Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính


 
Chương 25: Anh chờ người không tới
 
“Để tôi gọi cơm.” Thu Danh Duy lấy điện thoại ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt không muốn cô cảm thấy ở cùng anh đến bữa tối cũng không ăn được, vì thế nhanh chóng giữ cô lại, kiên quyết nói: “Không cần đâu, để tôi nấu!”
 
Thu Danh Duy không khỏi kinh ngạc: “Cậu nấu?”
 
“Đừng coi thường người khác, tôi đã tự nấu ăn suốt mấy năm qua đấy, tài nấu nướng không thua gì Quý Ninh đâu.” Đương nhiên, cần thêm từ “đã từng” vào đằng trước…
 
Nói xong, Bạc Nguyên Triệt mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, bởi vì không có ý tưởng gì nên anh đã đập nát ba quả trứng gà.
 
Lòng trứng chảy đầy đất.
 
Thu Danh Duy tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ về chuyện anh biết nấu ăn: “Hay là thôi…”
 
“Không không không! Vừa rồi là trượt tay! Trượt tay mà thôi!” Bạc Nguyên Triệt cuống quít giải thích, vừa ngồi xổm xuống xử lý ba quả trứng gà vô tội bị chết thảm kia, vừa khoác lác với cô: “Chị cứ ngồi đó chờ đi, tôi đảm bảo sẽ làm cho chị một bát mì cà chua trứng chiên ngon nhất thế giới!”
 
Thấy dáng vẻ vụng về của anh là biết ngay anh chỉ mạnh miệng, Thu Danh Duy cũng không vạch trần, cô ngồi trước bàn, một tay chống cằm xem anh bận rộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bàn tay người đàn ông khớp xương rõ ràng, thon dài xinh đẹp, có thể tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt đẹp khi gảy đàn. Nhưng mà nấu ăn thì… chỉ có thể gọi là một mớ hỗn độn.
 
Thấy anh không đeo tạp dề, định cứ như vậy mà ra trận xào rau, cũng không sợ làm bẩn áo thun trắng tinh.
 
Thu Danh Duy lắc đầu, đứng dậy cầm tạp dề lên đeo giúp anh. Đôi tay cô vòng ra đằng sau, chỉ cách anh không quá mười phân, giống như hai người đang ôm nhau.
 
Bạc Nguyên Triệt lập tức cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cái nồi, không dám động đậy.
 
Ánh đèn trên bếp chiếu vào, soi rõ vẻ ngại ngùng trong mắt anh, yếu hầu từ từ trượt lên trượt xuống, căng thẳng hỏi: “Sao, sao vậy?”
 
Thu Danh Duy cúi đầu, nghiêm túc thắt dây tạp dề, không để ý đến sự khác thường của anh: “Mặc đồ trắng mà cũng dám không đeo tạp dề xào rau, định làm hỏng bộ đồ này à?”
 
Lúc này Bạc Nguyên Triệt mới để ý rằng trên người mình có thêm một chiếc tạp dề, đó là đồ Quý Ninh thường đeo, so với anh thì có hơi nhỏ.
 
Tay đang nắm chặt xẻng cuối cùng cũng thả lỏng, anh nói cảm ơn, sau đấy đầu óc quay cuồng lại nói thêm: “Chị nói xem, chúng ta như vậy có giống chồng xào rau, vợ giúp đeo tạp dề không?”
 
Kết cục của việc miệng nhanh hơn não là vừa mới dứt lời đã muốn tự tát chết chính mình.
 
Bây giờ Bạc Nguyên Triệt cực kỳ muốn xé nát cái miệng thối tha này, chồng xào rau vợ giúp đeo tạp dề là cái quỷ gì! Đúng là tự tìm đánh mà!
 
Thu Danh Duy cũng đánh anh thật, nhưng chỉ nhẹ nhàng đánh vào lưng, không hề tức giận: “Mau xào đi! Trứng sắp cháy rồi.”
 
Bạc Nguyên Triệt “ừ” một tiếng, rồi tiếp tục vùi đầu vào xào rau, khói trắng bốc lên hừng hực, khiến anh cũng theo đó mà ngẩn ngơ.
 
Cũng giống như lần trước, dường như cô không hề quan tâm đến lời nói vừa rồi, không biết ai mới có thể khiến cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ…
 
Trong lúc suy nghĩ miên man, một bát mì trứng rán cà chua đã ra lò.
 
Anh chịu nóng bưng bát lên bàn, sau đó nhéo vành tai, thúc giục như tranh công: “Ăn thử đi! Nếu không ngon, tôi đổi sang họ chị!”
 
“Vậy thì từ nay tôi sẽ gọi cậu là Thu Nguyên Triệt.”
 
Bạc Nguyên Triệt có hơi thất vọng rũ mắt: “Đừng như vậy mà, chị còn chưa ăn thử, sao biết nó không ngon?”
 
Thu Danh Duy buồn cười cầm đũa lên, ăn thử một miếng dưới cái nhìn chăm chú của anh, vậy mà lại ngon đến không ngờ. Cô không nhịn được ăn thêm vài miếng, khiến Bạc Nguyên Triệt vô cùng đắc ý.
 
“Không lừa chị đúng không?” Anh vừa nói vừa ngồi xuống, chống cằm nhìn cô ăn: “Mì cà chua chiên trứng của anh đây là số một thế giới!”
 
Thu Danh Duy nhướng mày: “Anh?”
 
Giọng điệu không mặn không nhạt nhưng lại tạo cho người khác sự áp lực nghẹt thở. Bạc Nguyên Triệt nhận ra mình đã đắc ý quên mình, kiềm chế lại đôi chút, giơ tay sờ mũi, vì khát vọng sống mãnh liệt mà giải thích với cô: “Cái anh đó là tự xưng thôi, không phải có ý muốn làm anh của chị.”
 
Dừng một chút, anh lại tự tìm đường chết thử mon men: “Đương nhiên, nếu chị muốn… thì cũng có thể…”
 
Thu Danh Duy: “…”
 
Không, cô không muốn.
 
Từ bữa cơm trưa tới giờ cô chưa ăn gì, lúc này Thu Danh Duy đã đói đến mức ngực dán vào lưng, chỉ trong chốc lát đã giải quyết sạch sẽ bát mì, uống không thừa một giọt canh.
 
Tuy Bạc Nguyên Triệt vẫn còn đói bụng nhưng lại thỏa mãn hơn cả ăn mười chén cơm.
 
“Thế nào? Tay nghề của tôi rất tốt đúng không?”
 
Sợ cái đuôi của anh vểnh lên tận trời, Thu Danh Duy cố ý nói: “Cũng tạm.”
 
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh, nhưng không ngờ nó lại chẳng ảnh hướng đến anh chút nào. Bạc Nguyên Triệt đứng dậy thu dọn bát đũa giúp cô, miệng nói: “Kỹ năng nấu nướng chỉ cần luyện tập là sẽ tốt hơn, chị cho tôi chút thời gian, tôi đảm bảo lần sau sẽ ngon hơn lần này rất nhiều.”
 
Thấy anh bắt đầu rửa bát, Thu Danh Duy nhìn bệ bếp, canh trong nồi đều đã bị múc hết sạch, không nhịn được hỏi: “Tại sao không thấy phần của cậu?”
 
“À, lát nữa tôi nấu mì gói là được rồi.”
 
“Có mì gói sao không nói? Mất công nấu nướng lâu như vậy.”
 
Bạc Nguyên Triệt cúi đầu rửa bát, giọng điệu như thể lẽ đương nhiên: “Như vậy không được, sao tôi có thể để chị ăn mì gói với tôi được?”
 
Đối với anh, đó chỉ là một câu nói bình thường, nhưng đối với Thu Danh Duy, đó lại là câu nói khác thường. Cô đứng ở phía sau anh, cảm nhận rõ ràng hơi ấm trong lồng ngực càng ngày càng nóng lên. 
 
Đừng như vậy, anh đối xử với cô càng tốt, cô lại càng sợ chính mình sẽ không bỏ được, sẽ lưu luyến, sẽ không thể từ biệt thế giới có ràng buộc này.
 
Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm bóng mình trên mặt đất, nói: “Tôi nhớ ngày mai là concert diễn ra, chúc cậu biểu diễn thuận lợi trước.”
 
Bạc Nguyên Triệt khó hiểu: “Chúc trước làm gì? Biểu diễn xong thì mọi người cùng đi ăn mừng mà.”
 
Thu Danh Duy im lặng nhìn anh, không nói cho anh biết rằng, đêm này là đêm cuối cùng cô ở thành phố Nhạc và cũng là lần cuối cùng cô ở bên anh.
 
Cho nên…
 
“Bạc Nguyên Triệt, nếu thích đứng trên khấu, vậy thì cứ tiếp tục hát, chúng ta đã hứa rồi đấy, cậu thay tôi hoàn thành ước mơ mà tôi không thể thực hiện được.”
 
“Tôi sẽ làm.” Bạc Nguyên Triệt đồng ý xong lại nhìn cô một cách kì lạ: “Nhưng mà, sao đột nhiên nghiêm túc vậy?”
 
Đêm nay Tiểu Duy hơi kỳ lạ, không biết có phải là ảo giác của anh không.
 
“Tôi đang thúc giục cậu đó, tuy nghe nói cậu là siêu sao hàng đầu giới giải trí, nhưng nếu dừng lại không tiến thì chẳng mấy chốc sẽ bị hậu bối vượt qua đấy, biết chưa?”
 
Thu Danh Duy che giấu rất tốt, Bạc Nguyên Triệt không nghi ngờ gì, kính trọng, sảng khoái nói: “Tuân lệnh! Tôi sẽ cố gắng, cố gắng hơn cả trước kia.”
 
“Nhưng…” Anh đổi chủ đề, hỏi: “Ước mơ của chị là gì? Chị chưa bao giờ nói với tôi.”
 
“Ước mơ của tôi…” Thu Danh Duy lộ ra vẻ tiếc nuối: “Chính là có thể theo đuổi ước mơ một lần nữa.”
 
Câu trả lời này có hơi luẩn quẩn, Bạc Nguyên Triệt không hiểu lắm, nhưng mà dưới ánh đèn ấm áp, vẻ mặt của cô gái lại vô cùng cô đơn.
 
Lúc này, anh nhớ lại vẻ mặt của cô khi nói những lời trên đỉnh núi ngày hôm đó: Không cam lòng, lại… không thể làm được gì.
 
Cũng giống như anh đã từng.
 
Vì thế anh không nhịn được, lại lần nữa bất chấp nguy cơ bị đánh, đặt tay lên đầu cô, xoa xoa an ủi giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Chị có thể làm được mà, Tiểu Duy.”
 
Dù cả thế giới đều không tin cô, đều từ bỏ cô.
 
Anh cũng vẫn sẽ mãi tin tưởng cô, giống như lúc lướt qua vạch đích vào đêm đó vậy, rực rỡ lóa mắt thực hiện bất cứ chuyện gì cô muốn.
 
Lòng bàn tay của anh ấm áp khiến người khác vô thức buông bỏ sự đề phòng, trong lòng cũng lộ ra vẻ mềm mại yếu ớt nguyên thủy nhất.
 
Thu Danh Duy nhắm mắt, đẩy lùi sự ấm áp đang lén lút bốc lên.
 
Đến thế giới xa lạ, tứ cố vô thân này, gặp được anh là điều ấm áp và may mắn nhất, cũng là ký ức tươi đẹp nhất của cô trong ba tháng qua.
 
Tạm biệt, Bạc Nguyên Triệt…
 
Cô nói thầm trong lòng như vậy, khi ngước mắt lên bình tĩnh nhìn anh, lại chỉ nhẹ giọng nói một câu “ngủ ngon”, giống như là lời tạm biệt bình thường mỗi đêm, ngày hôm sau bọn họ sẽ còn gặp lại.
 
Nhưng cô biết.
 
Sau câu chúc ngủ ngon này, bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa…
 
*
 
Đêm đó, Thu Danh Duy đi máy bay tư nhân đến quốc gia khác; Bạc Nguyên Triệt yên bình chìm vào giấc mộng với ý định mang đến cho Tiểu Duy điều bất ngờ trong concert ngày mai.
 
Giống như dự báo thời tiết đã nói, ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp.
 
Concert đòi hỏi rất nhiều sự chuẩn bị, Bạc Nguyên Triệt phải gấp rút chạy đến đó từ buổi sáng. Trước khi đi, anh đến trước cửa phòng Thu Danh Duy, vươn tay định gõ cửa nhưng lại sợ đánh thức cô, vì thế kiềm chế nắm thành quyền, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói với bên trong một câu “buổi tối gặp lại”, sau đó quay người rời đi.
 
Sau khi anh rời đi, cánh cửa kia vẫn luôn đóng chặt, không mở ra lần nào.
 
Quý Ninh và Tô Ngạn cảm thấy kì lạ.
 
Kể từ khi dọn đến đây, chưa bao giờ thấy chị Duy ngủ nướng, thường thì trước khi bọn họ tỉnh, cô đã rời giường đến phòng tập thể thao rèn luyện. Hôm nay là concert của Bạc Nguyên Triệt, lẽ ra trong ngày quan trọng thế này, cô càng không thể ngủ nướng.
 
“Đã chiều rồi, hay là… chúng ta đi gõ cửa gọi thử?” Quý Ninh đề nghị.
 
Tô Ngạn không có ý kiến: “Tôi đi với cậu.”
 
Hai người đi đến cửa phòng Thu Danh Duy, Tô Ngạn gõ cửa: “Chị Duy?”
 
Không có ai trả lời.
 
Quý Ninh cũng gõ cửa, gọi: “Chị Duy? Chị dậy chưa?”
 
Vẫn không có ai trả lời.
 
Cách một cánh cửa, từ trong ra ngoài đều yên tĩnh, chỉ có tiếng thủy triều lên xuống nhịp nhàng ngoài cửa sổ.
 
Gọi tiếp mấy lần vẫn không ai trả lời, Tô Ngạn lo lắng xảy ra chuyện, lúc này không rảnh quan tâm có xúc phạm cô hay không, đập mạnh lên cửa mấy cái, cao giọng gọi: “Chị Duy? Nếu chị không trả lời thì bọn em xông vào đó!”
 
Đợi một lát vẫn không nghe thấy tiếng động gì trong phòng, Tô Ngạn không hề chần chừ, đang cong cánh tay chuẩn bị tông cửa, còn Quý Ninh theo bản năng ấn tay nắm cửa, lại nghe thấy tiếng “cạch cạch” cửa mở.
 
Cửa không khóa?!
 
Theo khe cửa dần mở rộng, căn phòng trống vắng cũng từ từ hiện ra trước mắt. Bên trong không có người, giường đệm gọn gàng, trên bàn cũng không thấy có vật dụng cá nhân nào, nhìn qua không khác gì căn phòng trước khi cô chuyển đến.
 
“A Ngạn, trên bàn có một lá thư!” Quý Ninh bỗng kêu lên.
 
Tô Ngạn thuận thế nhìn lại, có một lá thư được dựng thẳng trên bàn trang điểm. Cậu ta và Quý Ninh nhìn nhau, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
 
Chẳng lẽ đây là…?!
 
Mở lá thư ra, quả nhiên thấy được một đoạn tạm biệt… 
 
“Xin lỗi vì đã không đến xem concert của cậu, thực ra trước khi tới thành phố Nhạc, tôi đã định ở đến tháng tám rồi rời đi, nhưng ở bên cạnh cậu và mọi người trong phòng làm việc thoải mái đến mức tôi vô thức muốn ở lại lâu hơn.
 
Tôi biết, cậu nhất định sẽ nói rằng, vậy thì ở lại, mãi mãi ở lại đây. Nhưng có rất chuyện tôi không thể làm chủ được. Rất xin lỗi, tôi có lý do không thể không rời đi.
 
Cuối cùng, chúc mọi điều tốt đẹp đến với cậu.”
 
Tim Tô Ngạn đập loạn xạ.
 
Cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Thu Danh Duy nhưng chỉ nhận lại phản hồi… “Số điện thoại quý khách gọi không tồn tại.”
 
“Mẹ nó!” Cậu ta bực bội túm tóc, báo cho Quý Ninh đang vội vàng hỏi tình hình: “Chị ấy hủy số rồi!”
 
“Wechat thì sao? Kết nối giọng nói trên Wechat có hoạt động được không?” Quý Ninh hỏi.
 
Tô Ngạn thử tất cả mọi cách có thể liên hệ với cô nhưng đều không có hồi âm. Cậu ta lắc đầu với Quý Ninh: “Không được, chị ấy đã quyết tâm không cho người khác tìm ra.”
 
Quý Ninh thật sự không hiểu được: “Tại sao lại làm vậy? Tự nhiên chị Duy xảy ra chuyện gì vậy chứ? Chẳng lẽ là gặp chuyện phiền phức nào đấy?”
 
Tô Ngạn nhắm mắt: “Tôi cũng không biết.”
 
Tuy thời gian sống chung không dài nhưng tất cả mọi người trong phòng làm việc đều coi cô là một thành viên trong đó, biết ơn cô, thích cô. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, cô thật sự quá bí ẩn, trừ tên và mối liên hệ của cô với Thu Thị ở thành phố Bái ra thì những chuyện khác không hề biết gì cả.
 
Cứ như bất ngờ gặp gỡ, giải cứu mọi người khỏi nguy nan, bây giờ không còn chuyện phiền phức nào nữa, cô cứ thế rút lui, biến mất không để lại dấu vết.
 
Trong bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, Tô Ngạn lại lên tiếng, dặn dò Quý Ninh: “Tạm thời đứng nói chuyện này cho Nguyên Triệt, chờ concert kết thúc rồi nói sau.”
 
Cậu ta sợ, một khi nói Bạc Nguyên Triệt thì concert đêm nay sẽ không mở được nữa.
 
*
 
Đêm nay, sân vận động lớn nhất thành phố Nhạc chật kín, không còn chỗ ngồi.
 
Trước khi concert bắt đầu, Bạc Nguyên Triệt đứng sau cánh gà, nhìn ra bên ngoài qua tấm rèm, trợ lý vui mừng cảm thán bên tai: “Không có Nhạc Ngu ngáng chân, tất cả vé đều bán hết! Tất cả đều nhờ có chị Duy.”
 
Nhắc tới Thu Danh Duy, trong mắt Bạc Nguyên Triệt lộ ra ý cười. Anh nhìn chỗ ngồi đối diện thẳng hướng sân khấu, không thấy được người mà mình mong chờ, lại nhìn đồng hồ, thấy còn năm phút nữa là bắt đầu thì không khỏi sốt ruột.
 
Trên đường kẹt xe sao?
 
Anh nghĩ.
 
Lại đợi một lát, thấy Tô Ngạn và Quý Ninh đều ngồi xuống, thành viên phòng làm việc trừ Thu Danh Duy ra đều đã đến, anh không khỏi siết chặt tay, định gọi điện cho cô để xác nhận.
 
Nhưng nghĩ lại, có lẽ cô đang trên đường tới đây, tốc độ lái xe của cô trước giờ đều nhanh kinh khủng, nghe điện thoại không an toàn, vì vậy anh từ bỏ ý định.
 
Không sao, đến muộn thì đến muộn, dù sao tiết mục chuẩn bị cho cô là tiết mục cuối cùng.
 
“Nguyên Triệt, đã đến lúc lên sân khấu rồi, chuẩn bị xong chưa?” Nhân viên công tác thấy đã đến giờ, bèn lại gần hỏi.
 
Bạc Nguyên Triệt lấy lại bình tĩnh: “Được rồi, bắt đầu thôi.”
 
Ánh đèn trong sân vận động chợt tối sầm, Bạc Nguyên Triệt đi ra từ sau cánh gà bước lên sân khấu trong tiếng nhạc và pháo hoa, khán giả phía dưới hò reo khản cả cổ, tất cả mọi người đều gọi tên anh.
 
Anh mỉm cười điềm tĩnh, vẫy tay chào vô số người hâm mộ đang nhìn anh trên khán đài, nốt nhạc đầu tiên cất lên, đã thuyết phục được tất cả mọi người.
 
Anh sinh ra đã là người đứng trên sân khấu, sáng chói hơn cả bầu trời sao.
 
Suốt hai giờ, hai mươi tư bài hát, đưa không khí ở sân vận động lên đến đỉnh điểm.
 
Mỗi khi hát xong một bài hát, Bạc Nguyên Triệt đều sẽ xác nhận xem người ngồi ở ghế đối diện sân khấu có đến hay không, nhưng mà, đến khi sắp kết thúc concert, người anh chờ mong vẫn không tới.
 
Chỉ còn mười phút nữa là concert sẽ kết thúc.
 
Bạc Nguyên Triệt đứng giữa sân khấu, trên khuôn mặt miễn cưỡng mỉm cười suốt một đêm cuối cùng cũng không khống chế được mà lộ ra vẻ hụt hẫng.
 
Tại sao Tiểu Duy không đến?
 
Bị chuyện gì đó trì hoãn sao?
 
Anh muốn gọi điện cho cô nhưng nhịp điệu buổi concert được sắp xếp rất nhanh, hoàn toàn không có thời gian, anh chỉ có thể nhân lúc thay trang phục gửi cho cô mấy tin nhắn nhưng vẫn không thấy hồi âm.
 
Anh chán nản nghĩ.
 
Chẳng lẽ cô đã quên? Biết vậy sáng nay đã gõ cửa phòng cô, nhắc cô đêm nay là diễn ra concert của anh.
 
“Sao vậy?” Trợ lý nhận ra sự khác lạ của anh, vừa sửa sang trang phục biểu diễn cho anh, vừa hỏi.
 
Bạc Nguyên Triệt mấp máy môi, muốn anh ta hỏi giúp anh vì sao Tiểu Duy không đến, nhưng lại cảm thấy lúc này hỏi cũng không có ý nghĩa gì, anh đành nuốt lại lời muốn nói, lắc đầu nói không có việc gì.
 
“Ồ, có phải cậu thấy mệt không?” Trợ lý đưa cốc nước cho anh, cổ vũ: “Sau đây là bài hát cuối cùng rồi, hát xong là concert đêm nay kết thúc mỹ mãn, sau đó mọi người cùng đi ăn mừng. Nhà hàng cậu nói tôi đã đặt xong rồi, tính riêng tư rất cao, có thể thoải mái tận hưởng mà không cần lo lắng đám paparazzi.”
 
Nghĩ đến mấy ngày nay, trợ lý cảm thán: “Chuyện lo lắng nhất cuối cùng cũng qua rồi, đêm nay có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút.”
 
Bạc Nguyên Triệt thì thầm: “Đúng vậy, những chuyện tồi tệ đều đã qua…”
 
Nếu Tiểu Duy có thể đến thì đêm nay sẽ là một đêm hoàn hảo, nhưng cô không đến, chờ lát nữa sau khi kết thúc, anh nhất định phải gọi hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì.

 


Nhấn để mở bình luận

Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính