Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn



Thấy đối phương là khách mới, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, nếu đoán không lầm, thì lại đi theo mùi hương mà tới.
Cô mỉm cười dịu dàng, chỉ vào bảng giá nói: “20 tệ.”
Nụ cười của ông lão cứng đờ tại chỗ, trừng mắt nhìn bảng giá, nửa ngạc nhiên nửa nghi ngờ, hỏi lại xác nhận: “20 tệ, một cây?”
“Đúng vậy.” Cẩm Ninh gật đầu, nụ cười không thay đổi.
Bà cụ nhìn Cẩm Ninh mà nói: "Cái này đắt quá.

Bà thấy xúc xích nướng ở các hàng khác chỉ bán có 3 tệ mỗi cây, còn xúc xích thịt nguyên chất cũng chỉ có 4 tệ, cháu xác định không viết sai giá chứ?”
Cẩm Ninh lắc đầu: “Không có, là mức giá này, cháu tự tin với xúc xích nướng của mình.”
Nhìn chung, khi doanh nghiệp bị khách hàng nghi ngờ giá cả, sẽ lập tức khẳng định giá trị sản phẩm của mình, so sánh với đối thủ để đề cao ưu điểm của sản phẩm mình.
Còn có chút hạ bệ để nâng mình lên, nếu gặp phải chủ quán hư trương thanh thế, sẽ xua đuổi khách hàng, nói những lời xúc phạm.
*Hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.
Nhưng cô gái trước mặt khác với những thương nhân bọn họ từng gặp.
Cô không hề chột dạ, cũng không táo bạo, càng không có cảm thấy phản cảm trước nghi ngờ của bọn họ, mà chỉ bình tĩnh nói một câu như vậy, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vẻ mặt lại rất tự tin.
Điều này khiến họ lại càng chờ mong vào đồ ăn.
Hai người suy nghĩ vài giây, đồng thời nhìn thực phẩm trên vỉ nướng, mùi thơm so với lúc trước càng khiến tâm can họ ngứa ngáy hơn.
20 tệ tuy đắt nhưng cũng không đến nỗi không mua nổi, dù sao lương hưu của hai người cộng lại cũng hơn 1 vạn, ăn một cây xúc xích nướng 20 tệ cũng không tính là xa xỉ.
Nếu không, nếm thử một lần, có bị lừa thì cũng chỉ mất 40 tệ thôi?
Ông lão thu hồi tầm mắt, hỏi nhỏ: "Chúng ta thử xem sao? Mùi vị thơm quá."
Bà cụ thấy ánh mắt háo hức của ông ấy, nghĩ đến vẻ nhiệt tình ban đầu của ông ấy, cuối cùng gật đầu: "Được, chúng ta thử xem."
Bà cụ nhìn Cẩm Ninh, cười nói: “Vậy cho chúng ta hai cây ăn thử xem.”
“Vâng."
Cẩm Ninh thuần thục gói chúng trong giấy thấm dầu, rồi đưa cho họ mỗi người một cây.
Khi ông lão cầm lấy cây xúc xích nướng, ông đưa 40 tệ tiền mặt đã chuẩn bị sẵn cho Cẩm Ninh.

Cẩm Ninh mỉm cười nhận bằng hai tay.

Ngay khi nhét vào túi, lập tức biến thành 8 tệ, cô không khỏi đau lòng.
Cô đè nén cảm giác có chút thất vọng của mình, cười nói: "Cảm ơn quý khách đã ủng hộ.

Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm."
Ông lão mỉm cười gật đầu, nhìn xuống cây xúc xích nướng trên tay, mùi thơm nồng nàn khiến người ta chảy nước miếng.
Ông dùng môi trên để thử nhiệt độ, rồi nhắc nhở vợ: “Nhiệt độ không nóng, rất vừa phải”.
Bà cụ nhìn cây xúc xích nướng trên tay.

Sau khi quan sát kỹ, dường như nó không có gì đặc biệt cả, trông giống như xúc xích 3 tệ vậy.
Chỉ là không quá nóng, vỏ trông giòn và không dầu mỡ.


Nhấn để mở bình luận

Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn