Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn



Sau khi hai vợ chồng già nghỉ hưu, con trai đưa họ về nhà, thứ nhất là thuận tiện cho con trai chăm sóc, thứ hai là hai người lớn tuổi cũng có thể giúp đón đưa con cái.
Lịch trình hàng ngày của hai người là buổi sáng đi chợ nấu cơm, cơm nước xong thì đi ngủ trưa, đến 2-3h chiều thì ra ngoài đi dạo trong công viên một vòng, để rèn luyện thân thể, đến giờ tan học, liền đi đón cháu trai, rồi lại về nhà nấu cơm.
Con trai và con dâu đi làm về là có thể ăn một bữa cơm nóng hổi, ​​hai thế hệ ở chung, cũng coi như là hòa thuận ấm áp.
“Phố ăn vặt là nơi người trẻ tuổi hay lui tới, ông cũng ham vui quá đấy, lại nói, ở chỗ đông người rất dễ xảy ra cảnh chen lấn.

Chúng ta đều già cả rồi, cũng đừng tìm phiền phức nữa.

Hơn nữa, đồ ăn của mấy quầy hàng này không có đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, ăn phải đồ hỏng, thân già của ông sao chịu nổi?”
Bà cụ không ham náo nhiệt, ngày thường đi ra ngoài đều luôn sợ mình xảy ra tai nạn.
Một khi người già bị bệnh phải nhập viện, người gặp rắc rối chính là con cái, bà không muốn gây phiền toái cho con trai và con dâu đang đi làm, cứ thành thật sống, không làm mình sinh bệnh hay bị thương chính là tình yêu thương lớn nhất dành cho con cái rồi.
"Giờ này còn ai đi ra đấy nữa, mọi người đều đang đi làm và đi học rồi.

Dù có thì cũng là mấy người già về hưu như chúng ta thôi."
Ông lão lắc lắc tay bà cụ, dùng giọng điệu nịnh nọt: “Chúng ta đi xem để bắt kịp xu hướng nhé.

Bà lần này coi như giúp tôi thực hiện tâm nguyện đi, lỡ như nhìn thấy đồ ăn vặt yêu thích của Thần Thần thì chúng ta mua một ít, lúc đến đón cháu tan học thì đưa cho cháu nó ăn, có được không?”
Nhắc tới cháu trai, bà cụ liền lập tức thỏa hiệp: “Nói trước, nếu vệ sinh không đảm bảo thì ông không được phép ăn.

Nếu mua cho cháu, thì cũng phải để ý vệ sinh.

Đừng để lúc đó phải mất mặt.

Đây là tôi nhắc chứ không phải phàn nàn đâu.”
"Được rồi được rồi, nghe bà hết, đi thôi."
Ông lão chỉ cần xem náo nhiệt là được, miễn là vợ buông lỏng, ông tất nhiên sẽ vâng lời bà ấy.

Nhưng khi ông ấy đến đó, lại không chắc không khống chế nổi mình, ông cũng có tiền tiêu vặt mà, hừm~
Sau 15 phút đi bộ, hai người bọn họ đã đến phố ăn vặt.
Thoạt nhìn, rất nhộn nhịp.

Dù đã quá giờ ăn, nhưng vẫn có rất nhiều người ở đây.
Các quầy hàng ăn nhẹ đầy màu sắc có biển hiệu với nhiều phông chữ khác nhau.

Trên quầy hàng bày rất nhiều loại đồ ăn, có hấp, có luộc, có nướng, có chiên, tất cả các loại hương liệu cùng với âm thanh nấu nướng, hoà quyện với đường phố nhộn nhịp, như một lễ hội đầy sống động.


Nhấn để mở bình luận

Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn