bụng đấy."

Anh lấy khăn giấy ra cẩn thận lau sạch cho cô.

Sơ Niệm tức giận, đá một cước vào bắp chân anh.

Cô kéo ghế ra ngồi xuống, cầm chiếc bánh sandwich trên bàn lên cắn mạnh một miếng to.

Hận không thể biến cái sandwich kia thành Khương Dĩ Tắc.

Bình thường lúc ăn uống, cái miệng nhỏ của cô luôn bô lô ba la nói không hết chuyện, nhưng sáng nay lại đặc biệt yên tĩnh.

Cô không nói một lời với Khương Dĩ Tắc.

Khương Dĩ Tắc đưa sữa cho cô, cô nhận lấy uống một ngụm mà không thèm nhìn anh.

Cô phồng má lên ăn, trên mặt bày hết sự bất mãn.

Ăn xong cô vẫn im lặng ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, ôm gối không nói gì.

Ý tứ rất rõ ràng: Em giận rồi, anh mau dỗ em đi.

Khương Dĩ Tắc đi tới, vòng tay qua eo cô: "Chỉ lau son cho em mà em đã không vui à?"

Sơ Niệm đẩy cánh tay anh ra, không có phản ứng.

Khương Dĩ Tắc bất lực mỉm cười, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Không lâu sau, anh quay trở lại: "Đây là loại em vừa tô phải không, anh tô lại giúp em nhé?"

Anh tìm chính xác màu son hôm nay cô thoa khiến Sơ Niệm rất bất ngờ.

Chẳng phải người ta nói rằng trong mắt đàn ông, hầu hết các màu sắc đều giống hệt nhau sao?

Cô muốn hỏi anh làm thế nào mà tìm được nó, nhưng lời vừa đến miệng thì nuốt lại, tiếp tục giữ im lặng.

Còn rất kiêu ngạo quay mặt đi chỗ khác, không nhìn anh.

Khương Dĩ Tắc lại đưa tay ôm lấy cô, thấp giọng dỗ dành: "Không phải không cho em tô son, vừa rồi còn phải ăn sáng mà, trước khi ăn tô son làm gì?"

Anh mở son, "Bây giờ ăn xong rồi, anh tô cho em nhé, được không nào?"

Sơ Niệm cuối cùng bất đắc dĩ liếc anh một cái, khinh thường nói: "Anh có năng lực đó sao?"

"Thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?" Khương Dĩ Tắc nhìn thỏi son trong tay, rồi lại nhìn môi Sơ Niệm, cảm thấy cái này vô cùng đơn giản.

Có lẽ Sơ Niệm bị trúng gió nên mới tiến lại gần cho anh tô thật.

Ước chừng ba phút sau, cô bắt đầu mất kiên nhẫn: "Xong chưa ạ?"

"Sắp xong rồi." Khương Dĩ Tắc lần thứ n rút khăn giấy, lau sạch miệng cô, sau đó tiếp tục tô.

Sơ Niệm bồn chồn không yên.

Cô không thể chịu đựng được nữa, chạy vào phòng ngủ soi gương, suýt chút nữa sợ chết khiếp khi nhìn bản thân mình trong đó.

Son môi bị anh tô lem khắp miệng, xung quanh loang lổ màu đỏ, giống như một con nhỏ khùng điên ngốc nghếch ấy.

Thấy Khương Dĩ Tắc đi vào, cô tức giận trừng mắt với anh.

Khương Dĩ Tắc bị trừng thì nuốt nước bọt, cố gắng giải thích: "Anh vốn cảm thấy đây không phải việc gì khó, nhưng thực hành có chút khác biệt so với lý thuyết."

Sơ Niệm đè nén lửa giận, ngoắc ngoắc ngón tay với anh: "Anh qua đây, mặt lại gần em một chút."

Khương Dĩ Tắc ngoan ngoãn cúi người, nhìn thấy Sơ Niệm đang cầm son bắt đầu tấn công mặt mình.

Anh muốn trốn, nhưng Sơ Niệm liếc anh một cái, hàm ý cảnh cáo: Anh dám trốn thử xem?

Rơi vào đường cùng, Khương Dĩ Tắc chỉ có thể mặc cô cầm son môi tô tô vẽ vẽ lên mặt mình.

Phát tiết xong, Sơ Niệm rất hài lòng đưa gương tới trước mặt anh, cho anh chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.

Trong gương, gương mặt Khương Dĩ Tắc đã mất đi sự tuấn tú từ lâu, trên trán viết chữ "Vương", trên má là chữ "Bát".

Quanh hai mắt bị vẽ vòng tròn, ở giữa mũi bị cô dùng bút chì kẻ lông mày để vẽ một bộ râu nhỏ.

*Vương bát đản(王八蛋): đồ vô lại; đồ tạp chủng; quân lộn giống; tên hỗn đản



Môi thoa màu hồng Barbie chết chóc.

"..."

Khương Dĩ Tắc tức cười, chỉ chỉ mặt mình: "Em muốn anh ra ngoài cùng em với khuôn mặt như thế này à?"

Sơ Niệm vô tội chớp chớp mi: "Không đẹp bằng anh tô cho em sao?"

Khương Dĩ Tắc thấy mặt cô còn chưa lau son, bật cười.

Sơ Niệm lấy điện thoại di động ra: "Dù sao đã vậy rồi, nào, mình chụp ảnh chung đi."

Khương Dĩ Tắc ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô.

Sơ Niệm bật filter làm đẹp lên, dùng filter che miệng mình lại.

Khuôn mặt của Khương Dĩ Tắc bị tô vẽ loạn xạ, nhưng cô gắn filter che miệng lại thì trông vẫn cực kỳ xinh đẹp!

"... Còn có thể chơi như thế sao?"

Sơ Niệm nhanh nhảu nhấn nút chụp, đắc ý nhếch khóe môi: "Bức ảnh này rất sáng tạo, em muốn lưu giữ để sau này cho bé cưng của chúng ta xem."

"Hả?" Khương Dĩ Tắc nhướng mày nhìn sang, "Cho ai xem cơ?"

Nụ cười trên mặt Sơ Niệm cứng đờ, gò má lập tức nóng lên.

Cô đang nói linh tinh cái quái gì vậy?

"Ý em là, sau này mình nuôi chó nuôi mèo con thì gọi là bé cưng, anh đừng nghĩ lung tung!" Sơ Niệm nhanh chóng sửa lại.

Cô lại mất tự nhiên đẩy anh vào phòng tắm: "Anh còn không mau đi rửa sạch mấy thứ trên mặt đi, có muốn ra ngoài nữa không?!"

Sau khi Khương Dĩ Tắc đi vào, Sơ Niệm vỗ vỗ hai gò má nóng bừng, đi tới bàn trang điểm lau sạch son trên môi, sau đó thoa lại một lớp mỏng.

Khương Dĩ Tắc từ phòng tắm bước ra, cô vẫn đang ngắm nhìn lớp trang điểm xinh đẹp của mình trước gương.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu.

Sau khi rửa mặt, trông anh thư thả khoan khoái hơn rất nhiều, ngũ quan sắc nét, khuôn mặt điển trai, từng động tác giơ tay nhấc chân vẫn mang theo vẻ ôn hoà khiêm tốn thường ngày.

Sơ Niệm đứng dậy khỏi chỗ, vui vẻ vươn vai: "Cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi, mấy ngày nay chỉ ở nhà ăn với ngủ, em thấy hình như em lại béo lên nhiều rồi."

"Có sao?"

"Đương nhiên là có, anh có biết tăng cân dễ như thế nào không? Chỉ cần một bữa mà ăn hơi nhiều thôi, không chừng đã có thể tăng thêm hai cân, huống chi mấy ngày nay em đều ở nhà, không hoạt động mấy."

Sơ Niệm cảm thấy vừa rồi lúc soi gương, hình như trên mặt mình có thêm thịt rồi.

"Không đâu."

Khương Dĩ Tắc lưu luyến đảo một vòng trên cơ thể cô, nói đầy ẩn ý, "Mấy ngày nay ở nhà, chẳng phải vận động không ít sao?"

Ánh mắt anh dừng lại ở chỗ nào đó, "Theo cảm giác mà nói, hẳn là không béo lên đâu."

"Dù sao, " Anh dừng một chút, nói ra một sự thật, "Anh sờ cũng không cảm thấy lớn hơn trước kia."

Sơ Niệm: "..."

*

Lời của editor: Ngày mai là chương cuối cùng rồi nè cả nhà iu ٩( ᐛ)و


Nhấn để mở bình luận

Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em