Tôi Sẽ Không Nghĩ Về Anh Nữa


Bố tôi đột ngột ngã xuống khi đang giảng bài.

Các học sinh đã kịp thời đi gọi giáo viên khác, cũng nhanh chóng gọi 120, khi tôi cùng Ngụy Diên đến nơi thì thấy một nhóm trẻ con vây quanh bố tôi đang nằm trên mặt đất.

Một bé gái khóc lên vì sợ hãi và liên tục la hét, tôi càng bấn loạn, Ngụy Diên gạt đám đông sang một bên ngồi xuống để kiểm tra mạch cho bố.

Tôi gần như quên rằng anh ấy có bằng đại học y khoa.

Anh ấy vẫn đang hô hấp nhân tạo một cách chuyên nghiệp, nhưng tâm trí tôi hoàn toàn tê liệt, như thể tiếng ồn xung quanh đang kéo tôi đi rất xa.

Tôi thậm chí còn bị ảo giác nghe thấy tiếng xe cứu thương, sốt ruột không biết đã gọi 120 được chưa.

Cho đến khi tôi vào xe cấp cứu, các nhân viên y tế đeo mặt nạ thở cho bố, tôi ngồi bên cạnh, cơ thể run rẩy theo tốc độ của chiếc xe cấp cứu.

Tôi không muốn nhận sự giúp đỡ của Ngụy Diên nữa, nhưng anh ấy là người đã nói chi tiết với nhân viên xe cứu thương tình hình bệnh tình của bố cũng như bước sơ cứu khẩn cấp mà anh ấy làm.

Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, thuận tay vuốt ngược tóc lên.

Đèn đỏ phòng phẫu thuật bật sáng, tôi ngồi dựa vào tường, ánh đèn nhợt nhạt của bệnh viện luôn gợi cho người ta những điều không hay.

Bác sĩ nói nếu không nhờ bước sơ cứu kịp thời chuyên nghiệp của Ngụy Diên thì bố có thể gặp nguy hiểm hơn.

Tôi dường như giữ nguyên tư thế đó mà không cử động, đầu óc tôi không thể nghĩ được điều gì, cho đến khi một thứ gì đó ấm áp chạm vào má tôi.

Khi tôi nhìn lên, tôi nhận ra đó anh ấy đang cầm một lon cà phê và ngồi xổm trước mặt tôi.

"Không cần."

Tôi quay đầu đi, không thể nói được cảm xúc của mình lúc này là gì, ánh đèn đỏ cửa phòng phẫu thuật vẫn đang đè nén lên từng nhịp tim của tôi, Ngụy Diên cùng tôi hướng mắt vào phòng phẫu thuật.

"Chú sẽ không sao đâu, chú ấy..."

Nói được một nửa, anh ấy dừng lại.

Tôi nhìn vào gò má loang màu dưới ánh đèn của anh, hy vọng anh ấy sẽ nói ra điều gì đó tốt đẹp.

Nhưng anh ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi biết ý của anh ấy, lúc anh ấy sơ cứu chắc cũng có chút phán đoán về tình hình của ông ấy, lại còn là một người không biết nói dối.

Rất lâu trước đó, tôi cũng từng ngồi xổm trước cửa phòng cấp cứu như thế này.

Khi cơn mưa ập đến, từng cơn gió rít qua, cửa sổ bệnh viện đóng chặt, gió điên cuồng thổi bay những chiếc lá, trong tiết trời u ám dường như không có ánh sáng, tôi vùi mặt vào lòng bàn tay cho đến khi không còn nước mắt nữa.

Ngụy Diên ngồi cùng tôi trước phòng cấp cứu.

Tôi hy vọng người canh tôi không phải anh ấy, tôi không hy vọng bị anh nhìn thấy bộ dạng xấu hổ như vậy, trong hoàn cảnh bất lực này, tôi còn không có ai để liên lạc.

"Mẹ tôi mất khi em còn học trung học, một người lái xe quá tải tông vào bà khi đang trên đường đi làm vào ban đêm."

"Lúc đó tôi đang là học sinh cuối cấp ba, tôi gần như bay đến bệnh viện sau buổi tối tự học. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố mình trong bộ dạng thất thần như vậy."

"Từ khi tôi ra đời, ông ấy dường như không bao giờ hút thuốc. Sau khi mẹ mất, ông ấy nhốt mình trong phòng hút thuốc mỗi ngày."

"Lúc đó, đêm nào tôi cũng khóc khi viết đề tài, ngày nào cứ mười một, mười hai giờ tối mẹ đều đem đồ ăn nhẹ đến. Tôi gọi mẹ theo thói quen mới nhận ra mẹ đã không còn."

"Điểm số ngày càng tuột dốc. Bố thì nhốt mình trong phòng gần như không hề quan tâm đến tôi. Cứ thế tôi lấy tiền trên bàn ra ngoài ăn, cho đến khi thầy hiệu trưởng gọi ông ấy."

"Lúc đó ông ấy mới ra ngoài, giống như một người bình thường, ông ấy mỗi ngày nấu ăn và đưa tôi đi học."

"Vào lúc đó, tôi cảm thấy rằng nếu không có ông ấy, có lẽ tôi đã nhảy xuống từ lầu Minh Đức của trường."

"Bây giờ tôi phải làm sao đây... a."

Anh bất ngờ nắm tay tôi và kéo tôi ra ngoài.

Trời đổ mưa to, anh rút trong túi ra một điếu thuốc bảo tôi cầm lấy.

Tôi sững sờ để anh ta đưa điếu thuốc vào miệng, tiếng tách tách từ chiếc bật lửa, ngọn lửa phản chiếu trong con ngươi anh, trong mắt anh hiện lên một cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.

Sau đó anh giật mạnh điếu thuốc xuống, đứng bên cạnh nhìn tôi.

“Anh bị bệnh à?” Tôi trừng mắt nhìn anh ấy rồi xoay người bước trở lại bệnh viện.

Anh từ phía sau nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi vào lòng.

"Dạo này mỗi khi quá nhớ em… anh đều sẽ hút thuốc."

"Em biết không, khói thực thực sự là thứ có thể đưa em đến một thế giới khác."

Hơi thở hổn hển bên tai, lời nói của anh luôn chứa đựng những cảm xúc không thể tách rời.

"Vừa rồi anh thực sự điên rồi, lại có suy nghĩ dạy em hút thuốc."

"..."

Tôi lặng lẽ đẩy anh ấy ra.

Thời gian phẫu thuật đã được sáu tiếng.

Tôi đi đâu thì Ngụy Diên theo tôi đến đó, tôi thực sự thấy phiền nên nói anh ấy đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, anh ấy nhìn tôi, xoay người rời khỏi hành lang phòng cấp cứu.

Sau đó, bố tôi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, ông được đưa vào ICU.

Người nhà không được vào thăm, chỉ có thể nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, tôi không thể nhận ra người đàn ông cạo trọc đầu đang nằm trên giường bệnh là bố mình, không phải là người mới sáng sớm đã giận dữ nói với tôi phải dạy dỗ lại mấy đứa nhóc không làm bài tập.

Ngửi mùi thơm của mì hoành thánh, tôi nhận ra rằng từ chiều hôm qua đến sáng nay tôi chưa có gì trong bụng.

Người bên cạnh dường như cả đêm cũng chưa ngủ, khuôn mặt mệt mỏi, tay xách túi đồ ăn bốc khói nghi ngút, dường như cảm nhận được sự phản kháng của tôi, anh khẽ thở dài, nhẹ giọng nói.

"Ăn xong rồi anh về."

Chương 12

Bố vẫn không tỉnh lại.

May mà trong nhà cũng không quá thiếu tiền, sau khi biết chuyện có một số bà con xa còn đặc biệt sang đây thăm ông ấy, cũng có chú dì đưa tiền cho tôi, những ánh mắt thương hại kia đều khiến tôi cảm thấy như trở lại quãng thời gian mà mẹ tôi qua đời.

Ngụy Diên luôn mang đồ ăn tới cho tôi vào lúc tôi đói bụng nhất, tôi phải chăm sóc bố nên đành phải xin nghỉ việc, nhưng anh ấy thì không, anh ấy nên bận đến mức không có thời gian bận tâm đến bạn gái cũ như tôi mới đúng.

Vốn dĩ trước đây khi chúng tôi ở bên nhau đã không nói quá nhiều lời, bây giờ cả quá trình càng không giao lưu gì.

Phần lớn là anh ấy im lặng nhìn tôi ăn xong, cả thể xác và tinh thần của tôi đều mệt mỏi, thật sự không muốn quan tâm rốt cuộc anh ấy muốn làm gì.

"Còn có tiền không?"

Khớp xương tái nhợt nắm cán ô, anh ấy cúi đầu xuống hỏi tôi khe khẽ, cái bóng lờ mờ, mấy ngày nay thời tiết luôn ẩm ướt.

Tôi không đáp lời anh ấy, mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra tôi cũng không biết đầu óc rối loạn của tôi còn có thể giả vờ cái gì, chỉ là không muốn trả lời anh ấy mà thôi.

Ô che mưa quơ quơ ở trong tầm mắt của tôi, anh ấy lại càng muốn tôi nhớ anh ấy.

"Không có tiền cũng sẽ không lấy của anh, em bán thận."

"Ai muốn cho em chứ."

Anh ấy bật cười, ngồi xổm ở trước mặt tôi.

"Cho em mượn, phải trả đó, được không?"

"Anh ở ngay trước mặt em mà, em không cần thiết phải vì tiền mà bỏ ra thứ không ngang bằng."

"..."

Lúc ánh mắt của anh ấy không nhúc nhích thật giống như một bầu trời trong xanh, trước đây tôi đã bị rơi vào trong đôi mắt này, anh ấy thật biết lừa người.

"Ngụy Diên, anh không biết là chúng ta đã chia tay rồi hả?"

Anh ấy vẫn im lặng như trước đây, làm như không nghe thấy tôi.

Khoảng thời gian đó là thời gian tôi khó khăn nhất, bố chưa từng ra khỏi phòng ICU lần nào, biểu cảm của bác sĩ ngày càng nặng nề, tôi như đang nhìn ông ấy dần dần biến mất.

Thậm chí có ngày, tôi nhìn thấy con dao gọt trái cây trên bàn mà hoảng hồn, so ở trên cổ tay mình, cuối cùng người nhà của một bác gái ở giường bên cạnh bỗng gọi tôi một tiếng.

Lúc Ngụy Diên trở về thì đã biết, anh im lặng cất hết dao kéo trên bàn đi, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Buổi tối anh ấy sẽ về nhà, nhưng hôm đó lại không đi.

Ban đêm lúc ba bốn giờ, anh ấy bỗng nhiên đặt trán lên cổ tay tôi.

"Ít nhất... anh không muốn em chết."

Giọng mũi rất nặng hòa vào trong bóng đêm không bờ bến, tôi không chạm vào cảm xúc của anh ấy.

Chương 13

Ngày ấy là ngày bố tôi tiến hành ca mổ cuối cùng.

Dù tôi có gọi ông ấy thế nào, ông ấy vẫn không mở mắt nhìn tôi, trước đây ông ấy luôn nói mơ thấy mẹ mơ thấy mẹ, có lẽ là thật sự mơ thấy bà ấy nên ông ấy không muốn tỉnh lại.

Tôi ngồi ở trước cửa phòng phẫu thuật, không thể nào tập trung tinh thần được, vẫn sẽ cảm thấy nhịp tim đập thình thịch, thời gian lại một lần nữa trở nên dài đằng đẵng.

Điện thoại di động trong túi chợt rung lên mấy chục lần, mấy ngày nay hồn vía tôi luôn như ở trên mây, ngay cả việc kết bạn với một người xa lạ cũng không biết.

Người kia nói, cô ta là bạn của Tần Sơ Sơ.

Cô ta nói, bởi vì bị Ngụy Diên vứt bỏ mà ba ngày Tần Sơ Sơ không ăn cơm.

Cô ta cầu xin tôi rời khỏi Ngụy Diên, nói rằng đều tại tôi cướp Ngụy Diên đi nên mới Tần Sơ Sơ mất hồn mất vía mấy ngày nay.

Cô ta nói, tôi cũng chỉ là một người thứ ba, tôi không biết câu chuyện của Tần Sơ Sơ và Ngụy Diên, tôi vốn không có tư cách tranh giành với Tần Sơ Sơ.

Cô ta nói, Tần Sơ Sơ là mối tình đầu của Ngụy Diên, lúc ấy Ngụy Diên là hạng nhất của khối mười, là Tần Sơ Sơ xông vào cuộc sống học sinh giỏi của Ngụy Diên. Cô ta dạy anh ấy hút thuốc, anh ấy từng đánh nhau vì cô ta, khi đó cô ta bỗng nhiên mất tích, anh ấy lật tung khắp cả thành phố để tìm cô ta.

Đằng sau tin nhắn còn gửi kèm rất nhiều hình ảnh, phần lớn là cảnh đêm, Tần Sơ Sơ vẫn là Tần Sơ Sơ đó, Ngụy Diên lại là Ngụy Diên mà tôi chưa từng thấy.

Mặc áo sơ mi màu trắng, hai cúc ở cổ áo không cài, lúc cười với ống kính vô cùng rạng rỡ.

Tôi siết chặt điện thoại, chỉ cảm thấy như tim lại bị nhào nặn một cách tàn nhẫn, tại sao lại phải gửi tin nhắn cho tôi vào lúc này chứ, đèn phẫu thuật của bố tôi vẫn còn sáng kia kìa.

Nhưng khi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Ngụy Diện đang đi tới, tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt viết đầy sự quan tâm kia, chưa bao giờ cảm thấy hận anh ấy như giây phút này.

Có lẽ anh ấy không ngờ rằng sức lực của tôi lại lớn như vậy, bị tôi đẩy ngửa ra sau va phải tường còn muốn xem có đụng trúng tôi hay không.

"Sao thế?"

"Ngụy Diên, bạn gái của anh đã ba ngày chưa ăn cơm, anh mau đi về tìm cô ta, bảo cô ta cố gắng ăn cơm đi!"

Tôi đập di động về phía anh ấy, anh ấy liếc nhìn một cái, có lẽ đã hiểu.

Tôi chán ghét sự im lặng, sự dung túng của anh ấy, cũng giống như tối hôm đó anh ấy để cô ta đi vào trong nhà của chúng tôi vậy.

Tôi thừa nhận lúc đó quả thật áp lực rất lớn, tôi cần một cái cớ để trút giận, trút hết tất cả những ấm ức và lo lắng của mấy ngày hôm nay ra ngoài.

"Bạn gái anh ba ngày chưa ăn cơm rồi kìa, không phải anh nên trở về tự tay nấu cơm cho cô ta sao? Cô ta chết đói thì phải làm sao bây giờ? Anh thương cô ta như vậy mà, mau trở về đi?"

Tôi tóm lấy cổ áo anh ấy, liều mạng trào phúng anh ấy, nhưng giọng lại khàn khàn, anh ấy muốn giơ tay lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi né tránh.

"Tại sao lúc này tôi còn nhận được tin nhắn liên quan đến bạn gái cũ của anh vậy, Ngụy Diên!"

"Anh và con ả kia có thể lập tức biến mất cho khuất mắt tôi được không? Tôi không muốn biết các người đã từng có những câu chuyện gì, tôi thật sự không muốn biết, các người thích thế nào thì thế đó... Xin anh đấy."

"Tôi không có gì cả, Ngụy Diên, tôi thật sự không có gì cả, tôi vốn đã không có mẹ, bây giờ tôi lại sắp không có... Tôi thật sự chỉ còn một mình, một mình cũng được, tôi không muốn bị các người đùa giỡn nữa."

"Anh đau lòng cho cô ta thì anh đi với cô ta đi, được không? Không cần phải giả vờ giả vịt như thế, không cần phải xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi..."

"Tôi không thích anh, thật sự không thích nữa."

Khi nước mắt chảy xuống, tôi mới phát hiện, tôi chưa từng khóc như vậy ở trước mặt anh ấy.

Trước kia anh ấy từng nói anh ấy thích mắt của tôi lúc cười, vậy nên lúc ấm ức tôi đều tự trốn ở trong chăn khóc một mình.

Thật ra từ rất lâu trước đây, tôi đã biết anh ấy coi tôi là thế thân của bạn gái cũ.

Nhưng tôi thích anh ấy, trong ánh mắt của anh ấy có tôi, tôi luôn ở bên cạnh anh ấy, thậm chí tôi còn nghĩ sẵn nên mặc váy cưới thế nào, tuần trăng mật nên đi đâu chơi.

Nhưng có lẽ là tôi đã vượt quá rồi, tôi muốn giữ lấy anh ấy, tôi muốn anh ấy thuộc về riêng tôi, tôi nghĩ cơn mưa to đó anh ấy có thể đuổi kịp tôi, nhưng anh ấy không đến.

Anh ấy đã từng vì một cô gái khác mà lật tìm khắp cả thành phố, cũng vì cô gái kia mà bỏ lại tôi trong cơn mưa to lúc rạng sáng.

Chương 14

Sau đó, trong bệnh viện không được lớn tiếng ồn ào, Ngụy Diên bị mời đi ra ngoài, sau đó nữa, bố cấp cứu không qua khỏi, lúc ông ấy bị đẩy ra, trên mặt bị đắp một tấm vải bố máu trắng.

Chữ ở trước mắt mơ hồ đến nhìn không rõ, qua một lúc lâu sau tôi mới phát hiện, hóa ra là tay đang cầm giấy thông báo của tôi đang run.

Đúng, tôi quả thực đã từng có lúc nghĩ bố tôi sẽ rời xa rôi, mấy ngày đó ông ấy ở ICU, tôi lúc nào cũng nghĩ về chuyện đó, nhưng có vài chuyện xảy ra rồi, con người cứ cố chấp đến không muốn tin vào.

Tôi tê dại nghe lời căn dặn của bác sĩ, hỏi tôi còn có người nhà có thể đến đây không, tôi lắc đầu, bọn họ liền hỏi tôi có muốn nhìn lại thi thể không, tôi ngóng nhìn vào tấm vải bố trắng đó, vẫn lắc đầu một cái.

Tôi sợ nếu tôi lại nhìn thấy khuôn mặt của ông ấy, tôi sẽ lại nhớ ông ấy, nhớ đến sáng hôm đó lúc tôi tiễn ông ấy, trên mặt ông ấy còn vướng hạt sương sớm, đi ở trước mặt tôi, vẫn như cũ mà đạp lên mây khói của cái thị trấn nhỏ tồi tàn.

Thủ tục mai táng, tôi biết là Ngụy Diên đang âm thầm giúp tôi.

Người đến chia buồn không ít, chí ít ông ấy cũng là người từng ngồi ở Hạnh đàn. Bởi vì phải chiêu đãi, tôi sống thật vội vội vàng vàng, nhưng đến đêm khuya, nhìn thấy thứ gì dường như đều có thể liên tưởng đến ông ấy.

Tôi nhớ lúc nhỏ ông ấy từng dắt tôi đi thả diều, lấy mảnh giấy nhỏ cắt thành hình Thái Ất, bay một lúc, liền bay thật xa thật xa.

Con người ông ấy sống luôn luôn đơn giản, nếu không phải tôi trở về, sao ông ấy có thể đi làm những bữa ăn xa hoa chứ. Hôm đó ông ấy nói con cá này là con cá cuối cùng còn sót lại của người buôn cá, còn không phải thấy tôi trở về, liền vội vàng đi mua.

Ngày thứ tư bố mất, Ngụy Diên cũng tới rồi.

Tôi không biết nên dùng ánh mắt như thế nào để đối diện với anh ấy, cứ như những chuyện xảy ra trong mấy tháng nay, lại suýt chút nữa tách rời chúng tôi ra, Ngụy Diên mặc áo khoác ngoài màu đen, cúi đầu tiến vào linh đường, chúng tôi cứ như vậy yên lặng nhìn nhau.

"Nén bi thương."

Giọng nói của anh ấy, luôn có thể chạm vào mạch cảm xúc sâu nhất trong lòng tôi.

"Anh đi ra."

Ánh chiều tà rơi xuống bờ vực màu xám của thành thị, tôi cúi đầu không nhìn anh ấy, lúc này mọi âm thanh của thị trấn đều trở nên yên tĩnh, người đến chia buồn cũng thăm hỏi gần hết, anh ấy đứng ở trước mặt tôi, bóng dáng bao phủ lấy tôi.

"Nếu như muốn khóc thì cứ khóc đi."

Cứ như là có ý định khơi gợi cảm xúc, lại cứ như vô ý mà làm, giọng nói của anh ấy cứ vừa nhẹ nhàng vừa trầm thấp, cứ muốn kéo lấy trái tim tôi, muốn tôi độc thoại.

Mấy ngày nay tôi sống vô tri vô giác, tôi tưởng rằng mình đã bình tĩnh rồi, tôi cho rằng mất đi một người là điều tôi có thể chấp nhận rồi, nhưng chính vì một câu nói khiêu khích của anh ấy, tôi liền cứ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Di ảnh của bố, là một tấm ảnh ông ấy thích nhất khi còn sống.

Lúc ông ấy chụp lại còn gọi điện thoại khoe khoang với tôi, nói tôi lần sau cũng đến tiệm chụp ảnh đó chụp đi.

Cũng không biết từ khi nào, màu sắc rực rỡ đã biến thành màu trắng đen, cuộc gọi trong điện thoại đó cũng sẽ không bao giờ gọi đến nữa.

Tôi chưa từng nghĩ đến, tôi sẽ khóc đến thê thảm như vậy.

Ngụy Diên ngồi ở bên cạnh tôi, nghe tôi khóc, tôi khóc rồi nghĩ đến anh ấy, liền một mạch giận cá chém thớt đối với anh ấy.

"Anh cũng không phải thứ tốt lành gì!"

Tôi xoay người trừng mắt với anh ấy, ngược lại bị anh ấy mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực.

Tôi giãy dụa, tay của anh ấy liền ôm lấy eo tôi, đặt cằm lên đỉnh đầu tôi.

"Đúng vậy."

"Anh buông em ra, anh buông em ra, Ngụy Diên!!"

Anh ấy không nhúc nhích, vẫn nhấn chặt tôi vào trong lòng.

Nước mắt của tôi toàn bộ đều dính vào áo khoác ngoài của anh ấy, anh ấy cũng không để ý, cứ như vậy trôi qua rất lâu, anh ấy cúi đầu nhìn tôi.

Như thể chạm vào cơn giận trong mắt tôi, anh ấy ngây người một chút.

"Nếu hôm đó anh đuổi theo em, có phải em sẽ không ghét anh đến như vậy?"

Tôi không trả lời anh ấy, lúc gió thổi qua, mang theo tiếng lá rơi xào xạc.

Anh ấy buông tôi ra, dùng tay chải lại tóc cho tôi.

Hôm đó, ánh chiều tà đúng lúc hoàn toàn chiếu vào sóng nước lấp loáng của mặt hồ ở phía xa.

Ánh mắt anh ấy lộ ra vẻ hoang mang và luống cuống, nắm lấy bờ vai tôi.

"Em thật sự không cần anh nữa rồi sao?"

Ánh sáng ở phía xa dần tan biến, một lúc lâu sau tôi mới tìm thấy giọng nói của chính mình.

"Là anh không cần em trước, Ngụy Diên."

Chương 15

Sau đó, tôi tới thành phố khác và đến làm tại vài công ty, nhưng gần đến cuối năm tôi mới ổn định được công việc.

Thật ra, khả năng chữa lành của con người rất mạnh mẽ, rốt cuộc, tôi đã không còn buồn thường xuyên nữa vì mỗi ngày tôi có rất nhiều công việc. Đến cuối cùng, có lẽ đó như sự tái hiện lại quá khứ khi mẹ tôi ra đi.

Trước kia, một người bạn cũ nói rằng tôi đã thay đổi rất nhiều.

Đúng vậy, trước đây tôi luôn mặc một chiếc áo len màu sắc rực rỡ, nhưng bây giờ tôi lại thích một chiếc váy dài màu đen, tóc tôi búi lên và cuộn lại, để lộ cổ.

Tôi đối đáp với khách hàng ngày càng tốt hơn, dần dần tôi trở thành người có năng lực trong mắt ông chủ. Có lần, tôi uống say, nửa đêm rốt cuộc không nôn được nữa, ngẩng đầu nhìn qua tấm kính, cô gái nhỏ ngày trước từng nói với Ngụy Diên rằng: “Chỉ cần anh không uống, không ai có thể ép buộc anh. "

Sau đó, tôi được thăng chức không phải vì năng lực cá nhân của tôi tốt hơn, và nếu tôi không muốn vào cửa hàng rượu, tôi có thể không thể đi, không phải vì tôi là người sắc sảo.

Chẳng qua là Ngụy Diên đã nói qua nên không ai dám bắt nạt tôi.

Tôi học hút thuốc, không biết bắt đầu từ khi nào, dường như khắp nơi đàn ông đều hút thuốc, lại giống như ngày nào cũng có người đưa tôi một điếu thuốc, tôi cũng không từ chối. Tôi chỉ nghĩ rằng khi điếu thuốc được châm trên tay, tôi có thể quên đi điều gì đó, và khi khói dày đặc, trong chốc lát, tôi giống như bị mù.

Tôi đã từng rất ghét thế giới, và tôi mong muốn chậu hoa ngoài ban công được bảo quản tốt. Bây giờ vẫn giống vậy, chỉ là tôi hút thuốc ngày này qua ngày khác, hoặc tôi uống nhiều rượu khi về nhà, tôi tưới cho chậu hoa quá nhiều nước cùng một lúc và đã khiến nó chết.

Hôm đó, tôi đã nhìn chậu hoa và khóc rất lâu.

Sau này, tôi đổi nhà mới, thay xe mới, từ từ lo nhà cửa, trang trí xong, ngồi giữa phòng khách trống trải, chợt thấy tôi thấy điện thoại trách móc: Bố mẹ đến nhanh nhé, không lại không có cơ hội xem nhà mới của con.

Ban công nhà mới rất lớn, tôi nằm trên ban công luôn thắc mắc không biết hai vì sao trên trời kia có phải là hai người họ không, bố tôi nói, hãy nhìn con gái chúng ta không chịu thua kém ai, còn mẹ tôi nói nhà lớn như vậy có ích lợi gì, nhanh chóng nói nó đi ngủ và bỏ thuốc lá đi!

Vì vậy, đôi khi tôi thậm chí không dám nhìn vào các ngôi sao, tôi sợ mũi của tôi sẽ bị đau khi nhìn vào nó.

...

Hôm nay, có một khách hàng lớn, tôi đến nhà hàng và phát hiện ra rằng khách hàng lớn đó là Ngụy Diên.

Nghĩ lại, đã bao lâu rồi tôi không gặp anh ấy?

Tôi không thể nói rằng hiện tại tôi có tình cảm với anh ấy nữa không, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy ở khía cạnh như vậy. Trước đây, anh ấy về nhà với người toàn mùi rượu, sau đó ngã vào vòng tay của tôi.

Hiện tại, anh ấy hạ mắt xuống suy nghĩ, dường như tự có thể cách người khác 108 vạn dặm, bất kể là ai, cũng sẽ nói vài lời xu nịnh.

Dường như tôi đã nhìn quá lâu, anh ấy nhìn về hướng tôi, ngay lập tức có thứ gì đó thông suốt trong đôi mắt đen của anh ấy, tôi nhắm mắt lại.

Nhưng anh ấy cứ nhìn tôi chằm chằm.

Ông chủ là một người khôn ngoan, đẩy tôi ra ngay lập tức và yêu cầu tôi nâng cốc chúc mừng Chủ tịch Ngụy. Tôi đổ đầy rượu, bưng lên trước mặt anh ấy, nở một nụ cười hoàn hảo.

"Ngụy tổng tùy ý."

Anh ấy cứ nhìn tôi như vậy, rồi đột nhiên quay đầu đi không... nhìn tôi nữa.

Không có tôi, tự nhiên tôi thấy vui mừng, thu mình trong góc, phân vân không biết có nên mua chậu hoa về trồng nữa không.

Không biết có phải do tôi ảo giác hay không mà hôm nay Ngụy Diên uống hơi nhiều, một ly lại tiếp một ly, người khác mời anh ấy liền uống.

Quên đi, có lẽ anh ấy thích uống rượu.

Nửa sau bữa tiệc, tôi hơi thèm thuốc lá, tôi rời khỏi ghế lô ra một sân nhỏ, đưa điếu thuốc vào miệng rồi bật lửa.

Những mảnh tóe lửa làm điếu thuốc bắt lửa, mùi bạc hà và thuốc lá xộc thẳng vào lỗ mũi, chưa kịp hút một hơi thì điếu thuốc đã bị người khác cướp mất.

"Gì chứ?"

Tôi muốn giật lấy, nhưng anh ấy đã dập tắt điếu thuốc trên tường trước tôi một bước, tôi ngước nhìn anh ấy, hình dáng đã khắc sâu của người trước mặt có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được.

"Trang điểm?" Ngón tay cái xoa xoa khóe miệng, tôi cúi xuống.

"Đừng động tay động chân."

"Anh Ngụy."

Khóe miệng anh ấy nhếch lên một nụ cười khó hiểu, đẩy tôi đến gần góc tường hơn, đôi mắt đen láy như một con thú đang ngủ yên ẩn nấp.

"Hút thuốc? Em học nó khi nào?"

"Có liên quan gì đến anh không?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, chỉ thấy anh ấy còn hụt hẫng hơn tôi nghĩ, tai anh ta hơi đỏ, giống như búi tóc.

"Hôm nay, anh chỉ muốn gặp em." Anh nhẹ nhàng đến gần và nói chuyện với tôi.

"Anh hối hận vì đã không bảo vệ em tốt hơn."

"Những người đó là ai vậy, dám để em kính rượu..."

"Tên khốn nào dạy em hút thuốc, nói cho anh biết, anh..."

Tôi đẩy anh ấy ra, anh chỉ đứng đó nhìn tôi ngây người.

"Ngụy tổng nói xong chưa? Nói xong thì tôi đi đây."

"Đừng đi." Anh ấy nói, giống như những lời vô nghĩa, cho đến bây giờ, chúng tôi đều không muốn nghĩ đến bất kỳ khả năng nào có thể quay trở lại bốn năm trước.

Bước đi trên con đường đầy sao phía trước, câu chuyện của tôi với anh ấy đã tan biến từ lâu trong cơn mưa nặng hạt ấy.

Vĩ thanh.

Một ngày nọ, tôi tìm thấy một món đồ bọc giấy trong túi xách của mình.

Có vẻ như anh ấy đã đặt nó khi tôi không chú ý, và tôi chưa bao giờ để ý đến nó.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương với một chuỗi ngày tháng được viết trên giấy.

Đó là sinh nhật của tôi.

Anh ấy đã giấu chiếc nhẫn trong chiếc bánh và cố gắng cầu hôn tôi.

Tuy nhiên, tôi bước vào cơn mưa lớn và anh ấy đã không đuổi kịp tôi.

Không bao giờ bắt kịp tôi một lần nữa.

[HOÀN]


Nhấn để mở bình luận

Tôi Sẽ Không Nghĩ Về Anh Nữa