Tôi Sẽ Không Nghĩ Về Anh Nữa


Mấy ngày nay Giang Thành đổ mưa lớn, khi Ngụy Diên về đến nhà, nước mưa men theo cây dù nhỏ tí tách xuống đất.

Vẫn như mọi khi, tôi đã chuẩn bị khăn lông khô xong xuôi.

Anh ấy cúi thấp đầu, đôi mắt nhỏ chăm chăm nhìn tôi không chớp mắt lấy một cái.

"Muốn anh không?"

Khăn lông cọ vào mái tóc đen ngắn của anh ấy, tôi xoa xoa loạn xạ, trong lúc vô tình đã chạm phải hình xăm kia.

Một hình rất nhỏ, đặt trên người anh ấy trông cứ như một tờ giấy trắng tuyền bị dính chút mực vậy.

Từ nhỏ đến lớn Ngụy Diên là học sinh ba tốt, mấy kiểu như xăm mình thế này, theo lý thuyết nó chẳng dính dáng gì đến anh ấy cả.

"Để hôm khác, đi tắm đi." Tôi chỉ chỉ vào thứ đó.

Một lúc lâu sau anh ấy mới để ý, ngón tay tình cờ nhẹ nhàng chạm vào, trong mắt vẫn còn ầng ậc nước.

"Được thôi."

Thật tùy ý.

"Vậy nên, em có nhớ anh không, vợ." Anh ấy lại thay đổi đề tài.

"Không nhớ." Tôi mở miệng, đáp lời lại.

Anh ấy lập tức cười, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, anh ấy ôm chầm lấy tôi rồi hôn lên trán tôi một cái.

Ngay sau đó anh ấy bình thản khoác khăn lông lên vai rồi bước vào phòng tắm.

Tôi đứng đó nhìn bóng lưng của anh ấy, nghĩ về chuyện mà bạn học cũ của anh ấy đã nói với tôi vào chiều nay.

Bạn gái cũ của Ngụy Diên đã từng tự sát một lần vì anh ấy.

Chương 2

"Đang nghĩ gì vậy?"

Hơi nước ấm áp bao bọc lấy tôi, vành tai của tôi bị người nọ khẽ cắn.

"Anh tuổi chó à?" Tiếng gió đột ngột thổi qua át đi lời nói của tôi.

Ngụy Diên còn chẳng mặc quần áo trên người, anh ấy đang nhíu mày nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý.

Ánh mắt của tôi không khỏi nhìn vào hình xăm kia, tôi suy tính sẽ mở miệng hỏi anh ấy,

"Xăm khi nào vậy?"

Âm thanh của máy sấy tóc rất lớn nhưng nhất định anh ấy đã nghe thấy, anh ấy nhìn tôi một cái, không đáp lại.

Tôi lại hỏi lớn anh ấy một lần nữa.

Lần này anh ấy tắt máy sấy tóc đi, rồi đi đến bên cạnh ghế sô pha cầm chiếc áo thun lên, vẫn còn mơ hồ.

"Bố mẹ em để ý việc anh xăm mình sao? Vậy cuối tuần anh tìm thời gian đi xóa nó."

Đúng vậy, tôi và Ngụy Diên đã đến giai đoạn thương lượng gặp người lớn rồi kết hôn, nhưng tôi không muốn biết chuyện này.

"Hôm nay em rất lạ."

Cách một chiếc ghế sô pha, anh ấy ôm lấy tôi từ phía sau, mùi dầu gội vị chanh quanh quẩn bên chóp mũi, át đi mùi thuốc lá như có như không trên người anh ấy.

Tôi không thích mùi thuốc lá, vậy nên từ trước tới giờ anh ấy không hút thuốc trước mặt tôi.

Hai người trầm mặc một hồi, tôi ngẩng đầu lên trước.

Tôi thích ánh mắt của anh ấy, giống như một viên thạch đen y hệt như được nhuộm mực lên vậy. Tôi nhìn thấy mình rất rõ, sau đó anh ấy cúi đầu hôn tôi.

Hơi thở hòa quyện vào nhau, bầu không khí mập mờ cùng với hơi nước lơ lửng.

Chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí trong căn phòng.

Là điện thoại di động của anh ấy, cứ liên tục vang lên. Anh ấy nhìn sang nhưng không nhấc máy mà đẩy tôi xuống ghế sô pha, chuẩn bị tiếp tục động tác kế tiếp.

Chuông điện thoại lại vang lên.

"Hay là anh nghe điện thoại chút đi." Tôi lo rằng đó là chuyện công việc.

Anh ấy khẽ quở trách rồi bất đắc dĩ giữ lấy cằm tôi hôn lên một cái, sau đó cầm điện thoại lên.

Có lúc, rất kỳ lạ, trực giác của phụ nữ vẫn luôn chính xác như vậy.

Vào khoảnh khắc anh ấy bắt máy kia, tôi cũng biết, người gọi điện thoại cho anh ấy chắc chắn không bình thường.

Mặc dù trong nháy mắt anh ấy lạnh lùng lại ngay, mặc dù anh ấy để lộ vẻ mặt giễu cợt mà tôi chưa từng thấy qua.

Dường như người bên kia đầu dây vẫn luôn lảm nhảm không ngừng, anh ấy yên lặng nghe xong rồi thốt ra một chữ "Cút".

Ngay sau khi cúp điện thoại, anh ấy rũ mắt, khoảnh khắc rơi vào trầm lặng đó khiến tôi không biết nên mở miệng thế nào.

"Đi ngủ sớm một chút."

Anh ấy giơ tay lên xoa xoa đầu tôi rồi đi lên sân thượng.

Chắc là muốn đi hút thuốc lá.

Có lẽ anh ấy không biết, sau đó, tôi đứng đằng sau cánh cửa kiếng sân thượng nhìn anh ấy rất lâu.

Chương 3

Ngày hôm sau lúc ngủ dậy, chúng tôi đều không có gì khác thường.

Điều duy nhất không đúng có lẽ là người có thói quen ngủ nướng như tôi dậy sớm rồi, mà anh ấy chạy bộ sáng sớm từ bên ngoài trở về, vốn không đem đồ ăn sáng.

Anh ấy hoảng hốt, dường như mới phát hiện ra tôi, sửng sốt chốc lát rồi xoa xoa tóc tôi.

"Sao lại dậy sớm vậy?"

"Không ngủ được." Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

Trên người anh ấy còn pha lẫn với mùi sương sáng sớm, ánh mắt trong veo, nghiêm túc cẩn thận nhìn tôi.

"Muốn ăn gì?"

"Mì sợi."

"Thêm cái trứng gà."

Đúng, mọi thứ đều bình thường, lúc anh ấy đi tới nhà bếp thậm chí còn véo véo mặt tôi, nhưng tôi lại không hiểu nỗi sợ dâng đầy nơi đáy lòng tôi là cái gì.

Điện thoại của anh ấy ở trên bàn không ngừng rung lên.

Vốn dĩ tôi muốn gọi anh ấy, nhưng lúc nhìn thấy màn hình tôi bỗng nhiên ngẩn ra.

Thật ra trí nhớ của tôi không tốt đến như vậy, nhưng tôi cứ cảm thấy dãy số này giống cái ngày hôm qua.

Có lẽ do sợ mùi khói dầu, cửa nhà bếp bị đóng chặt lại rồi, tôi liếc nhìn vài lần, sau đó nhấn nghe máy.

"Ngụy Diên, anh cúp điện thoại của bà đây đúng không?"

Giọng nói õng ẹo mà lại hung hăng rất có sức cuốn hút, trong chốc lát tôi đột nhiên sửng sốt.

Khí thế cao ngạo mà lại dịu dàng tao nhã, ấn tượng đầu tiên mà Tần Sơ Sơ tạo nên cho tôi chính là như vậy, sau này, cũng không thể thay đổi.

"Tôi là bạn gái của anh ấy."

Tôi nói vào microphone, cố gắng hết mức để giọng nói của mình nghe có uy lực một chút.

"Hả?" Tiếng chất vấn cực kỳ khoa trương.

"Cô tính là bạn gái gì của anh ta?"

Sau đó là một tiếng cười như chuông bạc.

Tôi có thể nghe ra cô ta thật sự như ở trên cao nhìn xuống, thật lòng thật dạ xem thường tôi.

"Cười chết tôi rồi, haha, cô nói cô là bạn gái của anh ta, vậy cô có biết anh ta và tôi..."

Phần sau, thì tôi không nghe thấy.

Bởi vì không biết từ lúc nào ở phía sau có một bàn tay duỗi ra, nhấn tắt cuộc gọi mất rồi.

Ngụy Diên bước đi, cũng không có tiếng động.

Lại là vẻ lặng im kéo dài, cho đến khi anh ấy lên tiếng, vừa thấp vừa khàn.

"Nghe được những gì rồi?"

Tôi không biết nên trả lời anh ấy thế nào, cũng không biết anh ấy từng có hồi ức như thế nào đối với người phụ nữ kia.

Chỉ là quỷ thần xui khiến, tôi vẫn mở miệng.

"Hình xăm trên người anh, là viết tắt của tên cô ta, đúng không?"

Dường như cả người anh ấy bỗng nhiên sửng sốt.

Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy bừng tỉnh thất thần, như vậy nghĩa là anh ấy nhớ đến thứ gì đó, nghĩa là thứ đó đang khuấy đảo cảm xúc của anh ấy.

Anh ấy xoay người, đi ra ngoài cửa.

"Anh đi làm cái gì!" Tôi đuổi lên trước hai bước.

Tôi thừa nhận tôi hoảng sợ rồi, rất kỳ lạ, rõ ràng anh ấy đối tốt với tôi như vậy, tôi lại cảm thấy có một ngày tôi sẽ đánh mất anh ấy.

Ánh sáng ngoài cửa, nghiêng nghiêng chiếu vào anh ấy.

"Anh đi xóa hình xăm."

Trầm thấp, và buồn bã.

"Em không thích."

Chương 4

Tôi cảm thấy, Ngụy Diên càng thêm dè dặt với tôi.

Tẩy hình xăm còn đau hơn so với xăm lên, laser bắn vào người từng chút từng chút một, sau khi anh ấy tẩy lần đầu tiên xong thì vẫn còn dư lại một ít.

Làn da được bao phủ bởi một lớp vảy mịn, còn bắt mắt hơn lần trước.

Tôi biết có cái gì đó giữa chúng tôi đang âm thầm thay đổi, tuy rõ ràng ai cũng không đề cập đến, nhưng chúng tôi đều biết rất rõ.

Số lần anh ấy về nhà ít đi, cũng không cho phép tôi lấy điện thoại.

Tôi không biết rốt cuộc anh ấy đi đâu. Nhưng tôi biết, tôi đang dần dần mất đi anh ấy.

Anh ấy bị người khác cướp đi rồi.

Anh ấy càng ngày càng dịu dàng và dung túng với tôi, tôi sợ nó xuất phát từ một loại cảm xúc…

Là áy náy.

Hôm đó, tới khuya Ngụy Diên mới trở về nhà.

Trên người mang theo sự ảm đạm kỳ lạ của cuối thu. Hình như anh ấy rất mệt mỏi, nhíu mày lại, lúc nhìn thấy tôi, vẫn cứ nhíu mày lại.

“Sao còn chưa ngủ?”

Anh ấy đi tới, thuận tay lấy tấm chăn mền trên ghế sô pha đắp lên chân tôi, giơ tay sờ trán tôi.

Tay của anh ấy thật ra rất mát, tôi có chút luyến tiếc nhiệt độ kia, tôi tì trán lên tay anh ấy.

“Ngụy Diên.” Tôi gọi tên anh ấy, nhỏ đến mức chính tôi cũng không nghe được.

“Người phụ nữ mỗi buổi tối đều đi theo anh về kia là ai vậy?”

Nếu như tôi không nhất thời nổi hứng mà đi chăm sóc hoa, hoặc là không ở ban công nhìn thấy một chiếc McLaren màu đỏ xuất hiện ở phía sau xe Ngụy Diên vào mỗi buổi tối kia.

Và cũng không tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mỗi lần bước từ trên xe xuống đều suýt vọt vào người Ngụy Diên kia.

Anh ấy trầm mặc một lát, rồi bỏ tay khỏi trán tôi.

“Nếu như anh nói anh không buông bỏ được cô ta, em tin không?”

Tôi siết chặt nắm tay trong chăn, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ấy.

“Cô ta... Chính là bạn gái cũ của anh sao?”

“Ừ.”

Anh ấy trả lời ngắn gọn.

“Anh còn thích cô ta sao?”

“Anh hận cô ta.”

Hận... à.

Phải khắc cốt ghi tâm như thế nào, có bao nhiêu điều nhớ mãi không quên, mới có thể khiến cho Ngụy Diên nói ra chữ hận này.

Tôi cắn răng nhìn anh ấy. Đúng, tôi chính là người như vậy, lòng dạ hẹp hòi cũng được, xấu tính cũng được. Tôi thừa nhận rằng vào giây phút đó tôi là đang ghen tị với người phụ nữ khiến anh ấy “hận”.

Tôi đứng lên, không nói một lời mà trở về phòng.

Tiếng đóng cửa vang mạnh lên, đó là lần đầu tiên tôi tức giận với Ngụy Diên.

Không cam lòng, ủy khuất, phẫn nộ, tất cả cảm xúc đều trộn lẫn với nhau. Tôi chôn đầu vào trong chăn, đột nhiên òa khóc lên.

Lấy cái gì so với bạn gái cũ của anh ấy, mối tình đầu của anh ấy không phải là tôi, tôi lại đem toàn bộ thanh xuân của mình giao cho anh ấy.

Tại sao bạn gái cũ của anh ấy lại cười với tôi, bởi vì cô ta không hề sợ hãi.

Bởi vì cô ta biết, cô ta đã cứa lên người anh ấy một vết thương rất sâu, khiến anh ấy không quên được cô ta.

Ngụy Diên gõ cửa, tôi không trả lời. Một lát sau, điện thoại bỗng rung lên vài cái.

Là anh ấy nhắn tin cho tôi, bảo tôi ngủ nhớ đắp chăn, đừng để bị nhiễm lạnh.

Tôi tắt điện thoại, vứt sang một bên. Mấy ngày này trời lại bắt đầu mưa, giống như mùa mưa sẽ không bao giờ kết thúc vậy.

Tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy bản thân mình đang ở mép vực, Ngụy Diên muốn quay lại cứu tôi, nhưng bạn gái cũ của anh ấy đã lôi anh ấy đi.

Chương 5

Chúng tôi tỉnh lại lúc 5 giờ, trời còn tờ mờ sáng, tôi còn tưởng Ngụy Diên đã về phòng khách ngủ say, nhưng ai ngờ vừa mở cửa đã đụng phải một người.

Anh ấy ngủ bên cửa suốt đêm sao?

"Thức dậy sớm quá, bà xã." Anh ấy liếc mắt nhìn tôi, nhưng tôi không có ý định nói chuyện với anh ấy. Vì vậy tôi bước qua người anh ấy để tắm rửa.

Anh ấy nắm lấy mắt cá chân của tôi, tôi không đứng vững nên bị anh ấy kéo vào vòng tay.

Mùi thuốc lá đã phai bớt, nhưng nhiệt độ trong lồng ngực của anh ấy quá nóng.

"Còn giận hả?"

Tôi muốn vùng vẫy, nhưng anh ấy không chịu bỏ qua. Cuối cùng, tôi gọi tên, anh ấy buông tay ra.

Anh ấy loạng choạng đứng dậy, nhìn xuống tôi. Mọi thứ trong sáng sớm dường như vẫn mơ hồ, bóng anh ấy bao trùm lấy tôi, giọng nói khẽ khàng.

"Anh biết em không muốn nghe chuyện của anh, nhưng anh và cô ấy đã chấm dứt từ lâu", anh ấy nói.

“Vì vậy đừng sợ anh sẽ rời xa em, được không?” Anh ấy ghé vào tai tôi, gần như ôm lấy tôi.

Tôi thừa nhận, lòng tôi mềm ra, cuối cùng tôi để anh tùy ý dắt tay vào phòng tắm, bóp kem đánh răng, đưa bàn chải lên miệng.

“Muốn anh đánh răng cho em?” Anh ấy cười.

Tôi nắm lấy bàn chải đánh răng, bọt mịn tràn ra khỏi miệng. Tôi nhìn anh ấy trong gương, đôi mắt trong veo, sáng ngời, lông mày của một thiếu niên. Khi nhận ra tôi đang nhìn anh ấy, anh ấy cúi đầu hôn lên cổ tôi.

Chương 6

Về sau, tôi không còn thấy chiếc McLaren màu đỏ đâu nữa.

Ngụy Diên vẫn có lúc không về nhà như cũ, anh ấy nói vì công việc. Cuộc sống cứ vậy trôi qua, hình như tình cảm của chúng tôi cũng đã ấm áp trở lại.

Tối nay, khi anh ấy trở về còn mang theo cả bánh kem.

"Em tưởng anh quên rồi."

"Sinh nhật của vợ mà có thể quên sao?"

Đến cuối mùa thu, gió rất lớn, anh ấy cúi đầu mặc cho tôi cởi cà vạt của anh ấy ra, nhẹ nhàng trêu chọc tôi.

Trên bánh còn có hàng chữ xiêu vẹo: "Chúc vợ sinh nhật vui vẻ".

"Xấu quá đi, anh tự viết à?"

"Đừng có chê, nhanh cầu nguyện đi."

Anh ấy tắt đèn nhà đi, chỉ còn ánh sáng lay động của nến.

Trước đây, tôi không tin vào thứ này, nhưng nhìn người đối diện, suy nghĩ không khỏi bị ảnh hưởng.

Sau khi thổi tắt nến, ngoài trời mưa rơi ào ào như thác đổ.

Đĩa giấy trên tay anh ấy lắc lư đủ kiểu, cuối cùng thì được anh mang ra để đựng bánh ngọt đã cắt.

"Việt quất, dâu, xoài, muốn quả nào?"

Kỹ năng cắt bánh kem của anh ấy dở tệ nhưng thực ra là chất lượng bánh cũng không tốt lắm.

Tôi không nhịn được hỏi anh ấy:

"Đều là do anh tự làm hết à?"

Anh ấy ừ nhẹ một tiếng, hơi chột dạ.

Chả trách gần đây lại về nhà muộn.

Tôi vừa định ăn thử một miếng, nếm thử xem anh ấy có thể làm ra mùi vị gì, thì chuông cửa đã vang lên một cách điên cuồng.

Thực sự là đang bị người ta nhấn liên tục, cách một cánh cửa bị đập dồn dập, tôi cau mày, kéo cửa ra.

Một người phụ nữ ướt sũng đứng ngoài cửa, sắc mặt gần như phờ phạc, nhưng ngũ quan lại sáng sủa khác người.

Cô ta không trang điểm, chỉ để mặt mộc, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy chút dáng vẻ thảm hại nào.

"Ngụy Diên, Ngụy Diên, anh ở đây đúng không! Ngoài trời mưa to quá, em có thể vào nhà anh ngồi chút không?"

Cô ta bỏ qua tôi mà nhìn vào trong, như thể không trông thấy sự tồn tại của tôi, thậm chí còn muốn đi thẳng vào trong.

Tôi đẩy cô ta ra: "Cô là ai chứ?"

"Tần Sơ Sơ, bạn gái của Ngụy Diên."

Cô ta cười hì hì nhìn tôi, mãi đến khi Ngụy Diên bước đến từ sau lưng tôi với gương mặt lạnh lùng.

"Ồ, bạn gái cũ à."

"..."

"Mong cô đi ngay cho."

Tôi nâng cao giọng, cảm giác như lửa của mình đang bốc ra ngoài.

Nhưng biểu cảm hống hách và đáng thương của cô ta thay đổi tự nhiên, mắt nhìn chằm chằm vào người ở phía sau tôi.

"Nhưng mà ngoài trời mưa lớn lắm, tôi... tôi còn bị bệnh đau dạ dày."

"Vậy thì cô cũng đi..."

"Để cô ta vào đi."

Tiếng mưa rơi rất lớn nhưng tôi vẫn nghe rất rõ tiếng của Ngụy Diên.

Tôi quay lại nhìn anh ấy, không dám tin anh ấy có thể dễ dàng nói ra câu đó như vậy.

"Anh bảo sao?"

"Anh ấy bảo cho tôi vào, cô bị lãng tai à chị gái."

Tần Sơ Sơ vui vẻ đi vượt qua tôi, còn đụng vào người tôi.

Nước mưa ướt đẫm bắt lên sàn nhà tôi vừa lau, trong chớp mắt, dường như tôi thấy máu dồn hết lên não.

"Anh dựa vào đâu mà cho cô ta vào?"

Tôi muốn gào tướng lên nhưng phát hiện giọng mình run run, còn hơi nức nở, vậy mà lúc này, cô ta còn cười được.

"Cô ta thực sự bị bệnh đau dạ dày, không thể dầm mưa."

Trong phòng không bật đèn, tôi không thấy rõ biểu cảm của Ngụy Diên.

Nhưng anh ấy đứng ngay trước mặt tôi, không nhúc nhích, từ ngữ giải thích đơn giản, chứng tỏ lập trường của mình.

"Cơ thể cô ta luôn không khỏe, em cứ coi như thu nhận một người đi đường vô tội đi được không?"

Rốt cuộc anh ấy đang đứng về phía ai, rất dễ thấy.

Tôi mở to miệng không biết nên nói gì.

Mưa bên ngoài dường như đã lớn hơn trước, nỗi đau đột ngột trào ra khiến tôi không sao thở được, nhưng Tần Sơ Sơ vẫn còn thêm dầu vào lửa.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, anh ấy rũ mắt, ánh sáng soi vào, anh ấy không lùi bước.

Tôi hiểu rồi, anh ấy hận cô ta, anh ấy đã chia tay với cô ta nhiều năm như vậy, thế nhưng khi anh ấy đứng trước mặt tôi nhưng lại muốn bảo vệ cô ta đến cùng.

"Được thôi, cơ thể em khỏe mạnh, em đi dầm mưa là được rồi."

Cuối cùng, tôi cắn răng, gằn lên từng chữ với anh ấy.

Hôm đó, tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà xông thẳng vào giữa màn mưa.

Anh ấy bỗng gọi tên tôi từ đằng sau, sau đó là tiếng gào lớn hơn của Tần Sơ Sơ.

Bảo anh ấy đừng đi


Nhấn để mở bình luận

Tôi Sẽ Không Nghĩ Về Anh Nữa