Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn



Có thể thấy, vì kiếm tiền, mọi người đều làm đủ mọi cách, có thể thấy được ở đây cạnh tranh mạnh mẽ như thế nào.

Nhìn lại xe bán đồ ăn của mình, cô chỉ bán mỗi xúc xích nướng, giá còn đắt như vậy, rất vất vả mới thu hút được mấy đợt khách nhờ vào sản phẩm, lại bị hệ thống cưỡng chế nghỉ ngơi.

Tuy trong khoảng thời gian này lượng khách không lớn, nhưng châu chấu cũng là thịt mà!
Thôi đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng khó chịu, vẫn nên tìm chút đồ ăn để an ủi tâm hồn thôi.

Lúc Cẩm Ninh còn đi học, cô thường hay chuyển lớp, nên có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Vì vậy, ngoại trừ đi học, về cơ bản cô đều đắm mình trong phố ăn vặt, phàm là sản phẩm mới ra, cô đều ăn hết.

Nhưng thứ cô ăn không bao giờ chán chính là món bún ốc, chua cay ngon miệng, dư vị vô tận.

Thêm vào đó là phần trứng chiên có màu sắc hấp dẫn, béo ngậy và bông xốp, sau khi đợi nó hút đẫm nước canh thì cô mới nhẹ nhàng cắn.


Hương vị đó, ngon khỏi nói.

Nghĩ đến đây, Cẩm Ninh bắt đầu nuốt nước miếng mà đi tìm quán bún ốc, cuối cùng chọn được một quán có nhiều người ăn nhất, cô còn gọi thêm một quả trứng ốp la.

Chẳng qua điều cô không ngờ là trong lúc chờ món ra, cô lại không còn cảm giác thèm ăn nữa, đổi lại trước kia miệng cô sớm chảy nước miếng ròng ròng, gấp không chờ nổi rồi.

Không thể nói cô không đói được, từ sáng đến giờ cô mới chỉ ăn được một cây xúc xích nướng, bụng đang kêu réo nhưng cô lại không có cảm giác thèm ăn lắm.

Hơn nữa, cô rõ ràng cảm thấy món mì ốc này không còn thơm như trước nữa.

Khi cô nhìn ông chủ để quả trứng mới ốp lên bát mì ốc của mình chợt phát ra một tiếng tanh tách khe khẽ, nhưng tuyến tiết nước bọt lại không hề phản ứng.

Ngay cả khi nhìn thấy quả trứng ốp la từ từ đắm mình trong nước canh béo ngậy, làm thăng hoa mùi thơm của bát bún ốc lên một tầm cao mới, mà sao cảm giác đầu tiên của cô lại là dầu mỡ, cơ thể theo bản năng sinh ra ý kháng cự.

Không phải chứ, chỉ một cây xúc xích nướng thôi, mà đã chiều hư cái mồm rồi hả?
Cẩm Ninh xem số dư tài khoản, tính đến 3:20 chiều, cô đã bán được tổng cộng 8 cây xúc xích nướng, thu về 160 tệ, tiền thực tế tới tay là 32 tệ.

Với tâm lý không để bản thân vất vả, ăn uống đầy đủ mới có động lực, nên cô đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua một bát mì ốc với trứng ốp la này, mất 12 tệ, nếu không ăn thì thật lãng phí.

Cẩm Ninh nhìn chung quanh, các thực khách đều ăn uống rất ngon miệng, đủ thấy hương vị của hàng này không tệ, nếu không thực khách sẽ không chịu xếp hàng để ăn.

Cô lau đũa, ấn quả trứng ốp la vào trong canh, để dầu mỡ hòa quyện vào trong đó, chờ sau khi nó nặng trĩu vì hút no nước canh, cô cho vào miệng cắn một miếng.

Mùi thơm của trứng hoà quyện với vị chua cay của nước canh lan tỏa trong khoang miệng, thơm thì có thơm, nhưng vẫn có cảm giác hơi ngán.




Nhấn để mở bình luận

Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn