Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính


 
Chương 42: Đây là một ngốc bạch ngọt sao?
 
Thu Danh Duy dẫn người vào nhà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhóm người giúp việc có biểu cảm rất phong phú. Ái chà! Đây chẳng phải là người đàn ông khả nghi đã quanh quẩn bên ngoài biệt thự sáng sớm nay hay sao? Tại sao cô chủ lại dẫn anh ta vào đây?
 
Vì e ngại thân phận siêu sao hàng đầu giới giải trí của Bạc Nguyên Triệt, nên trước khi anh tháo khẩu trang và kính râm xuống, Thu Danh Duy đã căn dặn quản gia cho nhóm người giúp việc nghỉ vài ngày.
 
“Bà cũng trở về nghỉ ngơi mấy ngày đi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gọi điện thoại.”
 
Quản gia nhìn khuôn mặt được che kín mít của Bạc Nguyên Triệt thì cảm thấy không đáng tin cậy, nên hỏi Thu Danh Duy: “Cô chủ, cô định ở lại biệt thự một mình với người này mấy ngày sao?”
 
Biết bà ta đang lo lắng điều gì, Thu Danh Duy bèn giải thích: “Cậu ấy là bạn rất thân của tôi, nên không có gì phải lo lắng cả.”
 
Hiện giờ, mối quan hệ của bọn họ đang trên mức tình bạn nhưng dưới mức tình yêu, vì vậy dùng từ “bạn bè” để giới thiệu anh ấy cũng hợp tình hợp lý.
 
Tuy nhiên, khi hai chữ này lọt vào tai Bạc Nguyên Triệt thì anh lại cảm thấy rất khó chịu. Anh bất mãn mím môi, thầm nghĩ rằng mình nên cố gắng hơn nữa để biến “bạn bè” thành “bạn trai”, nghĩ xa hơn một chút thì thậm chí còn muốn trở thành… thành “chồng”.
 
Nghĩ đến cảnh Tiểu Duy gọi mình là “chồng” thì máu trong người anh đều sôi sục cả lên, đến nỗi dù đang là mùa thu mát mẻ nhưng anh lại nóng đến mức toát mồ hôi sau gáy. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhóm người giúp việc lần lượt rời đi, quản gia cũng rời khỏi đó sau khi sắp xếp xong mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà.
 
Cuối cùng chỉ còn lại Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt ở trong căn biệt thự to đùng, mắt lớn và mắt nhỏ nhìn nhau.
 
“Người đã đi cả rồi mà còn đeo khẩu trang, cậu không cảm thấy khó chịu sao?” Thu Danh Duy vươn tay gỡ khẩu trang và kính râm của anh xuống, toàn bộ khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt và vẫn đẹp trai như xưa, đẹp đến nao lòng người.
 
Cô trả những món đồ đó lại cho anh, rồi xoay người đi về phía phòng ăn: “Cậu ăn sáng chưa?”
 
Cô không hỏi câu này thì chẳng sao, nhưng vừa hỏi xong thì Bạc Nguyên Triệt lập tức cảm thấy đói bụng.
 
Vừa nghĩ đến việc ngay lập tức có thể gặp lại cô, thì suốt quãng đường từ thành phố Nhạc tới đây, anh vừa kích động vừa căng thẳng đến nỗi đồ ăn trên máy bay cũng không động đến một miếng, đương nhiên cũng chưa ăn sáng.
 
Nhìn vẻ mặt của anh, Thu Danh Duy đã biết ngay đáp án. Cô vào nhà bếp để lấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, rồi ngồi xuống cùng ăn với anh.
 
Chỉ có hai người họ ngồi trên chiếc bàn ăn rộng thênh thang.
 
Mặc dù, vô cùng tò mò về thân phận của cô, nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn không hỏi nhiều, bởi vì trước đây cô từng nói rằng sẽ tìm một cơ hội để giải thích cặn kẽ cho anh biết, không nhất thiết phải thúc giục cô vào lúc này. Vì vậy, anh chỉ ngoan ngoãn ăn cơm xong, cuối cùng hỏi cô: “Hôm nay em có thời gian không?”
 
Chuyện công ty đều xử lý sắp xong rồi, nếu cần cô ký tên thì thư ký sẽ gọi cho cô. Thu Danh Duy xác nhận một vài tin nhắn và email, thấy mình không có việc gì cần làm nên gật đầu: “Có thời gian.”
 
“Có nơi nào em muốn đi không? Anh đi cùng em.”
 
Thu Danh Duy nghĩ mãi không ra.
 
Bạc Nguyên Triệt bèn đứng dậy và đeo kính râm một lần nữa: “Vậy cứ giao cho anh sắp xếp đi.”
 
...
 
Nửa tiếng sau.
 
Chiếc xe chở hai người họ dừng trước cổng công viên giải trí.
 
Thu Danh Duy nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, nghi ngờ anh đã đi nhầm chỗ, nhưng cô lại nghe thấy anh nói rằng: “Nhìn anh làm gì? Đã tới nơi rồi.”
 
Chạy một quãng đường thật dài từ thành phố Nhạc tới đây, chỉ để đưa cô đến một nơi ấu trĩ như công viên giải trí thôi sao?
 
Thu Danh Duy không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.
 
Anh là một ngốc bạch ngọt* sao?
 
(*) chỉ người hiền lành, ngây thơ, trắng trẻo và đơn thuần.
 
...
 
Đối với Thu Danh Duy, những ký ức về công viên giải trí không mấy vui vẻ.
 
Ông già đã từng đưa cô đến đây một lần khi cô còn nhỏ. Khi nhìn thấy xung quanh mình đều là những gia đình có ba người hòa thuận và vui vẻ, cô nhất thời cảm thấy lạc lõng, không bao giờ đến đây nữa.
 
Đây là lần đầu tiên cô trở lại nơi này sau nhiều năm. Mặc dù không còn mâu thuẫn như khi còn nhỏ nhưng tâm lý của cô vẫn còn hơi kháng cự. Chỉ có điều hôm nay không phải cuối tuần nên cũng không thấy ba mẹ đưa con tới đây chơi đùa, thay vào đó có rất nhiều cặp đôi đang hẹn hò. Cô và Bạc Nguyên Triệt đứng giữa bọn họ cũng không quá khác biệt.
 
“Em ở đây đợi anh nhé. Anh đi mua vé.” Bạc Nguyên Triệt nói xong lập tức chạy đi.
 
Thu Danh Duy đứng tại chỗ đợi một lúc thì thấy anh đang cầm một thứ gì đó chạy về phía cô. Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đối phương đã giơ tay đặt thứ đó lên đầu cô.
 
Cô ngẩn người một lúc rồi giơ tay chạm vào nó. Đó là một đôi tai mèo bằng nhung mềm mại, còn Bạc Nguyên Triệt đã đeo một cặp sừng nhỏ của ác ma.
 
Đến một nơi như thế này, lại còn đeo chiếc kẹp tóc này, Thu Danh Duy nhịn không được bèn phàn nàn: “Cậu ấu trĩ đến vậy sao?”
 
Cô nói xong thì muốn tháo chiếc kẹp tóc tai mèo ra nhưng Bạc Nguyên Triệt đã đè tay cô lại. Mặc dù cách cặp kính râm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng và mãnh liệt đằng sau nó.
 
“Đừng tháo ra.” Anh nói, giọng điệu hơi ngượng ngùng nhưng anh nghĩ mình có thể giả vờ ho để che đậy điều này: “… Rất đáng yêu.”
 
Đây là lần thứ hai anh miêu tả cô như vậy.
 
Thu Danh Duy cảm thấy từ này không hề liên quan đến mình, vì vậy cô lập tức liếc nhìn anh: “Có phải tới bây giờ cậu vẫn chưa đạt tiêu chuẩn môn ngữ văn không?”
 
Bạc Nguyên Triệt cong khóe môi và bình tĩnh nói với cô: “Ngại quá. Anh xếp hạng nhất lớp ở trường trung học.”
 
Hạng nhất lớp?
 
Thu Danh Duy cảm thấy những người biết thưởng thức nghệ thuật sẽ không thích giáo dục và thi cử một cách cứng nhắc, vì vậy cô hơi nghi ngờ lời nói của anh.
 
“Vẻ mặt của em là sao? Không tin à?” Bạc Nguyên Triệt giận quá hóa cười: “Trước đây anh thật sự là học sinh xuất sắc đấy.”
 
Thấy anh sốt ruột như vậy, Thu Danh Duy vội vàng trấn an: “Được rồi, được rồi, được rồi! Tôi tin. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”
 
“Trông anh không giống một người thích học tập sao?” Bạc Nguyên Triệt hỏi xong thì tự mình đưa ra đáp án: “Đúng vậy! Anh không thích học chút nào, càng không muốn đứng đầu lớp gì cả…”
 
Nhưng mẹ anh muốn thế.
 
Mẹ anh chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc và mong muốn của anh, chỉ một mực thúc ép anh trở nên xuất sắc, xuất sắc và xuất sắc hơn nữa, muốn anh vượt xa đứa trẻ được sinh ra một cách đường đường chính chính trong gia đình kia, muốn anh lấy lòng người đàn ông đó, muốn anh có thể từ trong bóng tối mà bước ra ngoài sáng, để rồi dẫn bà ta nhảy vọt vào một gia đình giàu có.
 
Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra?
 
Chẳng qua anh chỉ là một trong rất nhiều đứa con ngoài giá thú. Khi còn nhỏ anh đã gặp qua người đàn ông đó vài lần, còn sau này thì ngoại trừ tiền sinh hoạt phí hàng tháng, người đàn ông đó không bao giờ xuất hiện nữa.
 
Làm nhân tình vốn chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Khi người đàn ông kia chơi chán thì đương nhiên sẽ tìm người phụ nữ khác. Nhưng cho dù xung quanh thay đổi bao nhiêu người thì bọn họ cũng đều không thể lay chuyển được địa vị người vợ - có thể mang lại lợi ích cho người đàn ông kia.
 
Anh đã sớm nhìn thấu một đạo lý đơn giản như vậy, nhưng mẹ anh lại tự lừa mình dối người, đổ lỗi cho sự thay lòng đổi dạ của người đàn ông kia là do anh không đủ xuất sắc và không đủ đáng yêu.
 
Thật nực cười!
 
Nhớ lại những ngày tháng ở thủ đô, nụ cười trên môi anh nhạt dần, trong đôi mắt đang cụp xuống đượm nỗi buồn.
 
Phát hiện cảm xúc của anh bất thường, Thu Danh Duy bèn hỏi: “Sao vậy?”
 
Hôm nay tới đây là để khiến cô vui vẻ, vì vậy Bạc Nguyên Triệt vội vàng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười lần nữa: “Không sao! Không nói đến chuyện này nữa! Chúng ta vào trong thôi!”
 
Không cho cô cơ hội tìm hiểu thêm, anh nói xong liền lập tức xoay người, đi về phía cổng công viên giải trí.
 
Không có việc gì sao? Thu Danh Duy không tin. Cô trầm ngâm nhìn theo bóng lưng anh, đăm chiêu một lúc rồi mới nhấc chân đuổi theo.
 
Cô luôn cảm thấy anh không thích nhắc lại quá khứ...
 
...
 
Bên trong công viên không có nhiều người, nên họ không cần xếp hàng đã có thể ngồi vào tàu lượn siêu tốc được yêu thích nhất, đi thác ghềnh, ghế xoay gió lốc và tháp rơi tự do.
 
Trong quá trình đua xe đầy kích thích, Thu Danh Duy vẫn luôn giữ vẻ mặt vô cảm suốt thời gian đó, chợt nghe thấy tiếng la hét chói tai của những người xung quanh, cho đến khi giọng của bọn họ trở nên khàn đặc.
 
Sau khi rời khỏi tháp rơi tự do, Bạc Nguyên Triệt rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, anh cúi xuống và nôn mửa một trận.
 
Nửa dưới khuôn mặt không đeo kính râm của anh tái nhợt, đôi môi cũng không còn chút máu. Thu Danh Duy vội vàng đi mua cho anh một chai nước ướp lạnh, đỡ anh ngồi xuống và đút cho anh từng ngụm nước nhỏ.
 
Sau khi uống hết nửa chai nước, Bạc Nguyên Triệt hơi bình tĩnh trở lại. Thấy vẻ mặt của người phụ nữ bên cạnh mình vẫn bình thường thì anh bất chợt cảm thấy xấu hổ.
 
“Không phải vậy đâu. Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, bình thường anh ngồi lên mấy thứ này đều không có phản ứng gì cả.”
 
Thấy anh cố gắng giải thích cho mình, Thu Danh Duy nể tình nên không vạch trần mà chỉ thản nhiên đưa anh đến khu vực sân chơi dành cho trẻ em.
 
Cô nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông cao 1m8 cuộn tròn trên chiếc vòng quay ngựa gỗ bé nhỏ và chơi rất vui vẻ.
 
Thu Danh Duy đang đứng ngoài hàng rào chắn: “...”
 
Rốt cuộc thì ai đưa ai đi chơi?
 
...
 
Ra khỏi công viên giải trí, Thu Danh Duy phát hiện tất cả nỗi buồn bực trong mấy ngày ở thành phố Bái đều bị cuốn trôi sạch sẽ.
 
Bạc Nguyên Triệt dường như chơi rất vui vẻ ở khu vui chơi dành cho trẻ em, cho nên, anh rời khỏi công viên giải trí với vẻ mặt luyến tiếc, đến nỗi cũng không nỡ tháo chiếc kẹp tóc ác ma trên đầu xuống.
 
Giống như một đứa trẻ.
 
Trên đường về, Thu Danh Duy là người lái xe. Trong lúc chờ đèn đỏ, cô nhận được điện thoại của thư ký Chu hỏi về việc cô đã cho nhóm người giúp việc nghỉ làm sáng nay.
 
“Đúng vậy! Anh nghe quản gia nói sao?” Thu Danh Duy đặt một tay lên vô lăng và giải thích với người ở đầu dây bên kia: “Bạn của tôi muốn ở lại vài ngày. Nếu có người giúp việc thì anh ấy sẽ không được tự nhiên.”
 
Đầu bên kia, thư ký Chu chần chờ một chốc rồi hỏi: “Nghe nói bạn của cô là đàn ông...”
 
Tại sao lại hỏi về chuyện này?
 
Thu Danh Duy liếc nhìn cái người ngốc bạch ngọt đang ngồi trên ghế phụ với chiếc kẹp ác ma trên đầu. Cô thật sự không nghĩ rằng anh dám làm gì mình khi hai người ở riêng một chỗ.
 
Cô hiểu Bạc Nguyên Triệt rất rõ, vì vậy cô rất yên tâm.
 
Nhưng những người khác không nghĩ như vậy.
 
Khi nghe quản gia nói rằng đó là một người đàn ông xa lạ mà bà ta không quen biết thì thư ký Chu vô cùng lo lắng, cố tìm mọi cách thuyết phục Thu Danh Duy để quản gia và người giúp việc quay lại nhưng không thành công, cuối cùng đành cúp điện thoại và thở dài thườn thượt.
 
Cố Trì đang ở bên cạnh để xử lý tài liệu của Thu Thị nên cũng nghe thấy thư ký Chu gọi điện thoại. Sau một hồi ngẫm nghĩ, anh ấy hỏi: “Người bạn nào vậy?”
 
Thư ký Chu luôn hy vọng cô chủ và Cố Trì có thể kết thành một đôi, ai ngờ giữa chừng lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mà anh ta không hề biết thông tin gì. Vì vậy, thư ký Chu bèn nói với vẻ mặt buồn rười rượi: “Tôi cũng không biết, nhưng cô chủ nói rằng đó là một người bạn rất thân cho nên mới yên tâm ở nhà một mình.”
 
Thấy thư ký Chu vô cùng lo lắng, Cố Trì trầm tư một lát rồi quyết định đến đó xem thử. Anh ấy làm xong công việc trong tay, cầm áo vest đi ra khỏi văn phòng, trước khi đi còn trấn an: “Tiện đường nên tôi tới đó xem thử. Nếu Niệm Niệm nói không sao thì ắt hẳn không có vấn đề gì đâu.”
 
Anh ấy đang nghĩ Thu Danh Duy ở trong biệt thự một mình với một người bạn nam, thoạt nghe thì quả thật có vẻ không an toàn. Anh ấy tới đó xem thử thì cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian. Hơn nữa, trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ, mẹ anh ấy đã tự nói ra những lời không nên nói, anh ấy vẫn chưa giáp mặt để giải thích với cô.
 
Với hai mục đích này, Cố Trì lái xe đến biệt thự Nam Ngạn.
 
……
 
Vào lúc này, Lục Cảnh Thâm - người đang sứt đầu mẻ trán vì Lục Thị phá sản - đang đón tiếp một vị khách không ngờ tới.
 
Vạn Hồng Đức quan sát xung quanh và liếc nhìn nhân vật quan trọng đang chuẩn bị rời khỏi tòa nhà trống của Lục Thị, đứng yên trước bàn làm việc của Lục Cảnh Thâm: “Tổng giám đốc Lục, đã lâu không gặp.”
 
Lục Cảnh Thâm nhướng mắt và hỏi bằng giọng điệu không mấy khách khí: “Ông tới đây làm gì? Nếu tới để chê cười tôi thì biến đi.”
 
“Anh bạn trẻ, đừng nóng giận như vậy chứ.” Vạn Hồng Đức vẫn cười ha hả: “Tôi tới đây để bàn chuyện hợp tác với cậu.”
 
“Hợp tác?” Lục Cảnh Thâm cau mày: “Hợp tác gì?”
 
Kể từ khi bị Thu Danh Duy đuổi khỏi ghế chủ tịch, Vạn Hồng Đức vẫn luôn ôm mối hận trong lòng. Chỉ là một cô gái nhỏ nhoi mà cũng dám sỉ nhục và la lối ầm ĩ trên đầu những người kỳ cựu như bọn họ, cũng chẳng chịu nhìn xem bản thân được mấy cân mấy lượng!
 
Ông ta ôm một bụng tức giận và thầm muốn nhanh chóng trừng trị con bé đê tiện kia, khiến cô hiểu được như thế nào là gừng càng già càng cay!
 
Vì vậy, ông ta vội vàng nói: “Cậu và tôi hợp lực lại, chúng ta cùng nhau phá hủy Thu Thị! Sau khi thành công thì tài sản sẽ chia mỗi bên năm phần, cậu nghĩ thế nào?”
 
Vừa nghe nói đó là chuyện bất lợi với Thu Niệm, Lục Cảnh Thâm lập tức từ chối: “Tôi sẽ không làm những chuyện tổn thương Niệm Niệm.”
 
“Ai cần cậu làm tổn thương cô ta?” Vạn Hồng Đức nói: “Ý tôi là hãy khiến Thu Thị phá sản đi! Đến lúc đó, cậu sẽ có được tiền tài. Chưa bàn tới việc có thể vực dậy Lục Thị thì khi đó Thu Niệm cũng không còn chỗ dựa vững chắc là Thu Thị nữa, vậy chẳng phải cô ta sẽ thuộc về cậu hay sao?”
 
Ánh mắt Lục Cảnh Thâm hơi dao động, mím môi và không nói gì.
 
Vạn Hồng Đức thấy anh ta có vẻ đã dao động nên thừa thắng xông lên và tiếp tục dụ dỗ: “Cậu nghĩ mà xem, cô ta là một người phụ nữ không am hiểu kinh doanh, toàn bộ đều dựa vào thằng nhãi Cố Trì kia hỗ trợ. Hai người họ thường xuyên qua lại nên nhỡ đâu đã lâu ngày sinh tình rồi? Huống hồ hai nhà họ Cố và họ Thu vốn đã có hôn ước cho nên cuộc hôn nhân này rất có thể xảy ra! Cô ta thì nhẫn tâm đuổi cùng giết tận chồng cũ là cậu và chung sống với người đàn ông khác một cách ung dung và vui sướng. Còn cậu thì vất vả với chuyện kinh doanh của Lục Thị, lại phải tuyên bố phá sản và không còn sinh kế nữa, cậu thật sự cam lòng sao?”
 
Lục Cảnh Thâm khẽ mở miệng, vẻ mặt đầy xúc động.
 
Tất nhiên... Không cam lòng…
 
Bây giờ, anh ta luôn mơ ước có được Thu Niệm một lần nữa chứ không phải nhìn thấy cô ân ái ngọt ngào với người đàn ông khác, còn bản thân thì ngay cả việc gặp cô cũng rất khó khăn.
 
Nhưng dù gì thì Thu Thị cũng là thứ mà ba Thu Niệm đã để lại cho cô, nếu anh ta tàn nhẫn phá hủy nó thì cô nhất định sẽ căm hận anh ta…

 


Nhấn để mở bình luận

Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính