Tôi Là Mẹ Thần Đồng


Edit + Beta: Minh An

Nhưng An Tử Mặc đã bỏ ý định này rất nhanh. Bởi cậu muốn hoàn toàn rời khỏi An Tưởng cũng đâu có dễ dàng như vậy.

Đầu tiên cậu vẫn còn là một đứa nhỏ. Tiếp theo muốn kiếm tiền thì cậu cần phải có giấy chứng nhận thân phận cùng thẻ ngân hàng. Đương nhiên nếu có máy tính cùng tiền thì có thể làm được giấy chứng nhận thân phận. Như vậy bước đầu tiên cậu cần làm là kiếm tiền, sau khi kiếm tiền xong thì mới có giấy chứng nhận.

An Tử Mặc chết đứng.

Đột nhiên cậu cảm thấy con đường phía trước quá gian nan. Cậu buồn bã thở dài, nhắm mắt quyết định sau này sẽ nghĩ tiếp sau.

Hôm sau.

Tiệm trà sữa không bán trà sữa của An Tưởng chính thức khai trương. Cô không thể để một mình An Tử Mặc ở nhà, vì vậy cô cũng đưa cậu tới tiệm.

Tiệm trà sữa vừa khai trương, vị trí cửa tiệm lại cao, cũng chưa làm công tác tuyên truyền nên đương nhiên chưa có khách đến. Trong tiệm trà sữa trống không, An Tưởng cầm bút ngồi vẽ vẽ danh thiếp. Cô vẽ liên tục mấy tấm liền, trên mỗi tấm lại có một hình vẽ khác nhau.

Thật ra cô không vô dụng như mẹ cô đã từng nói.

Trong những ngày tháng bị giam lỏng ở phòng tối, An Tưởng tự học được một ít việc giết thời gian để đỡ chán. Vẽ tranh cũng là một việc học được ở khi đó. Bởi cô không được đào tạo vẽ bài bản nên An Tưởng cũng không vẽ quá chuyên nghiệp. Nhưng cô vẽ không xấu, ở trên mạng cũng có người khen đáng yêu, thỉnh thoảng cô cũng có thể nộp bản thảo kiếm tiền.

An Tưởng vẽ mấy chục tờ sau đó thấy mệt, buông bút ra vặn eo cho đỡ mỏi. Sau đó ánh mắt cô dừng bên người An Tử Mặc.

Cậu bé đang xem TV, mở kênh tài chính.

An Tưởng yên lặng không nói một lúc lâu. Đột nhiên cô cảm thấy mỗi ngày con cô mà ở đây với cô thì thằng bé cũng sẽ cảm thấy buồn chán. Chờ khi việc làm ăn của tiệm trà sữa tốt hơn chỉ sợ cô cũng sẽ bận rộn hơn, đến lúc đó cô không thể trông được cậu nhóc.

Vì thế... Cô có nên đưa con mình đi nhà trẻ không?

An Tưởng nghĩ vậy, nhưng lại sợ hãi. Với trí thông minh đó của con cô thì sẽ dễ bị bắt nạt.

Bà mẹ ngốc nghếch sầu nữa ngày, cầm giấy đến ngồi trên sô pha, "Con trai."

Ánh mắt An Tử Mặc liếc qua, vô cùng lạnh lùng.

"Mẹ dạy con viết chữ nha?" Cô cầm bút, sau đó bắt đầu viết một chữ "An" trên trang giấy, "Đây, đây là chữ "An", là họ của hai mẹ con mình."

"Chữ "Tử" rất đơn giản, còn "Mặc" hơi phức tạp một chút. Nó viết như này..." An Tưởng vừa viết xuống một chữ "hắc", sau đó đột nhiên cô dừng lại. Ngòi bút dừng nửa ngày trên tờ giấy chưa viết được bộ thủ*.

*Bé Mặc tên 墨 mà mama em ấy chỉ viết được chữ 黑 bên trên, không nhớ bộ 土 bên dưới (Cảm ơn bạn Tinh Xán đã góp ý nha)

"Xì." An Tử Mặc khoanh tay trước ngực, cười ra tiếng, không cho An Tưởng chút mặt mũi nào.

Khuôn mặt An Tưởng đỏ bừng, "Mẹ, mẹ biết viết!" Sau đó cô còn vô cùng thật thà nói tiếp, "Chỉ là lâu không viết chữ nên mẹ mới quên thôi, thật ra mẹ biết viết!!"

Cô thật sự biết viết, nhưng rõ ràng ánh mắt kia của con cô là không tin.

Đang lúc nói chuyện thì chuông cửa vang lên.

An Tưởng ngó cổ qua, chẳng lẽ là có khách?!!

Nghĩ vậy, An Tưởng vui vẻ nhảy từ sô pha xuống, nhanh chóng chạy ra mở cửa.

"Chào các cậu! Hoan nghênh ghé thăm!"

Ngoài cửa là hai cậu học sinh chừng 15 – 16 tuổi, mặc đồng phục. Bạn học sinh đứng trước có dáng người rất cao, tầm 1 mét 8. Bạn hoc sinh đứng đằng sau trông cũng đẹp, làn da trắng sáng, đường nét gương mặt sắc sảo, ánh mắt có nét ngây ngô đặc trưng của tuổi mới lớn.

Bạn học sinh đứng trước nắm quai cặp sách, ngây người nhìn An Tưởng không chớp mắt.

"Chào chị. Chúng em muốn hỏi một chút về quán cà phê Meo..."

Bạn học sinh đứng đằng sau còn chưa nói xong đã bị bạn đứng trước chắn ngang mặt không cho nói nữa. Bạn đứng trước bước lên hai bước, cúi đầu chăm chú nhìn mặt An Tưởng. Hai tai cậu nổi lên màu đỏ đáng ngờ.

"Ở, ở đây bán trà sữa ạ?"

An Tưởng thật thà lắc đầu: "Chị không bán trà sữa."

"Nhưng ngoài cửa có viết..."

"Làm trà sữa lâu và phức lắm, chị chỉ bán nước trái cây thôi." An Tưởng chỉ chỉ dưới chân, "Ra khỏi chung cư này rẽ trái, ở đó có bán trà sữa đó."
1

"Dạ. Bùi Thần, chúng ta đã nói sẽ đi quán cà phê Meo..."
2

Bạn đứng sau lại bắt đầu giục, bạn học sinh tên Bùi Thần này mày nhíu lại, vẻ mặt mất kiên nhẫn, quay đầu lại trừng mắt nhìn bạn mình: "Meo con mẹ mày." Dọa bạn mình xong cậu lại nhìn về phía An Tưởng, cậu không hung dữ như vừa rồi mà lại thẹn thùng hỏi, "Cái đó, vậy chị bán những gì?"

An Tưởng cảm thấy cậu bạn này khá kỳ lạ, sửng sốt nói: "Nước trái cây."

"Được, vậy chúng em muốn uống nước trái cây." Nói xong cậu vòng qua An Tưởng đi vào trong, "Có cần bỏ giày không ạ?"

"Không cần không cần, hai đứa đến đây chọn đồ uống là được rồi."

An Tưởng vội vội vàng vàng chạy đến quầy bar. Bởi vì tiệm khai trương đột ngột nên còn rất nhiều đồ cô chưa kịp chuẩn bị, thực đơn cũng là cô dùng giấy bình thường để làm, bên trên chỉ ghi hai món.

Con trai: Giá 18.
1

Nước lọc: Giá 2.
4

Bùi Thần nhìn thực đơn, bình tĩnh nói: "Cho em một ly "Con trai", ít đường nhiều đá." Ngay sau đó cậu nhìn về phía bên cạnh, "Doãn Đông Vũ mày muốn ăn gì?"

Vẻ mặt Doãn Đông Vũ bối rối như bị táo bón, cuối cùng ỉu xìu nói: "..... Tao vẫn muốn đi quán cà phê Meo."

"Meo mẹ mày." Bùi Thần chửi nhỏ, vỗ một cái vào gáy bạn mình. Sau đó cậu nói với An Tưởng, "Chị cũng cho nó một ly "Con trai" đi ạ."
6

Tuy rằng hai bạn học sinh này khá kỳ lạ, nhưng cửa tiệm nhận được đơn hàng nên An Tưởng vẫn cảm thấy rất vui.

An Tưởng đưa hai người về chỗ, tập trung đi làm nước trái cây.

Hai người bọn họ buông cặp sách xuống. Bùi Thần thoải mái duỗi cái chân dài, đặt khuỷu tay lên bàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía An Tưởng.

Cô gái đang đứng ở quầy bar làm việc vô cùng đáng yêu và xinh đẹp.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng phủ lên mái tóc của cô, làn da cô trắng hồng, nét mặt dịu dàng, trông vô cùng đáng yêu.

Quan trọng hơn là cô ấy rất thơm.

Bùi Thần vừa mới vào cửa đã bị mùi hương của cô gái này hấp dẫn. Đây không phải là hương nước hoa bình thường mà là mùi hương thơm ngọt tản ra từ máu của cô ấy.

Vị cam!

Răng nanh cậu nhóc muốn lộ ra.

Bùi Thần vội vàng che chặt miệng, nhỏ giọng ra lệnh: "Thu về đi... Thu về đi..."

"Bùi Thần, mày làm sao thế?"

"Không sao." Bùi Thần ho nhẹ rồi buông tay, bình tĩnh quan sát khung cảnh xung quanh sau đó cậu chú ý tới An Tử Mặc đang ngồi cách đó không xa.

Bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, y như một con rối gỗ nhìn chằm chằm TV không nhúc nhích.

Bùi Thần lại đem lực chú ý đặt trên khuôn mặt cậu bé. Mắt to mày rậm rất đáng yêu, chỉ là...

"Mày làm sao thế?"

"Không có việc gì." Bùi Thần thu ánh mắt lại, không nhịn được mà che ngực mình. Chỗ này hơi khó chịu.

Doãn Đông Vũ hiểu ra vấn đề: "Ngực mày đau?"

"Cút, ngực mày mới đau!"

Cách bàn tròn, hai người ầm ĩ nói chuyện với nhau.

"Chào hai cậu, hai ly "Con trai" hai cậu gọi đây. Chúc hai cậu ngon miệng!" An Tưởng đặt nước trái cây đã làm xong đặt trước mặt hai người, đang định rời đi thì đột nhiên bị Bùi Thần gọi cô lại.

"Chị mới khai trương cửa tiệm này ạ?"

An Tưởng gật đầu: "Hôm nay chị vừa mở bán. Hai đứa là nhóm khách đầu tiên của chị đấy." Vốn dĩ cô còn cho rằng cả tháng sẽ chẳng có ai qua đây, không ngờ nhanh vậy mà đã có khách hàng rồi.

Nghĩ như vậy, trên mặt cô không khỏi lộ ra một nụ cười.

Cô cười lên trông rất đáng yêu, trên mặt còn có cái lúm đồng tiền. Suýt chút nữa Bùi Thần bị vẻ đẹp của cô làm cho choáng, tai cậu còn hồng hơn lúc mới vào.

"Vậy hai đứa cứ bình tĩnh uống, có yêu cầu gì thì lại gọi chị nhé." An Tưởng nói xong thì về quầy bar lau đồ.

Bùi Thần hút hút ngụm nước trái cây, ậm ờ nói: "Chị ấy liếc mắt đưa tình với tao, có phải chị ấy có ý với tao không?"

Không đợi Doãn Đông Vũ trả lời cậu đã nghe được giọng nói khinh thường nho nhỏ: "Ngốc nghếch."

Bùi Thần cẩn thận lắng tai nghe thì chắc chắn vừa rồi cậu không nghe lầm.

Là đứa nhỏ kia đang mắng cậu!

Cậu vừa muốn bật lại thì lại đối mặt với ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng của An Tử Mặc. Ánh mắt ấy của cậu bé cùng ánh mắt của người nào đó trong đầu Bùi Thần từ từ hợp lại với nhau làm Bùi Thần lạnh hết cả người. Cậu rụt cổ lại, cúi đầu yên lặng uống nước trái cây.

"Doãn Đông Vũ, sao mày không uống?"

Doãn Đông Vũ lấy đề ra bắt đầu làm đề, không ngẩng đầu lên nói: "Tao không uống "Con trai" đâu."

Tên của nước trái cây quá kỳ lạ, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không uống.

Bùi Thần bĩu môi, nhìn đống sách bài tập trên bàn.

Cậu để nước trái cây sang một bên, mở cặp lấy ra quyển sách bài tập trắng trơn chưa có chữ nào, liếc mắt nhìn qua chỗ An Tưởng.

Bùi Thần viết hết suy nghĩ cùng tính toán của mình trên mặt, An Tử Mặc nhàm chán rời màn hình TV, dùng âm thanh chỉ ba người nghe được nói: "Đừng nghĩ, cô ấy không biết làm đâu."

"Gì?"

An Tử Mặc bình tĩnh dựa vào ghế sô pha mềm mại, hai cẳng chân đung đưa trong không khí. Giọng nói non nớt chậm rãi vang lên: "Cô ấy không biết làm Toán cấp ba."

Bùi Thần: "......" Ý định bị vỡ ngay từ trong trứng nước.

Bùi Thần vẫn chưa bỏ ý định, lấy bài tập Ngữ văn ra.

An Tử Mặc lại cười, nhưng là cười lạnh: "Nếu là 300 bài thơ Đường, nói không chừng cô ấy còn biết hai câu thơ cổ."

A!

Bùi Thần đập mạnh một cái vào cái bàn, hận đến đấm ngực dậm chân. Đứa nhỏ này độc miệng quá!!

Giống như đúc cụ của cậu!
2

Hai người uống xong nước trái cây vẫn chưa có ý định rời đi, yên tĩnh ngồi trên ghế làm bài tập.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đồng hồ trên tường chỉ đến 7 giờ, An Tưởng vừa sốt ruột vừa khó xử. Chỗ này cách nhà cô quá xa, hơn nữa cô còn có Tử Mặc. Cô định 5 giờ rưỡi là từ cửa tiệm trở về nhà. Nhưng mãi mới có khách hàng, nếu trực tiếp đuổi khách có vẻ không tốt lắm.
2

An Tưởng khó xử nửa ngày, cuối cùng vẫn đi đến gần, hơi hơi khom lưng ghé sát vào Bùi Thần, cố nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: "Bạn học à, chị chuẩn bị đóng cửa hàng."

Hai tai Bùi Thần động động, vội vàng khép lại quyển bài tập lại, đá qua Doãn Đông Vũ: "Đông Vũ, đứng dậy, về nhà." Cậu xách cặp sách lên, cố gắng tỏ ra bình tĩnh đối mặt với An Tưởng. Nhưng do quá thẹn thùng nên cái cổ hồng hồng đã bán đứng cậu.

Cậu nhìn đôi mắt cô, lắp bắp nói: "Chị, "Con trai" nhà chị uống rất ngon."

An Tử Mặc vẫn luôn quan sát ngẩng đầu, sau đó lại cúi thấp xuống, làm như không nghe thấy.

"Chị gái có danh thiếp không? Em có thể giới thiệu bạn bè đến đây."

"Có." An Tưởng vội vàng đưa danh thiếp qua, "Nếu uống ngon lần sau hai đứa lại đến nhé!"

Bùi Thần cúi đầu nhìn tấm danh thiếp. Trên đó có vẽ con thỏ động tác ngây ngô, trông rất đáng yêu. Bên cạnh còn có hai chữ viết rất nắn nót - An Tưởng.

"Đây là tên chị sao?"

"Ừ."

"Chị, tên chị dễ nghe thật đấy..." Mặt Bùi Thần đỏ lên, đột nhiên ngượng ngùng, "Chờ, chờ tới cuối tuần em sẽ mang theo bạn tới."

An Tưởng bất ngờ, cười nói: "Được."

Bùi Thần thu dọn cặp sách, cẩn thận cất tấm danh thiếp để vào trong túi, bạn mình lưu luyến rời khỏi chung cư.

Ra đến đường, hai người đi hai hướng khác nhau. Bùi Thần đứng dựa vào tường, yên lặng chờ xe tới đón.

Lúc này điện thoại của cậu nhận được tin nhắn. Tin nhắn hiện lên... Là của cụ của cậu – Bùi Dĩ Chu nhắn.
5

[Ở đâu?]
1

Bùi Thần trả lời: [Đối diện công ty cụ ạ.]

Cụ không trả lời, nhưng chắc là cụ đọc được rồi. Với tính của cụ cậu thì có đọc được cụ cũng lười không muốn nói câu gì thừa.
4

Bùi Thần vừa nhét điện thoại trở lại cặp sách thì chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi đi sát lề đường, cuối cùng dừng lại bên người cậu.

Cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra gần nửa gương mặt của người đàn ông. Từ ánh mắt của người ấy mà có thể thấy được tâm trạng của người đó đang không tốt.

"Lên xe."

Bùi Thần hơi lúng túng, chui vào trong ngồi.

Bùi Dĩ Chu vắt chéo đôi chân dài, không nói cười. Chỉ riêng thái độ kia của anh thôi đã làm Bùi Thần không nói nên lời.

"Hôm nay trường cháu gọi điện thoại cho cụ."

"Chúng, chúng ta đừng nói đến chuyện ở trường." Bùi Thần không sợ chết cắt ngang lời Bùi Dĩ Chu, xoay xoay cổ nói, "Cụ Bảy, người có tin chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"
3

"......"

Bầu không khí trong xe trở nên kỳ lạ.

Bùi Dĩ Chu chăm chú nhìn Bùi Thần vài giây sau đó cười: "Cháu có tin hôm nay cháu sẽ chết không?"

Bùi Thần không nói lời nào, buồn bã cúi đầu xuống.

Sau khi xe đi thì hai dáng người một lớn một nhỏ từ chung cư đi ra. Bọn họ lại bỏ lỡ một cuộc gặp gỡ đẹp nữa.


Nhấn để mở bình luận

Tôi Là Mẹ Thần Đồng