Toàn Tiểu Khu Chỉ Có Một Mình Tôi



Lục Nghiêu dùng một tay nhấc Vương Lạp Lạp lên.

Cô ta uống được vài ngụm máu, liếm liếm môi, màu đỏ trong mắt cũng dần biến mất.

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy cằm Lục Nghiêu liền oa một tiếng khóc lên.
Lục Nghiêu hỏi: "Khóc cái gì?"
"Tôi không cố ý mà." Vương Lạp Lạp run rẩy, không thể nói hết câu: "Tôi sợ...!tôi sống gần sáu trăm năm rồi.

Tôi còn có mười tám đứa con trai, ba sáu đứa con gái nữa...tôi không muốn chết đâu huhu..."
Hai mắt Lục Nghiêu sáng lên: "Hối hận rồi?"
Vương Lạp Lạp gật đầu.

Bộ dáng cô ta thấp bé, chỉ cao đến ngực của Lục Nghiêu, mái tóc đen nhánh lăn mấy vòng trên đất dính đầy bụi bặm, chiếc váy nhỏ cũng bản, lại còn đứng dưới ánh mặt trời, đoán chừng một lát nữa sẽ tan ra giống như lúc nãy.
Lục Nghiêu dẫn cô vào trong phòng bảo vệ.

Hắn ngồi xổm xuống, vỗ vai Vương Lạp Lạp để cô ta nhìn về phía Yến Khinh ngồi trên ghế: "Nhìn thấy không? Nhóc đó còn chưa thành niên."
Vương Lạp Lạp nức nở gật đầu: "Nhìn thấy rồi."
"Cô chăm sóc nhóc đó, được chứ?"
Vương Lạp Lạp kinh hãi nhìn Lục Nghiêu, cô ta run rẩy nói: "Tôi đã sinh rất nhiều nhưng chưa từng nuôi qua nha...!Tôi còn chưa tìm bạn đời kể từ khi chồng trước của tôi qua đời.

Anh ấy bị bắn chết trong Thế chiến II."
Lục Nghiêu: "Người chồng thứ mấy?"
Vương Lạp Lạp: "..."
Vương Lạp Lạp: "Thứ mười ba.

Tôi cũng rất buồn mà, tuổi thọ của con người quá ngắn."
Lục Nghiêu bấm ngón tay tính toán thử.

Vương Lạp Lạp nói mình sáu trăm tuổi, nếu mỗi một đời chồng của cô ta là ba mươi năm*, vậy tính toán một chút cũng chưa tới bốn trăm nay, tính từ đó thì cô ta cũng độc thân hai trăm năm rồi, nói vậy cũng không quá đi.
(Min BXG: chỗ này mình không biết anh Lục tính kiểu gì mà có 30, nói chung là mọi người hiểu sương sương thôi nha>.


Nhấn để mở bình luận

Toàn Tiểu Khu Chỉ Có Một Mình Tôi