Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính


 
Chương 50: Nam thần và hoa khôi
 
Nghe chủ nhiệm nói một hồi, Thu Danh Duy cũng nổi hứng muốn được xem ảnh kỷ yếu thời học sinh của Bạc Nguyên Triệt một lần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt nói: "Anh còn chưa học xong đã tới thành phố Nhạc nên cũng không thể tính là đã tốt nghiệp được. Hẳn là ở đây không có ảnh của anh đâu."
 
Thu Danh Duy lại không nghĩ vậy: "Một hotboy như cậu cho dù có bị đuổi học chắc chắn cũng sẽ có nữ sinh treo ảnh cậu lên. Có khi còn có mấy lời thổ lộ tình cảm gì gì đó nữa cũng nên. Cậu dám cá cược không?"
 
Cược cái gì cơ?
 
Dù thắng hay thua thì anh cũng là người thua cuộc cả. Ai lại nỡ tranh luận với cô gái mà mình thích chứ?
 
Theo yêu cầu của cô, anh tránh khỏi đám đông hỗn loạn trong giờ ra chơi rồi mang cô tới thư viện lưu trữ nằm trong một góc.
 
Thư viện lưu trữ nằm ở cuối hàng lang, gần với thư viện nên dù đang ở giữa giờ ra chơi thì nơi này cũng vẫn rất im ắng.
 
Dù sao cũng không phải nơi thường dùng đến nên Bạc Nguyên Triệt còn lo lắng giáo viên trực ban không ở đây, dẫn đến việc khiến Thu Danh Duy thất vọng. Không ngờ rằng vừa mở cửa ra liếc mắt một cái đã nhìn thấy giáo viên trực ban đang ngồi trước bàn cúi đầu viết cái gì đó.
 
Anh lo lại trở thành nhân vật đáng ngờ một lần nữa nên đã tháo khẩu trang và kính râm xuống, lễ phép gõ cửa rồi nói ý định đến đây của mình: "Làm phiền rồi, chúng tôi là học sinh tốt nghiệp trung học số một, muốn đến xem ảnh kỷ yếu tốt nghiệp của khóa chúng tôi trước kia một chút có được không ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh vừa nói được một nửa, giáo viên trực ban đã ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng về phía này...
 
"Bạc Nguyên Triệt?" Mặc dù cô ấy đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt vừa ngạc nhiên vui mừng vừa tỏa sáng kia lại không thể lừa được người khác. Cô ta ném bút, đứng phắt dậy đi thẳng về phía cửa: "Là cậu thật sao?"
 
Dáng vẻ này cứ như hai người yêu nhau xa cách đã lâu bây giờ gặp lại vậy.
 
So với sự kích động của cô ấy thì trông Bạc Nguyên Triệt có vẻ vô cùng ngơ ngác. Anh nhìn khuôn mặt của giáo viên trực ban, mãi một lúc lâu sau vẫn không nhớ nổi cô này là ai.
 
Rất dễ nhận thấy rằng cô ta rất thất vọng, chỉ biết cười gượng nói: "Cũng đúng, đã nhiều năm không gặp vậy rồi mà. Chắc chắn cậu đã quên tôi từ lâu rồi."
 
Lời này sao nghe kiểu gì cũng giống như anh bội tình bạc nghĩa vậy?
 
Thu Danh Duy liếc mắt nhìn về phía Bạc Nguyên Triệt với ý xét hỏi.
 
Chẳng hiểu sao đột nhiên Bạc Nguyên Triệt cảm nhận được một áp lực đang đến gần. Anh đáp lại cô bằng một ánh mắt vô tội sau đó lại nhìn về phía giáo viên phụ trách kia một lần nữa: "Thật sự xin lỗi, thời gian đã trôi qua lâu nên tôi không nhớ rõ lắm."
 
"Không sao đâu." Người phụ nữ kia bình tĩnh nhìn anh, trong mắt đong đầy nỗi nhớ sâu sắc: "Tôi vẫn nhớ kỹ cậu là được rồi."
 
Bầu không khí rẽ thẳng sang một hướng mập mờ.
 
Bạc Nguyên Triệt cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Anh hơi nhíu mày, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn vừa rồi. Thay vì ôn lại chuyện xưa như cô ta mong muốn thì anh lại dừng chủ ngay đề này ở đây: "Ngại quá, chúng tôi tới đây là để xem kỷ yếu tốt nghiệp. Cô có thể để chúng tôi vào trước đã được không?"
 
"Được chứ." Người phụ nữ kia nói xong bèn nghiêng người để lộ một lối đi. Cuối cùng thì ánh mắt cô ta cũng rời khỏi khuôn mặt Bạc Nguyên Triệt, trái lại lại dừng trên khuôn mặt Thu Danh Duy như đang đánh giá tình địch: "Tôi nghĩ hẳn là cô đây không phải học sinh tốt nghiệp Trung học số một chúng ta đâu nhỉ?"
 
"Cô ấy không phải." Bạc Nguyên Triệt chỉ nói một câu như vậy chứ không giới thiệu nhiều.
 
Người phụ nữ kia cười cười nói ra một câu với ý muốn thăm dò: "Vậy hả? Tôi còn tưởng là bạn gái cậu chứ."
 
Một người ngay cả tên mình cũng không nhớ nổi, Bạc Nguyên Triệt không nghĩ tình cảm qua lại giữa mình và cô ta tốt đến mức có thể hỏi han một cách ân cần. Anh cười khách sáo rồi lại quay về chủ đề chính: "Có cần làm thủ tục đăng ký gì không?"
 
"Những người khác thì cần còn cậu thì không cần." Người phụ nữ nói rồi cảm thán: "Cậu chính là Bạc Nguyên Triệt đấy..."
 
Trong giọng nói của cô ta lộ ra sự hoài niệm cùng thương cảm. Chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn thấy tình cảm khác thường mà cô ta dành cho Bạc Nguyên Triệt.
 
Đột nhiên Bạc Nguyên Triệt hối hận vì đã đồng ý đưa Thu Danh Duy đến thư viện lưu trữ. Vướng vào một màn kịch chẳng hiểu kiểu gì rồi bị hiểu nhầm thì làm sao bây giờ?
 
Anh quay đầu lại đánh giá vẻ mặt cô.
 
Vẻ mặt bình tĩnh, trông có vẻ như không thèm để ý.
 
Anh vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy hơi hụt hẫng.
 
Mặc dù anh không hy vọng Tiểu Duy sẽ hiểu nhầm nhưng nếu cô không hề quan tâm chút nào thì có phải chứng minh rằng cô không hề có ý gì với anh không?
 
Lúc này, người phụ nữ trực ban kia đã lấy một cuốn kỷ yếu rất nặng từ trong tủ hồ sơ tới rồi mở tới bức ảnh chụp chung duy nhất của cô ta và Bạc Nguyên Triệt ra. Cuối cùng cô ta cũng tự giới thiệu bản thân: "Bạc Nguyên Triệt, nhìn thấy bức ảnh này cậu có nhớ ra gì không? Tôi là Tống Đông Đông này."
 
Trong bức ảnh, hai người đều mang dáng vẻ ngây thơ tuổi mười sáu mười bảy.
 
Thiếu niên có mặt mũi sạch sẽ, cô gái có nụ cười tỏa nắng. Hai người sóng vai nhau đứng nhận thưởng trên bục, trông vô cùng hợp nhau.
 
Bạc Nguyên Triệt nhớ ra.
 
Đây chẳng phải là Tống Đông Đông năm đó cứ quấn lấy anh cả ngày đấy sao?
 
Nhớ lại hành động vĩ đại trước kia của cô ta, anh lại cảm thấy đầu đau vô cùng.
 
Tống Đông Đông thấy dáng vẻ này thì biết anh đã nhớ ra. Cô ta vứt luôn sự hụt hẫng vừa rồi đi rồi cười khanh khách nói: "Cậu nhớ ra rồi hả? Tôi đã nói rồi, ngày nào tôi cũng lượn lờ trước mặt cậu cơ mà, sao cậu có thể không nhớ ra tôi được chứ!"
 
Thu Danh Duy vẫn không nói gì. Cô cúi đầu nhìn bức ảnh kia.
 
Sau đó cô nhanh chóng chú ý tới một chi tiết...
 
Ở hai bên rìa bức ảnh có hai chữ [Nam thần] và [Hoa khôi] được lần lượt đánh dấu bằng màu hồng nhạt và màu xanh huỳnh quang, ở giữa còn có một hình trái tim được xâu lại bằng hai cái mũi tên.
 
Ở những nơi khác trong sổ kỷ yếu cũng có những dấu vết viết vẽ cùng loại. Đó là dấu vết mà những học sinh tốt nghiệp làm sổ kỷ yếu đã để lại.
 
Liên tưởng đến lời nói vừa rồi của chủ nhiệm lớp, Thu Danh Duy nhanh chóng hiểu ra.
 
Đây chẳng phải là cô hoa khôi bị chọc khóc trong miệng ông đó à?
 
Cô liếc mắt nhìn Bạc Nguyên Triệt một cái đầy hàm ý rồi bỗng nhiên không còn hứng thú xem ảnh kỷ yếu nữa. Có một cơn giận vô danh đang dần dần trào dâng trong lòng cô.
 
"Hai người là bạn học cũ nhất định sẽ có không ít lời muốn nói. Cứ từ từ ôn chuyện đi nhé, tôi ra ngoài chờ cậu."
 
Nói xong không đợi anh đáp lại, cô đã xoay người đi ra ngoài cửa.
 
Vốn dĩ là vì để thỏa mãn sự tò mò của cô nên anh mới đến thư viện lưu trữ này, cái gì mà ôn với chả chuyện chứ? Bạc Nguyên Triệt lập tức ném Tống Đông Đông lại rồi xoay người đuổi theo cô.
 
"Này!" Anh ngăn cô lại ở hành lang với vẻ mặt khó hiểu: "Em làm sao vậy?"
 
Chẳng phải cô muốn xem ảnh kỷ yếu sao?
 
Sao lúc ảnh xuất hiện trước mặt rồi cô lại không những không xem mà còn vứt anh lại thư viện lưu trữ vậy?
 
Thu Danh Duy cũng không biết phải giải thích cho hành vi chẳng hiểu kiểu gì của mình như thế nào. Cô đành kìm nén cảm xúc rồi nói: "Cậu không ôn chuyện à? Tôi thấy dáng vẻ hai người trông như có rất nhiều điều muốn nói mà. Tôi đứng bên cạnh cũng không tiện lắm."
 
Ôn chuyện á? Anh và Tống Đông Đông thì có chuyện gì mà đòi ôn chứ!
 
Bạc Nguyên Triệt bày ra vẻ mặt bất lực: "Anh và cô ta không có gì hay để nói cả. Nếu em không muốn xem ảnh kỷ yếu nữa thì chúng ta trở về đi."
 
Không biết vì sao lời này lại khiến cơn tức giận của cô giảm đi không ít.
 
Thu Danh Duy ngước lên nhìn anh rồi nói với giọng điệu ngây thơ chưa từng có: "Hoa khôi và nam thần gặp lại nhau mà, cậu thật sự không có gì để nói với người ta á?"
 
Bạc Nguyên Triệt: "..."
 
Anh trốn Tống Đông Đông còn không kịp, nói cái gì mà nói?
 
Lúc này, Tống Đông Đông cũng chạy theo từ trong thư viện lưu trữ ra đây: "Sao thế? Không xem ảnh kỷ yếu nữa à?"
 
Bạc Nguyên Triệt nhìn sang Thu Danh Duy, chờ ý kiến của cô.
 
Thấy vậy, Tống Đông Đông cũng nhìn về phía Thu Danh Duy: "Có phải do tôi nói sai lời nào không? Nếu là thật thì xin cô đừng để ý nhé. Đi vào ngồi đi! Hai người cứ từ từ mà xem, tôi đi pha trà cho hai người."
 
Bạc Nguyên Triệt cảm thấy hẳn là Tiểu Duy cũng không thích đi vào cái nơi có bầu không khí dễ khiến người ta hiểu nhầm này nên chủ động nói với Tống Đông Đông: "Không cần đâu, chúng tôi phải về bây giờ. Đã làm phiền cô rồi, xin lỗi."
 
Ánh mắt của Tống Đông Đông trở nên ảm đạm. Cô ta gượng gạo giữ nụ cười rồi cố gắng níu kéo: "Không thể vào ngồi một lát sao? Tôi không làm phiền đâu, hai người cứ xem phần hai người đi."
 
Tuy rằng Bạc Nguyên Triệt không còn luôn dùng khuôn mặt lạnh như băng hay nói những lời cay nghiệt làm người ta tổn thương khi đối mặt với cô ta như năm đó nữa, nhưng sự hờ hững của anh lại chưa từng thay đổi.
 
"Không cần đâu, cảm ơn."
 
Anh nói lại một lần nữa rồi đeo kính râm mà khẩu trang lên, sau đó cầm lấy cổ tay Thu Danh Duy một cách vô cùng tự nhiên, kéo người ta rời đi không thèm quay đầu lại.
 
Mặc dù Thu Danh Duy cảm thấy làm như vậy trông rất giống nữ phụ ác độc nhưng cô không thể không thừa nhận rằng sau khi rời khỏi thư viện lưu trữ, tâm trạng của cô thật sự nhanh chóng tốt lên nhiều.
 
Bạc Nguyên Triệt không biết nguyên nhân. Anh chỉ lờ mờ nhận ra rằng tâm trạng cô không tốt nên nghĩ thầm muốn nhanh chóng dỗ cho cô vui lên mà thôi. Lúc nhìn thấy quán trà sữa được chào đón nhất thời trung học vẫn còn ở đó, anh bèn nói: "Em chờ anh vài phút nhé. Anh sẽ trở về nhanh thôi."
 
Thu Danh Duy cũng không hỏi anh đi đâu mà chỉ nghiêng người dựa vào bên cạnh xe, nhìn theo bóng dáng anh biến mất ở góc đường rồi mới từ từ thôi, sau đó lại ngửa đầu ngẩn người ngắm từng mảng rẻ quạt màu da cam.
 
Không bao lâu sau, một bóng đen bao phủ tầm mắt cô, nhưng không phải Bạc Nguyên Triệt mà là Tống Đông Đông đuổi theo từ thư viện lưu trữ ra đây.
 
Không có Bạc Nguyên Triệt ở đây cũng có nghĩa là sẽ bớt được rất nhiều điều lo ngại. Tống Đông Đông bèn nói thẳng ra: "Tôi thích cậu ấy, đến bây giờ vẫn còn thích. Tôi ở lại Trung học số một vì tôi nghĩ rằng một ngày nào đó cậu ấy sẽ quay lại."
 
Cơn tức giận vô danh kia lại bùng lên.
 
Thu Danh Duy nhìn cô ta, cảm thấy chẳng hiểu ra sao cả: "Cô nói với tôi làm gì? Những lời này hay là chờ cậu ấy quay lại rồi nói với cậu ấy đi."
 
"Tôi cũng muốn chính miệng nói với cậu ấy." Trong lời nói của Tống Đông Đông lộ ra ý chỉ trích: "Nhưng chẳng phải cô không cho sao?"
 
Nghe cái giọng điệu tuyên chiến này chút mà xem!
 
Thu Danh Duy nở một nụ cười nhẹ: "Miệng mọc trên mặt cô, cô muốn nói thì cứ nói đi chứ có ai ngăn cản cô đâu."
 
"Tôi cứ nghĩ rằng một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng như cậu ấy sẽ thích một nữ sinh cùng loại với mình. Thế nên tôi đã cố gắng hết sức học tập chăm chỉ, cố gắng đuổi theo bước chân anh ấy. Không ngờ rằng những nỗ lực của tôi lại đi sai hướng. Không thể không nói rằng dù một người đàn ông có ưu tú đến mấy thì trên phương diện này cũng sẽ nông cạn đến buồn cười."
 
Tống Đông Đông nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt mỉa mai khó tả: "Cái khuôn mặt này của cô đã động chạm dao kéo bao nhiêu lần rồi? Chỉnh xong đúng là đẹp thật, đang chuẩn bị ra mắt đấy à? Muốn mượn danh tiếng của Bạc Nguyên Triệt cũng đừng có làm mình làm mẩy trước mặt cậu ấy như thế. Người không biết chuyện còn tưởng cô là kim chủ của cậu ấy cũng nên."
 


Nhấn để mở bình luận

Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính