Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!


Tôi là Hoàng Minh Châu, 19 tuổi, hiện đang học ở một trong số
những trường đại học tốt nhất cả nước. Tôi có thể coi là một người tuyệt vời,
xinh đẹp. Tất cả các ngưỡng cửa mà tôi tự đặt ra cho mình cũng đều đã được tôi
hoàn thành hết. Mua lại nhà, đã xong, cuộc sống của tôi có phần dư dả. Vào một
trường đại học tốt, thì tôi đang học đấy thôi. Và còn vô vàn những điều khiến
người ta ngạc nhiên đến há miệng, nhưng lại có một điều mà dù tôi có cố gắng hết
sức thì cũng không thể nào mà làm được. Quên đi người mà tôi đã từng yêu.

Trở thành một người hòa đồng vui vẻ, cười nói với hầu hết với
mọi người xung quanh, trở thành một cô gái dễ thương vui tính trong mắt các
chàng trai. Điều đó đều chẳng phải cái mà tôi quan tâm. Sẽ thật nực cười khi mà
sau bao nhiêu năm qua mà tôi vẫn mơ tưởng về một người đã bỏ rơi tôi. Có khi hắn
cũng yêu tôi đấy, nhưng không phải là cuối cùng hắn vẫn vứt bỏ tôi rồi sao.

Cũng thật buồn cười khi mà tôi lại đi yêu một tên mà đầu
tiên tôi ghét cay ghét đắng, gọi bằng một cái tên không mấy thiện cảm là “Sóng
Thần” cái thứ có sức công phá mạnh mẽ làm khổ bao nhiêu hộ gia đình ở ven biển ấy.
Thế nhưng đúng là sức công phá mạnh thật, cơn sóng tình yêu đấy làm trái tim
tôi tan nát. Nói thế thì có vẻ hơi sến súa và không giống tôi cho lắm, nhưng
đúng là vậy thật. Hệt như phim Hàn Quốc.

- Châu! Mày ra ngoài kia mà xem kìa!

Tiếng thét chói tai của con Linh kéo tôi ra khỏi những hoài
mộng. Con nhỏ này sao lại thích lo chuyện bao đồng như vậy chứ. Uể oải lết cái
thân ra hành lang, tôi theo hướng chỉ của con Linh mà nhìn xuống dưới sân trường.
Tưởng gì đặc biệt chứ? Lại một thằng con trai đang xếp nến thành hình trái tim
đầy lãng mạn đứng dưới sân trường tỏ tình. Chắc một lát sau lại có đứa con gái
chạy xuống khóc lóc đồng ý như trên phim thôi chứ có gì đặc biệt đâu cơ chứ.

Tôi liếc mắt khinh thường một cái rồi định bỏ vào trong lớp
thì con Linh nắm cổ áo tôi mà kéo lại, dùng cái vẻ mặt hoài nghi mà nhìn tôi.

- Mày không nhìn ra hả Châu, thằng Phong kìa.

Nghe thấy cái tên quen mà lạ ấy, tôi giật mình mở to mắt
quay ra nhìn lại. Đúng vậy thật kìa, chính là hắn, cũng đã lâu quá rồi nhỉ. Hắn
có vẻ cao hơn rất nhiều so với lúc trước, nhìn cũng đàn ông hơn cứ không cà lơ
phất phơ nữa. Nuối tiếc nhìn về phía con người kia, tôi cuối cùng cũng là quay
người lại chuẩn bị vào lớp. Con Linh lại một lần nữa cầm cổ áo tôi kéo lại.

- Mày không thấy ngạc nhiên à?

Tôi nheo mắt lại nhìn về phía nó, miệng nở ra một nụ cười giễu
cợt mà nói.

- Ngạc nhiên vì thằng đấy nó tỏ tình với cái con nào đó
trong trường này à?

Con Linh dường như cũng chẳng vừa ý với câu nói của tôi, liền
thô bạo nắm lấy gáy tôi ấn dúi bắt tôi nhìn xuống dưới sân trường.

- Nhỡ nó tỏ tình với mày thì sao?

Tôi bật ra một nụ cười, tay xoa đầu nó như xoa đầu một đứa
trẻ.

- Mày xem ít phim Hàn Quốc thôi.

Tôi dứt khoát quay người định bước vào lớp, nhưng rồi chân
cũng đứng khựng lại, ngoái đầu lại nhìn dáng người đang đứng ở sân trường kia.
Nhân lúc con Linh không để ý, tôi lặng lẽ bước xuống dưới sân trường.

Quả nhiên là hắn vẫn thế, tay đút túi quần hiên ngang, bây
giờ thì cũng có đẹp trai hơn xưa một chút. Tôi tò mò tự hỏi không biết cô gái
nào mà lại có thể bắt được tên này làm ra một cái trò sến súa như thế này, Cứ mải
suy nghĩ như thế, tôi chẳng hề biết được rằng có một bóng người đang đi về phía
mình.

- Tôi nhìn mãi mới thấy cô đấy, nấp ở đây làm cái gì?

Cái giọng nói ấy làm cho tôi giật mình, cái giọng quen thuộc
đến không ngờ, nhưng cũng thật lạ lẫm. Quay đầu lại nhìn cái vẻ mặt tươi cười đằng
sau lưng mình, thực chất thì tôi cũng chẳng thể nào mà cười nổi, chỉ là trợn mắt
lên nhìn mà thôi.

- Tôi đâu có nấp.

Tôi vốn chỉ là đứng ở một góc khuất khuất thôi, chứ đây có
trốn nấp gì đâu mà hắn nhìn tôi như cảnh sát bắt được kẻ trộm vậy. Hắn cười
khoe ra hai hàm răng trắng bóc đều tăm tắp, ánh mắt loe lóe sáng nhìn tôi.

- Không ngờ cô lại học ở đây ha.

- Tôi thì lại không bất ngờ lắm.

Tôi cau mày tỏ ra thái độ không mốn nói chuyện nữa, nhưng
tên ngu ngốc khi vẫn không hiểu ra được thì phải. Nhưng mà tại sao tôi lại phải
quan tâm đến hắn nhỉ, nhưng trả thù thì chắc cũng phải có chứ. Vì vậy cho nên
trước khi quay đi, tôi liền nhấc chân dẫm thật mạnh vào chân hắn. Và kết cục có
lẽ dễ dàng có thể đoán ra được, hắn ôm chân lăn long lóc một đống kêu cha gọi mẹ.

Cái chỗ mà tôi định đến bây giờ của tôi hoàn toàn không phải
lớp học, mà là vườn sau của trường. Có một chỗ ở đây mà ít ai biết đến, sau cái
đóng cây um tùm xấu xí chắn hết tầm nhìn kia lại có một cái ghế đá cộng với
quang cảnh thiên nhiên đẹp vô cùng, ngoài ra còn có một cái vòi nước ở đấy. Xả
một ít nước ra lòng bàn tay, tôi cứ thế mà táp lên mặt mình.

- Hôm qua có ăn phải bả chó đâu mà xui thế không biết, dĩ
nhiên lại có cơ hội gặp người âm biết cười, mặt dày như cái thớt.

Ấy là tôi tự lẩm bẩm vậy thôi, nhưng trong lòng thì lại đang
cảm thấy một cảm giác khác lạ. Có người đã nói “ghen không phải là cảm giác khó
chịu nhất, mà cảm giác khó chịu nhất chính là mình còn không có quyền được
ghen”. Quả nhiên là như vậy, tôi có cái quyền gì để nói ra chữ “ghen” bây giờ?
Quả thực bực mình đến muốn đánh người, chẳng nhẽ lại ra kia nắm đầu tên Phong ấn
dúi xuống đất rồi hét lên là “ghét ứ chịu được”? Vươn tay lên bẻ mấy cành lá me
xuống, tôi bắt đầu ngồi... đếm lá, rồi lại... tuốt lá. Chẳng mấy chốc mà tôi ngủ
quên luôn.

Tỉnh dậy thì cũng đã là xế chiều, tôi vẫn hay ngủ ở đây và tỉnh
dậy vào tầm này, sẽ chẳng có gì khác lạ nếu ở trong này không có thêm một người.
Tôi đưa ánh mắt khinh thường nhìn cái bản mặt đang nhăn nhăn nhở nhở bên cạnh
mình. Ở đây vốn cũng không phải là chỗ rộng rãi gì cho lắm, một người ở còn
thoáng mát, có chỗ khua tay múa chân, chứ hai người là chật ninh ních rồi.

- Xin lỗi, tôi đến đây trước.

Tôi đứng dậy tiến đến trước mặt cậu ta, tay phẩy phẩy đuổi
người. Thế nhưng mà rõ ràng người âm mặt dày ứ thể chịu được.

- Chỗ này là của chung mà.

Hắn ta giương cái cặp mắt to tròn vô tội nhìn tôi, thật là
muốn cởi giày nhét luôn vào cái miệng đang ngoác ra mà cười kia.

- Nhưng mà tôi ở đây trước, cậu thấy sân trường thiếu ghế à?

Tôi vừa nói vừa đánh mắt sang cả hàng ghế trống ở đằng kia,
trong lòng thì chỉ muốn nắm cổ áo hắn ném ra luôn đi cho rồi.

- Ở cái ghế này cũng đâu có ghi tên cậu.

Cái tên này không sợ trời đất chính quyền ha, hắn ta đứng dậy,
vênh cái mặt lên nhìn tôi đầy thách thức.

- À, thực chất là có, kia kìa.

Tôi nhìn hắn đầy khinh thường, tay chỉ chỉ vào cái ghế dán
ba chữ “Hoàng Minh Châu” to đùng. Tôi đã nói đây là khu nhỏ bé ấm áp của riêng
tôi mà. Tôi khoanh tay, chân dậm nhịp chờ hắn nói tiếp, không cãi được rồi chứ
gì. Nhưng tôi chẳng còn hứng thú ở lại đây hay giáp mặt với hắn nữa. Hôm nay trời
khá gió, đứng một lúc mà mái tóc dài của tôi đã bị thổi bay đến rối tinh rối
mù, rối đến khó tả.

- Học sinh giỏi xuất sắc mà cũng bỏ tiết để đi hóng gió sao?

Hắn từ đằng sau tôi thò cái mặt ra. Chẳng nhẽ hắn ta không
biết là tôi không muốn nói chuyện với hắn hay sao?

- Công tử nhà giàu mà cũng làm cái trò xếp nến tỏ tình sao?

Câu chuyện bây giờ càng ngày càng lố bịch rồi, sau mấy năm
qua tôi sống trong ảo tưởng về sự hiện diện của hắn trong cuộc sống của tôi,
bây giờ thì tôi lại chỉ muốn hắn cút đi cho khuất mắt. Hắn đứng đây hiện giờ là
để trêu ngươi tôi hay là làm điều gì khác? Ai mà biết được chứ, nực cười, bây
giờ tôi còn quan tâm đến trong đầu hắn đang nghĩ cái gì cơ đấy. Mặt hắn vẫn chẳng
có chút gì gọi là thay đổi cảm xúc, vẫn là dáng điệu cợt nhả đấy, nhìn chỉ muốn
đấm cho một cái.

- Này, cô có biết không?

- Tất nhiên là không.

Tôi tỏ thái độ đến như thế rồi mà hắn vẫn còn chưa chịu ôm
mông đi ra chỗ khác à? Hay bây giờ tôi lại phải nói thẳng vào mặt hắn là “Làm
ơn cút ra khỏi tầm mắt tôi” thì mới biết? Tôi cũng chẳng ở lại mà nghe hắn
luyên thuyên mà đi lấy xe đi về luôn. Chiều nay tôi có một chút việc, cũng chẳng
rảnh rỗi mà ngồi cafe tám nhảm với một ai đó.

Ngồi trên con xe đạp điện với tốc độ tối đa, tôi cứ thế để
cho gió quật vào mắt, khô đi những giọt nước đang đọng nơi khóe mắt. Đến bây giờ
tôi vẫn không hiểu là tôi đã xúc phạm hay làm tổn hại gì đến ông trời mà ông ý
lại trù tôi kinh như vậy. Sau quãng thời gian cấp 3 chết đi sống lại, ông ý cho
tôi thở được một lúc rồi lại bắt đầu công cuộc làm cho tôi ngạt thở. Cái gì mà
đúng cái thời điểm mà mọi thứ đang tốt đẹp, diễn ra êm dịu và lặp lại nhàm chán
như này thì sóng gió lại ập đến chứ. Nhưng mà thôi kệ đi, chắc hắn cũng tỏ tình
sến súa xong rồi, có lẽ từ nay cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa đâu.

Dạo này tôi chính thức là đã trở thành một otaku, mà hôm nay
One Piece ra chap mới, tôi phải canh cho bằng được. Mở cánh cửa ra, căn nhà tôi
cũng không còn đơn giản như xưa nữa mà dán đầy những hình ảnh poster linh tinh.
Thì trong lúc nhớ nhung buồn chán thì tôi còn có thể làm gì khác ngoài đọc truyện
chứ. Thả người lên giường, tôi với tay ôm lấy cái gối có hình một bé shota ở gần
đấy, tay còn lại thì bật nhạc ầm ỹ cả phòng. Căn nhà tôi có lẽ là quá bừa bộn rồi,
phải lau dọn thôi, nhưng mà không phải bây giờ. Dù “lười” là mẹ đẻ của mọi thói
xấu, nhưng dù sao thì nó cũng là một bà mẹ, chúng ta nên tôn trọng nó.

“Bính Boong” tiếng chuông cửa truyền đến tai tôi một cách
khó khăn, vặn nhỏ nhạc đi, tôi nhảy xuống giường rồi mang theo vẻ mặt khó chịu
ra mở cửa. Và đập vào mắt tôi là một gương mặt có phần quen thuộc. Nguyễn Anh
Quân, đúng rồi, chính hắn, hắn chính là thủ phạm. Tôi trợn mắt nhìn cậu ta một
hồi, cho đến khi bị tiếng ho của cậu ấy làm bừng tỉnh mới ngại ngùng mời người
ta vào nhà.

Cậu ta tự nhiên đi vào cái phòng khách đang không khác gì một
cái chuồng lợn, gạt hết đống quần áo trên ghế sang một bên rồi mới bắt đầu ngồi
xuống.

- Cậu dạo này sống tốt chứ hả?

Cậu ta tự nhiên lấy một cái cốc rồi rót nước ra uống, dáng
ngồi bắt chéo chân hỏi tôi - cái người chủ nhà vẫn còn đang đứng đực ở cửa mở
to mắt nhìn theo.

- À... Hả... À ờ, tốt lắm.

Tôi ngập ngừng trả lời. Sao cậu ta lại có vẻ vô tư thản
nhiên như thế chứ? Làm ơn e dè giống khách đến nhà một chút đi, làm gì mà cứ tự
nhiên như thế kia?

- Lại đây ngồi đi, tôi có việc cần nói.

Cậu ta chỉ chỉ vào cái ghế đối diện ý bảo tôi ngồi xuống.
Tôi đây là chủ nhà, không làm thế thì thôi, cậu ta là khách mà lại có hành động
như vậy sao? Mang theo ánh mắt ngờ vực, tôi cẩn thận men theo bờ tường rồi mới
ngồi xuống ghế. Cậu ta thấy tôi như vậy thì liền phì cười, cười cười cái con khỉ
nha, ai bảo cậu ta tỏa sát khí. Chờ đến khi tôi yên vị, cậu ta mới nhìn thẳng
vào mắt tôi, giọng nói cực kì nghiêm túc.

- Tôi đã tính nói chuyện này từ lâu rồi, nhưng cậu đột nhiên
lại chuyển trường. Hôm nay tôi đã dồn hết can đảm để đến đây, mong cậu lắng
nghe.

Dồn hết can đảm nghe nó hoành tráng lắm mà nhìn cậu ta cứ
như đến đây mà chẳng nghĩ gì ấy. Nói ra chuyện quan trọng như thế thì phải hồi
hộp hay bla bla cái gì gì đó chứ, ai lại mặt tỉnh bơ thế kia.

- Có vẻ như là chuyện quan trọng ha.

Cậu ta dựa lưng vào ghế, gật gật đầu mấy cái rồi mở miệng
nói.

- Tôi là tôi thích cậu đấy!

Có một sự ngạc nhiên đang tràn vào tâm trí tôi như thủy triều,
cậu ta thích tôi à? Hôm qua tôi ăn phải cái gì mà lại may mắn thế nhỉ? Bả chó hết
hạn chăng? Mắt tôi mở to ra hết cỡ nhìn về phía cậu ta. Nhưng đùa nhau à? Tỏ
tình thì phải có cảm xúc một chút chứ, gì mà trông mặt như vừa giết kiến thế
kia. Nhưng trong lúc đầu óc tôi đang rối loạn vì câu nói và vẻ mặt của cậu ta
thì lại có thêm một câu nữa đánh thẳng vào não tôi.

- Thế cậu có đồng ý làm người yêu tôi không?

Đồng ý không á? À ừ nhỉ, chẳng nhẽ cậu ta chỉ nói thế là
xong? Trong lúc tôi còn đang ngập ngừng phân vân thì cánh cửa nhà xinh đẹp bị một
lực không hề nhẹ đạp văng ra, rồi một bóng người từ từ xuất nhiên trong làn
khói... bụi. Đó chính là người tôi không muốn gặp nhất là cũng chính là người
tôi muốn gặp nhất, thật là mâu thuẫn quá đi.

- Đừng đồng ý!

Tên Phong đấy nghĩ hắn là anh hùng chắc mà nói bằng cái giọng
hào hùng như thách thức quái vật vậy? Đầu tóc thì đầy bụi, quần áo nhếch nha nhếch
nhác, mặc quần bò bó còn học đòi đạp cửa, rách luôn một mảng ở đũng rồi kia
kìa, á à, màu xám.

- Vâng, mời anh hùng đi thay quần.

Tôi nói mà còn không thèm nhìn hắn, hắn rách đũng quần mà
tôi còn nhìn được hay sao? Ngay sau đó là tôi nghe thấy tiếng chân người chạy
đi, và còn nghe thấy cả tiếng người nữa cơ.

- Cô vẫn không được đồng ý đâu đấy!

Mặc kệ hắn, tôi còn đang có người tỏ tình nha. Tất nhiên
không phải là đã lâu lắm rồi tôi chưa được ai để mắt đến. Tất nhiên là có nhưng
làm gì có ai đẹp trai như này, giàu như này chứ. Nhưng dù thế nào thì nói thật
là tôi vẫn không thích cậu ta, yêu một người mà mình không yêu sao? Nghe nó có
mâu thuẫn không cơ chứ.

- Này, cậu tránh xa ra, tôi còn chưa nói, mà cậu dám ra tay
trước sao?

Tên Phong theo cái thành cầu thang chổng mông trượt xuống, vừa
trượt vừa la hét om tỏi. Thật là, nhà tôi chứ có phải cái sở thú đâu cơ chứ. Hắn
ngang nhiên đứng chắn giữa tôi và Quân, mặt vênh lên ngắm trần nhà.

- Hoàng Minh Châu, cô nghe cho kĩ đây, tôi chỉ nói một lần
thôi đấy. Tôi yêu cô, cô có muốn làm người yêu của tôi không, Làm vợ thì càng tốt.

Vâng, một thằng thì tỏ tình mà cái vẻ mặt bình thản như vừa
giết con kiến, còn một thằng tỏ tình thì cứ như là đọc tuyên ngôn độc lập. Tôi
còn chẳng buồn quan tâm đến nữa, ngồi xuống ghế, theo như dự đoán của tôi thì
hai tên này sắp cãi nhau rồi đây. Mà tôi đã nói thì chỉ có đúng thôi.

- Không phải là cậu đã bỏ rơi cậu ấy sao?

Quân dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn đối thủ, quả là một
cách đe dọa vô cùng thâm hậu.

- Đó là đánh rơi, bây giờ tìm được rồi thì phải lấy lại chứ.

Phong cũng không hề kém cạnh, anh vênh mặt lên nhìn đôi thủ,
giọng mang đầy ý vị thách thức.

- Nhặt được của rơi tạm thời đút túi.

Quân trả lời một cách vô cùng lưu loát và tôi thì đang được
ví như đồ vật. Nếu nói về cuộc chiến võ mồm của hai tên này thì có khi trăm năm
nữa cũng chưa có kết thúc được, trừ khi có một người nào đó bị lôi về. Còn người
kia sẽ nghiễm nhiên đứng vênh mặt lên trời cộng vài câu đá đểu thâm hậu. Và người
lần này bị lôi về chính là Quân, hay nói đúng hơn thì là bị vác về, quá mức mất
mặt rồi, ha ha.

Trong nhà lúc này chỉ còn có tôi và hắn, thật sự túm đá vàng
mông hắn một cái rồi quẳng ra khỏi nhà luôn đi cho rồi, nhưng tôi là con gái
chân yếu tay mềm, không phải lực sĩ bê tạ nha, mà tên này thì quá là to con đi.

- Đến giờ ăn cơm, mời đi về.

Tôi một tay cầm cái ô chọc chọc vào lưng hắn, đẩy hắn ra
phía cửa đã bị đạp bung ra khỏi bản lề, một tay khua khoắng đuổi khách. Hắn sau
khi bị tôi đẩy ra gần đến cửa rồi thì bỗng nhiên quay phắt lại, mở trường mắt
ra nhìn về phía tôi, trông mặt hắn có vẻ giống khuôn mặt hoảng hốt. Theo phản xạ
sợ mà của con người, tôi chống cái ô xuống đất rồi quay đầu lại phía sau xem có
cái gì không. Và phát hện ra là chẳng có gì cả, chỉ thấy có một vòng tay to lớn
ôm lấy tôi từ phía sau. Quả là giống như trong phim Hàn Quốc mà.

- Tôi xin lỗi!

Hắn đặt cằm lên vai tôi, nhẹ nhàng mà nói ra từng lời. Đã
bao lâu rồi tôi mới được ở trong một vòng tay ấm áp như thế này? Đã bao lâu rồi
tôi mới có thể cảm thấy hạnh phúc đến thế? Và cũng đã bao lâu rồi, cảm giác
chua xót này mới hành hạ tôi? Ba chữ “Tôi xin lỗi” của hắn có thể mang nhiều
hàm ý, nhưng là gì thì tôi không biết. Nhưng cũng đã mấy năm rồi, xin lỗi thì
có được cái ích quái gì đâu? Thà rằng cứ coi như chuyện này chưa bao giờ xảy
ra, mỗi người đi con đường của riêng mình, như thế không phải là dễ dàng hơn
sao? Tại sao những lúc như thế này, hắn lại xuất hiện, lại còn mang theo một đống
trái tim lung tung để làm mủi lòng một cô nàng nào đó? Cố gắng kìm nước mắt lại,
bờ vai tôi hơi run run lên. Hắn cảm thấy vậy liền siết vòng tay lại chặt hơn,
tôi thì muốn gỡ ra, nhưng hình như tay tôi lại không muốn làm điều đó.

- Tôi... cuối cùng vẫn là không kết hôn với cô gái ấy.

Tôi bất ngờ, mở to mắt ra, hắn không kết hôn với cô nàng
xinh đẹp đó sao? Hình như cũng đủ tuổi rồi mà. Mà cũng phải, nếu đã lấy vợ còn
dám mang tim hồng đi lừa thiếu nữ sao?

- Xin lỗi, hồi đó là do mẹ tôi...

Do mẹ?

- Mẹ tôi muốn tôi kết hôn với cô gái ấy.

Cái... đây là tôi đang diễn phim Hàn Quốc sao? Cái gì mà khủng
bố vậy má? Đàn ông con trai cao to lực lưỡng mà mẹ nói một câu nghe theo răm rắp
thế? Phải cãi lại được một chút chứ? Phải bảo vệ cho tình yêu chứ. Lửa giận bốc
lên ngùn ngụt, tôi liền nâng chân đạp thẳng một phát vào ống đồng của hắn.

- Cậu bị ngu sao? Sao lại nghe lời con mụ đấy thế? Cũng có
phải mẹ ruột cậu quái đâu? Ngày thường thì kêu than, kêu khổ, bây giớ bà ý nói
một câu là tôn sùng lên trời luôn à? Đầu thì to mà não bay đi đâu mất rồi. Máu
mủ không phải đã đành, bà già ý cũng có cái quái gì tốt đẹp đâu, sao lại nghe lời
một người “đào mỏ” thế? Cậu có cần tôi cho một chưởng vào đầu không? Ăn phải
cái gì mà lại nhìn con quỷ thành thiên thần vậy?

Tôi vừa xa xả xa xả bắn nước bọt, ngón chỏ run run chỉ chỉ.
Bà mẹ của hắn á, bà mẹ hiện tại á? Trời ơi xinh mĩ miều luôn, mặt chát phấn dày
thành từng tảng, chính xác là đào mỏ mà, mọi ngày hắn với bà mẹ đi qua lườm
nhau một cái, thế mà dạo này lại còn nghe lời mẹ? Hắn đang ôm cái chân đau,
nghe tôi mắng như vậy thì vội vã vịn vào cái ghế bên cạnh mà đứng lên, vẻ mặt
rõ ràng là không cam chịu.

- Cô thì biết cái gì mà nói?

- Tôi biết là hồi trước cậu ghét bà ta, và bây giờ thì bà ta
đang chi phối công ty nhà cậu.

Tôi hét đáp trả lại câu hỏi của hắn. Hắn tưởng tôi là con mù
thông tin, không biết gì hay sao mà lại có thể hỏi câu đấy cơ chứ.

- Nhưng bà ta bắt tôi làm thế.

Giọng nói của hắn có vẻ yếu đi, đuối lí rồi chứ gì, tôi càng
được đà mà cứ thế xông tới.

- À à, bắt cơ à, bắt cơ à? Cũng có người bắt được cậu cơ à?
Không hiểu nổi, bà mẹ ấy cầm chuột chết dọa cậu hay là làm gì thế?

- Cô thì biết cái quái gì mà nói nhiều thế?

Hắn trợn trừng mắt nhìn tôi. Giận dữ sao? Vì tôi nói xấu mẹ
kế của hắn à? Tôi cũng giận dữ cơ mà?

- Bà ta nói tôi không làm thế thì sẽ làm hại đến cô.

Tôi sững người khi nghe câu nói đó, vâng, sững người. Ý hắn
ta là hắn làm vậy để bảo vệ cho tôi sao? Cho phép tôi tự tát một cái vào mặt
mình để biết là tôi không có đóng phim Hàn Quốc. Hắn ta nghĩ gì mà lại làm như
vậy chứ? Tôi ngu đến như vậy hay sao?

- Cậu nói lại cậu vừa rồi được không?

Tôi chỉ chỉ tay về phía hắn, khuôn mặt biểu lộ trạng thái
không thể tin được.

- Tôi đã nói rồi, bà ấy bắt tôi phải làm thế, không thì sẽ
làm hại đến cô. Vậy nên tôi mới làm, chứ cô tưởng tôi khoái lắm cái con nhỏ õng
ẹo kia à? Người gì mà dẻo như bún ý, lúc nào cũng ưỡn, ưỡn, rồi lại ưỡn.

Tôi nhướn nhướn mày mấy cái. Dùng móng tay gõ nhịp nhịp xuống
cái bàn gần đó, dùng tư thế mềm như cọng bún để đứng rồi hỏi hắn.

- À à, rồi rồi. Nhưng làm thế nào mà bây giờ lại thảnh thơi
đến đây tìm lại cỏ cũ thế?

Cái vẻ mặt xấu hổ của hắn bỗng chốc đã lại trở thành vênh
váo, tự đắc.

- Đây đây, tôi kể cho mà nghe, bà ta á, bị tôi đá ra khỏi cổng
nhà rồi, vừa tối qua xong. Tình hình chắc bây giờ đang ở dưới gầm cầu nhặt vỏ
quýt. Còn con nhỏ kia á, tôi vứt luôn rồi, nhẫn đính hôn đang trôi lềnh phềnh
trên Sông Hồng, dưới cầu Thanh Trì ý. Từ nay tôi với cô làm lại tình cũ, sống với
nhau đến đầu bạc răng long, kịch bản tuyệt vời chưa.

Tôi cầm ngay cái gối bên cạnh, ném thẳng vào mặt hắn. Hắn ta
dường như là không biết mình đã gây ra tội tình gì vẫn trơ mắt ếch ra mà nhìn
tôi.

- Cậu ăn phải bả chó hết hạn à? Sao mà ngu quá thể đáng thế?
Tuy tôi rất cảm kích sự cố gắng của cậu, nhưng mà nhẫn không dùng nữa thì phải
đưa đây cho tôi chứ sao lại vứt đi? Đưa để tôi còn bán chứ, trời ạ, nhẫn đưa
cho tôi còn có giá trị chứ vào bụng cá thì còn làm ăn được cái gì hả trời.

Trong lúc tôi đang tức điên lên vì tiếc tiền thì hắn là cười
một hồi rồi tiến đến bên cạnh tôi, kéo tôi vào lòng. Chất giọng trầm ấm của hắn
truyền đến tai tôi.

- Cô muốn bao nhiêu tôi mua cho bấy nhiêu.

Khuôn mặt hắn từ từ phóng lớn ra, rồi cuối cùng là một đôi
môi mềm mại chạm vào môi tôi, khiến cho đầu óc tôi tê dại.

- Tôi yêu cô, Hoàng Minh Châu, yêu cô rất nhiều, cô có yêu
tôi không?

- Ngu ngốc, dĩ nhiên là tôi có yêu cậu.

Tôi choàng hai tay mình qua cổ hắn, ôm hắn thật chặt. Từ bây
giờ, con người này sẽ mãi mãi là của tôi.

HẾT


Nhấn để mở bình luận

Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!