Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn



Hơn nữa, chỉ là một cây xúc xích nướng mà thôi, loại chuyện bé như hạt vừng này mà cũng có thể khiến hắn mà tức giận, lải nhải không ngừng, về sau gặp phải chuyện lớn thì làm sao, cảm xúc đàn ông không trầm ổn thì không khác gì quả bom hẹn giờ cả.

Sau khi cô gái suy nghĩ thông suốt, lấy điện thoại ra, chuyển 20 tệ cho hắn qua WeChat.

Chàng trai nhìn vào hộp thoại tin nhắn, phát ngốc: "Em đang làm gì vậy?"
"Cây xúc xích này là tôi tự mình mua, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại!"
"Ngụy Tân Di, ý của em là muốn chia tay với anh sao?!" Chàng trai đuổi theo cô ấy, vẻ mặt không thể tin được.

"Đúng vậy, chia tay đi.

Tôi nhịn anh lâu lắm rồi, dạng đàn ông như anh là cái loại tính toán chi li như đàn bà, tôi sớm chịu đủ rồi.


"Cô chỉ vì cây xúc xích nướng mà chia tay với tôi, có phải cô bị điên rồi không?!"
"Tôi không điên, tôi tỉnh táo, Ngụy Tân Di tôi cùng yêu đương với anh thì mới là điên cuồng mù quáng.

Xúc xích nướng không phải là nguyên nhân chúng ta chia tay, mà là tính cách, tính cách anh có hiểu không? Quên đi, có nói anh cũng không hiểu, đi về mà hỏi mẹ anh đi, bà ấy hiểu anh hơn tôi, đừng đi theo tôi nữa, nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục đấy!"
"Cô! Tôi!" Chàng trai tức giận đến thở hổn hển, không có chỗ nào có thể phát tiết: "Chia tay thì chia tay, để xem cuối cùng là ai chịu thiệt!"
Ngụy Tân Di quay lưng lại với hắn, giơ ngón giữa lên, sau khi rút tay lại, cô ấy cầm xúc xích lên cắn một miếng lớn.

*
Cẩm Ninh không hề biết chính món xúc xích nướng của mình đã khiến một cặp đôi chia tay.

Cô chỉ cảm thấy chàng trai vừa mua xúc xích nướng là người không tốt, nhưng ý nghĩ đó cũng vụt tắt trong nháy mắt.

Bây giờ cô không có thời gian xen vào việc của người khác, kiếm tiền trả nợ là ưu tiên hàng đầu của cô.

Cũng may, trong vòng hai tiếng, cô đã bán được 3 cây, lãi ròng là 12 tệ.

Wow 12 tệ, thật đau lòng.

Nếu đổi thành xúc xích thông thường thì cô còn kiếm được nhiều hơn thế, bởi vì vừa nãy có sáu bảy khách đến mua thịt cuộn om, năm người muốn ăn xúc xích nướng, kết quả vừa thấy giá, tất cả đều sợ hãi bỏ đi.

Mỗi khi điều này xảy ra, Cẩm Ninh đều cảm thấy như mỗi phút mình đang mất đi 100 triệu!
Muốn băm cẩu hệ thống thành trăm ngàn mảnh!
Cẩm Ninh quay đầu nhìn về phía quầy hàng bên cạnh, chị gái vẫn luôn tay luôn chân, khách hàng cứ tới mãi không hết.




Nhấn để mở bình luận

Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn