Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em


Hai người lằng nhà lằng nhằng ra khỏi căn hộ, đã gần mười giờ.

Trung tâm thành phố có một rạp chiếu phim có trải nghiệm xem phim tốt nhất, hai người lái xe tới đó, cách đó khoảng một giờ đồng hồ.

Sơ Niệm đã đặt vé xem phim online từ trước, vẫn là bộ phim do Mộ Thần Phàm đảm nhận vai chính.

Bởi vì bộ phim này có doanh thu phòng vé cao nhất, bỏ xa những bộ phim khác.

Bộ phim mở màn lúc 11 giờ 10 phút, khi Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc tới, quầy soát vé đã mở từ sớm.

Nhìn thấy bỏng ngô bán ở quầy tiếp tân, Sơ Niệm muốn ăn nên liền kéo Khương Dĩ Tắc đi qua mua một bịch lớn.

"Cho tôi thêm hai ly Coca nhé." Sơ Niệm nhận bỏng ngô nhân viên phục vụ đưa tới, vừa dứt lời đã bị Khương Dĩ Tắc cản lại, "Hôm nay trời lạnh, uống coca quá lạnh."

Anh nói với nhân viên phục vụ, "Đổi thành hai cốc chanh mật ong ấm."

Dừng một chút, thấy Sơ Niệm không vui, anh lại nói thêm: "Một cốc thêm nhiều mật ong giúp tôi, vợ tôi thích đồ ngọt, cảm ơn."

Đây là lần đầu tiên ở bên ngoài, Sơ Niệm nghe anh nói với người khác rằng, mình là vợ anh.

Cảm giác này thật kỳ diệu, da thịt trên gò má giống như bị ánh nắng ấm áp đốt cháy, ngay cả vành tai cũng nhuốm một màu hồng nhạt, trong lòng không cầm được nhịp tim rung động.

Thanh toán xong, Khương Dĩ Tắc đưa cốc nhiều mật ong tới cho cô: "Cái này còn có thể làm ấm tay, không phải tốt hơn so với coca sao?"

Sơ Niệm ngoan ngoãn nhận lấy, ngậm ống hút uống một ngụm.

Vị ấm, vị ngọt của mật ong bọc lấy vị chua của chanh lan tỏa trên đầu lưỡi rồi trượt xuống cổ họng, lông mày cô bất giác giãn ra.

Quên đi, không uống coca thì thôi.

Nước chanh mật ong cũng rất tốt.

Cô cầm nước chanh mật ong trong tay, khẽ gật gù, khóe môi nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp.

Khương Dĩ Tắc nắm tay cô đi soát vé rồi vào trong.

Chỗ ngồi của hai người ở chính giữa hàng thứ ba từ dưới lên, xung quanh đã có không ít người ngồi rải rác.

Phim còn chưa bắt đầu, trên màn ảnh rộng đang chiếu , Sơ Niệm vừa nhìn đã thấy Doãn Lê.

Khương Dĩ Tắc cởi áo khoác, vắt lên tựa lưng rồi ngồi xuống.

Sơ Niệm ở bên cạnh vô cùng kích động chỉ vào màn ảnh: "Trailer phim mới của Doãn Lê ra mắt rồi kìa, là ngày mùng một Tết Nguyên đán đấy anh ạ, đến lúc đó chúng ta đi xem buổi công chiếu đầu tiên của cậu ấy nhé!"

Cô suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên nhìn sang: "Anh nói xem liệu đến lúc đó doanh thu phòng vé của Doãn Lê có vượt qua Mộ Thần Phàm không nhỉ, hai người bọn họ có đánh nhau không ta?"

Khương Dĩ Tắc thản nhiên mỉm cười: "Sao vậy, em còn muốn gây chiến à?"

"Em không rảnh rỗi như vậy đâu nhé." Sơ Niệm đặt nước chanh lên khay đựng cốc bên cạnh ghế ngồi, lấy bỏng ngô từ tay Khương Dĩ Tắc bắt đầu ăn.

Cô nhìn Khương Dĩ Tắc, "Bỏng ngô rạp này ngon lắm, anh có ăn không?"

Khương Dĩ Tắc nghiêng người lại gần, hé miệng.

Sơ Niệm vốn không muốn đút cho anh, nhưng nhìn bộ dạng của anh, cô nhón một miếng đưa vào miệng anh, nhỏ giọng lầm bầm: "Đâu phải là anh không có tay."

Khương Dĩ Tắc chậm rãi nhai: "Bắp rang ngào nước đường, dính lắm, anh không muốn chạm vào, lát nữa lại phải lau."

Nghe anh nói thế, Sơ Niệm trả bắp rang lại cho anh, chùi tay vào áo trắng của anh: "Anh nói có lý lắm, vậy nên em không chạm vào nữa, thay vào đó anh đút cho em ăn đi."

Sau đó cô nghiêng người, há miệng ra, "A —— "

Khương Dĩ Tắc: "..."

Anh nhón một miếng bắp rang đút vào miệng cô, đầu ngón tay đụng phải cánh môi mềm mại của cô, xúc cảm ấm áp.

Khương Dĩ Tắc nhướng mày: "Ngon không?"

Sơ Niệm thoải mái tựa lưng vào ghế, vô cùng hưởng thụ nói: "Ngon tuyệt."

Lại chỉ vào miệng mình, "Nào, tiếp tục đi."

Khương Dĩ Tắc chỉ có thể ân cần tiếp tục đút cho cô.

Bộ phim nhanh chóng bắt đầu, Sơ Niệm mới lại ôm bịch bỏng ngô vừa xem vừa ăn.

Đây là một bộ phim hành động gay cấn, tràn đầy kịch tính.

Kỹ năng diễn xuất của các diễn viên, hiệu ứng cực kỳ hoành tráng và sự căng thẳng của cốt truyện đã hoàn toàn hấp dẫn Sơ Niệm.

Mãi đến khi ra khỏi rạp phim, một hồi lâu sau cô vẫn chưa định thần lại, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Phim này hay thật, chẳng trách rating với doanh thu phòng vé đều cao như vậy."

"Anh nghĩ sao?" Cô nghiêng đầu nhìn Khương Dĩ Tắc.

Khương Dĩ Tắc gật đầu: "Cũng được."

Sơ Niệm bẹp miệng, cảm thấy tiêu chuẩn của anh quá nghiêm ngặt.

Uống xong ngụm nước chanh cuối cùng, cô đặt ly rỗng vào tay Khương Dĩ Tắc: "Em muốn đi vệ sinh, anh ra sảnh đợi em nhé."

Nói xong cô tung tăng chạy vào nhà vệ sinh.

Có hai rạp chiếu kết phim cùng lúc nên nhà vệ sinh hơi đông.

Khi cô từ phòng rửa tay đi ra đã là năm phút sau.

Khương Dĩ Tắc đang đứng trước một cây cột trong đại sảnh, từ xa cô trông thấy một cô gái ngượng ngùng đứng trước mặt Khương Dĩ Tắc, không biết đang nói chuyện gì.

Sắc mặt Sơ Niệm sầm xuống, đứng yên tại chỗ.

Đại khái là Khương Dĩ Tắc đã liếc thấy cô, nói gì đó với cô gái kia rồi sải bước về phía này.

Ánh đèn trong đại sảnh làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú và khí chất ôn hòa của anh, anh đứng trước mặt cô, trên môi nở nụ cười: "Sao em đi lâu thế?"

Sơ Niệm không vui: "Vừa rồi cô kia tìm anh làm gì vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ bảo muốn xin WeChat của anh thôi."

Khương Dĩ Tắc hờ hững đáp, thấy Sơ Niệm nhíu mày, "Vậy anh đã nói gì với cô ấy thế? Em nhìn thấy khẩu hình miệng của anh nói mấy chữ lận, từ chối người ta mà phải nói nhiều như vậy sao? Chắc là anh cho người ta ID WeChat rồi chứ gì!"

"Nào có?" Khương Dĩ Tắc bị lí do của cô chọc cười, "Trước nay anh luôn rất lịch sự mà, cho nên mới nói thêm mấy lời. Anh nói là anh phải hỏi vợ anh đã, cô ấy dạy dỗ nghiêm khắc lắm."

Khương Dĩ Tắc nghiêm túc suy nghĩ một lát, trầm ngâm: "Em nói rất có lý, đúng là hơi nhiều lời thật, lần sau anh sẽ cố gắng nói ít lại nhé."

"..."

"Em đói rồi, mình đi ăn thôi!"

Sơ Niệm ngừng tranh cãi với anh về chủ đề này, kéo cánh tay anh ra khỏi rạp.

Lúc này đã hơn một giờ chiều, buổi chiều Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc còn muốn đi mua sắm nên không vội quay về, thế là dự định tìm một nhà hàng trong trung tâm thương mại để dùng bữa.

Cuối cùng hai người chọn một nhà hàng chuyên ẩm thực Nhật Bản.

Vừa mới bước vào, không ngờ lại gặp một nhà ba người Doãn Lê Hân với một nhà ba người Tần Hoài Sơ.

Họ đang ngồi trong một căn phòng trang nhã phía sau tấm bình phong, nếu như không phải Tiểu Doãn Doãn chạy ra ngoài, Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc đều không phát hiện ra.

Hai người đi tới nhìn những món ăn thịnh soạn bày trên bàn, Sơ Niệm càu nhàu: "Các anh các chị dám đi ăn liên hoan mảnh sau lưng tụi em, không vui chút nào hết á!"

Cố Tích chậc chậc hai tiếng: "Hai người là vợ chồng son, ân ái mặn nồng, bon chị đều dẫn theo gia đình, sao dám quấy rầy thế giới hai người của các em?"

Cô gọi nhân viên phục vụ mang thêm hai bộ bát đũa, Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc cũng gia nhập chung.

Sơ Niệm lúc này cũng đã đói, không khách khí bắt đầu ăn.

Thẩm Băng Đàn ôm Tiểu Đảo vừa mới ngủ, thấy cô đói như vậy thì rất kỳ lạ: "Sao giờ này rồi mà hai người vẫn chưa ăn cơm?"

"Do xem phim nên bọn em bỏ lỡ giờ ăn ạ."

"Chẳng trách, vậy em mau ăn đi, không đủ lại gọi thêm." Thẩm Băng Đàn biết cô thích trứng cuộn giăm bông nướng, liền đưa đĩa vẫn chưa động đũa trước mặt cho cô.

"Cảm ơn chị dâu."

Sơ Niệm nhét một miếng sushi vào miệng, mỉm cười nhận lấy rồi nói với Khương Dĩ Tắc, "Làm ổ ở nhà suốt mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng được ra ngoài, có phải anh đặc biệt xem hoàng lịch từ trước không vậy, còn có thể kiếm được đồ ăn nè, tốt quá đi."

"Làm ổ ở nhà suốt mấy ngày..." Doãn Lê Hân nhấm nháp lời nói của Sơ Niệm, nhướng mày nhìn Khương Dĩ Tắc: "Khương đại tài tử, mày sẽ không đến mức là, mấy ngày nay ở lì trong nhà nghiên cứu thí nghiệm hóa học gì đó suốt đấy chứ?"

Vẻ mặt Sơ Niệm hơi sững sờ, mới ý thức được mình vừa mới nói cái gì.

Cô nhanh chóng trả lời thay Khương Dĩ Tắc: "Đúng đấy ạ, anh ấy đang làm thí nghiệm, bận rộn cả ngày lẫn đêm nên bọn em không ra ngoài."

"Vất vả quá nhỉ." Doãn Lê Hân múc một bát canh đặt trước mặt Khương Dĩ Tắc, "Nào, bồi bổ thân thể đi."

Sơ Niệm nhìn canh trong bát anh, đang định hỏi là canh gì thì bị Khương Dĩ Tắc nhét một miếng sushi vào miệng: "Ngoan, ăn nhiều vào, nói ít thôi."

Anh ghé sát vào tai cô thì thầm, "Biết cái gì gọi là càng bôi càng đen không?"

Sơ Niệm quýnh lên, yên lặng cúi đầu ăn.

Tần Hoài Sơ và Doãn Lê Hân đến sớm, gần như đã ăn xong nên ngồi nói chuyện phiếm.

Nói quanh một hồi, chủ đề kéo đến chuyện sinh nhóc thứ hai.

Doãn Lê Hân hỏi Tần Hoài Sơ có dự định muốn đứa nữa không.

Tần Hoài Sơ liếc nhìn Thẩm Băng Đàn và Tiểu Đảo bên cạnh.

Anh vẫn còn nhớ rõ nỗi đau mà cô phải nếm trải khi sinh Tiểu Đảo.

Trầm mặc chốc lát, anh nhấp một ngụm trà, nói: "Để sau lại nói."

Sơ Niệm ngồi một bên vừa ăn vừa nghe.

Cô nhìn Khương Dĩ Tắc, không đầu không đuôi nói một câu: "Anh thảm thật đấy."

"Hả?"

Sơ Niệm hạ giọng: "Anh em tốt của anh đang nghĩ đến chuyện có đứa thứ hai, còn anh thì ngay cả một đứa cũng không có. Người ta ngồi với nhau nói chuyện vợ con, anh với các anh ấy lại chẳng có chủ đề chung, lập tức có khoảng cách thế hệ. Em đây có tính là cản trở anh không nhỉ?"

Giọng cô rất nhỏ, nhóm người kia đang thảo luận về nhóc tì thứ hai nên không nghe thấy.

Khương Dĩ Tắc nhếch môi mỉm cười, cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của cô: "Quả thật có chút trở ngại."

Giọng điệu anh nhàn nhạt, khi lọt vào tai lại ấm áp êm tai đến khó tả, "Hay là quay về chúng ta cố gắng một chút, cũng đưa chuyện này vào danh sách những việc quan trọng nhé?"

Ánh sáng bên ngoài tràn vào qua cửa kính, phản chiếu một nửa khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Sơ Niệm, cùng với chút ửng hồng trên vành tai cô.

❄️❄️❄️ [Hoàn toàn văn] ❄️❄️❄️


Nhấn để mở bình luận

Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em