Tôi Và Ảnh Đế Yêu Đương



Lấy hết can đảm, Lâm Vãn lại đứng trước gương.Lúc vừa mới đến đây, Lâm Vãn nhìn bé mập trong gương mái tóc dài bù xù như ổ quạ, dạ mặt vì hay thức khuya đọc truyện nên nổi vài nốt mụn, màu da cũng xám xịt.

Nhìn đám mụn trên mặt và bắp tay bắp chân núc ních lộ ra ngoài váy ngủ, Lâm Vãn leo lên cân thử, sau đó thét chói tai làm giáo sư Lâm và mẹ Lâm hết hồn.

Lâm Vãn không dám soi gương nữa.Bây giờ, đôi chân vẫn y vậy, Lâm Vãn tự cổ vũ bản thân, dũng cảm ngẩng đầu lên.Đứng lên từ chiếc giường, cái đầu vẫn như tổ quạ.

Nhưng bất ngờ là, gương mặt bé mập lại trắng tinh, mụn chỉ ít ỏi vài ba nốt.

Lâm Vãn không dám tin, hai tay vén hết tóc ra, dí sát mặt vào gương, rốt cuộc cô mới nhìn rõ ngũ quan của bé mập, Lâm Vãn không khỏi sửng sốt.Cô bé rõ là xinh xắn lắm luôn.So với cánh tay, cặp chân múp míp thì khuôn mặt của cô bé không quá béo, khuôn mặt tròn trịa hình dung bằng từ bụ bẫm rất phù hợp, trông ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng.

Bé mập có cái môi đúng chuẩn môi anh đào, hồng hào căng mọng.

Chiếc mũi thanh tú của cô bé rất…vì bên cạnh mũi có một nốt mụn, Lâm Vãn vội rời mắt, nhìn về đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người.Không ngờ bé mập lại có một đôi mắt nai trong veo khiến người ta yêu thích.Lâm Vãn ngạc nhiên phát hiện, thật ra bé mập này đã đẹp sẵn, chỉ cần gầy xuống là sẽ trở thành một mỹ nhân.Càng khó tin hơn là, tuy người cô bé mũm mĩm thịt nhưng khuôn mặt vẫn rất trong sáng đáng yêu, chỉ là bình thường cô bé lôi thôi lếch thếch qua rồi, hơn nữa cô bé bị cận thị đeo một cặp kính đen làm che mất đi đôi mắt xinh đẹp, làm khuôn mặt u tối hẳn đi.Tới lúc này Lâm Vãn mới cảm nhận được nhiệm vụ cưa đổ đại ca trường cũng không quá gian khổ.Vì cô mải mê soi gương nên thấy sắp trễ giờ, mẹ Lâm ngoài phòng khách mới gọi to: “Sắp bảy giờ rồi đấy! Con còn muốn đi học nữa không đây!”Lâm Vãn: …Quên đi, sắp trễ giờ rồi, đợi cuối tuần rồi nghiên cứu kỹ xem phải cải tạo hình tượng bé mập này như thế nào.Vệ sinh cá nhân thay đồ chừng mười lăm phút, soạn cặp sách thêm năm phút nữa, chạy vội ra cửa còn bị mẹ Lâm kéo lại dí cái kính màu đen lên sống mũi.

Tận đến khi 7h25 Lâm Vãn với giáo sư Lâm mới leo lên xe.Chiếc xe màu đen lao vút ra khỏi khu chung cư, hai cha côn mới cùng thở phào nhẹ nhõm.“Đừng vội, mười phút nữa là đến được nơi, vẫn còn kịp.” Sợ con gái lo muộn học, giáo sư Lâm vừa lái xe vừa nói.Lâm Vãn không lo vấn đề đi học muộn, ngồi ở bên ghế phụ, cô bẻ gương trang điểm xuống.

Vừa nãy đi gấp quá, cô phải kiểm tra lại mới được.Giáo sư Lâm bên cạnh: …Hầu như ngày nào ông cũng đưa con gái đến trường, đây là lần đầu tiên thấy con gái soi gương!Ông thử hỏi thăm, giọng điệu hiền hòa như cổ vũ học sinh: “Sao bây giờ mới bắt đầu soi gương thế?”Lâm Vãn gỡ kính, chớp đôi mắt long lanh như nước hỏi: “Ba không cảm thấy con bị béo quá hả? Con đẹp thế này, tại sao ba mẹ lại để con buông thả bản thân vậy ạ?”Giáo sư Lâm: …Con gái hỏi nghiêm túc vậy, giáo sư Lâm không hổ là giáo sư đại học, nhanh chóng tổ chức được đáp án: “Thứ nhất, con chỉ hơi mập thôi; Thứ hai, con đúng là rất xinh đẹp.

Cuối cùng, ba với mẹ vẫn luôn khuyên con giảm béo, là do con không muốn.

Ba mẹ khuyên con thì con lại hỏi có phải ba mẹ ghét bỏ con không, ba mẹ không chê, mà là không khuyên nổi.”Lâm Vãn hừ hừ: “Cũng tại ba mẹ chiều con quá!”Giáo sư Lâm không phản bác được.

Bậc phụ huynh cũng khó khăn lắm, khuyên can nó thì nó chê mình dông dài, theo ý nó thì nó lại chê mình chiều chuộng quá mức.“Được, ba sẽ thay đổi.” Giáo sư Lâm khiêm tốn nhận lỗi.Lâm Vãn chỉ thuận miệng vậy thôi, gặp giáo sư Lâm nghiêm túc hùa theo con gái, làm Lâm Vãn không khỏi nhớ tới lão cha ông chủ mỏ than nhà mình.

Ông chủ mỏ than chỉ có đứa con gái duy nhất là cô, yêu cô chắc chắn là thật, nhưng ông ấy lại quá bận rộn, mỗi năm thời gian ở bên cô cộng lại không quá một tuần.Khi còn bé mỗi ngày Lâm Vãn đều mong nhớ ba, khi lớn lên chỉ cần ông già cho cô mấy cái thẻ quẹt quẹt là vui lắm rồi.Thế nhưng nếu được chọn thì cô sẽ chọn người cha giống như giáo sư Lâm này đây.Haizz, thôi, chuyện buồn xưa cứ để gió cuốn đi thôi.Lâm Vãn bắt đầu lục cặp sách của bé mập, muốn tìm xem có đồ trang điểm nào không, cô phải xử lý đống mụn trên mặt mới được.

Bắt đầu từ hôm nay, dù cô có béo thì cũng phải làm một nàng tiên béo."Quên sách à?" Giáo sư Lâm hỏi.Lâm Vãn lắc đầu: "Đồ trang điểm của con đâu?"Giáo sư Lâm hỏi: "Con có đồ trang điểm hồi nào thế?"Tay Lâm Vãn khựng lại, lục lại ký ức của bé mập, con bé này trừ cái lần trang điểm diễn văn nghệ hồi mẫu giáo ra thì ngay cả son môi cũng chưa từng bôi!“Con muốn mua.” Lâm Vãn quay đầu nhõng nhẽo với giáo sư Lâm.Giáo sư Lâm bật cười thỏa hiệp: “Con lên mạng chọn đi, ba trả tiền.”Lâm Vãn hài lòng.Giáo sư Lâm dừng xe trước sân trường, chỉ còn bảy phút nữa là tới tiết thứ nhất, ông nhắc khéo con gái nếu cần chạy thì phải chạy.Bây giờ là tháng năm, mới sáng sớm trời đã nóng rồi.

Lâm Vãn nghĩ thầm, cô đảm đương thân phận bạn gái của đại ca trường, muộn thì muộn thôi.Thế nên Lâm Vãn ôm cặp từ từ đi đến lớp.Giáo sư Lâm nhìn bóng lưng thong thả của con gái, quyết định bỏ một cuốn Tâm lý học trẻ vị thành niên vào giỏ hàng.…Cánh không xa ba cửa chính, bên trái có một siêu thị mini.

Lâm Vãn đi qua siêu thị thì thấy một nam sinh xách túi đồ ăn vặt đi ra.

Nam sinh rất cao, cỡ gần một mét tám, mặc một quần dài màu đen, trên người phủ một lớp áo màu trắng ngắn tay rộng thùng thình.

Lâm Vãn ngắm từ lúc chỉ mới là đôi chân cao to, thẳng đến khi người nọ leo lên chiếc xe đạp thể thao trước cửa siêu thị chuẩn bị xuất phát.

Lâm Vãn dõi theo gương mặt lạnh lùng mang theo vài phần lệ khí, lúc này mới té ra đây chẳng phải là đại ca trường Chu Thừa, người mà cô phải cưa đổ hay sao?!“Chu Thừa!” Lâm Vãn theo bản năng kêu lên.Chu Thừa đã ngồi lên xe đạp muốn đi rồi, chợt nghe có người gọi mình.Chu Thừa nhíu mày nghiêng đầu thì thấy có một nữ sinh mập mạp ngạc nhiên nhìn anh.Chu Thừa nghĩ con nhỏ mập này trông quen quen.À, hình như là ngồi bàn trước…Chu Thừa không nhớ nổi tên của nhỏ mập.Ở trường không ai dám vô cớ trêu chọc anh, nhỏ mập này cũng không giống mấy đứa con gái mê giai tặng anh thư tình.

Chu Thừa bèn một chân đạp bàn đạp một chân chạm đất, không kiên nhẫn hỏi: “Việc gì?”Lâm Vãn đơ, cô…cô chỉ là thấy đại ca trường nên mới hứng khởi gọi một tiếng thôi.Nhỏ mập ngơ ngác, Chu Thừa nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa.Chú Hai nói rồi, anh mà dám đi trễ nữa, chú Hai sẽ tẩn anh một trận không bò nổi xuống giường.Chu Thừa không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người chú làm cảnh sát vũ trang này thôi.Chân đạp bàn dùng sức, Chu Thừa lái xe chạy đi, không có thời gian lãng phí với con nhỏ mập.Đại ca trường rời đi như gió, Lâm Vãn ngẩn người, có lẽ là bị lây nhiễm cảm giác gấp gáp sợ trễ giờ, Lâm Vãn cũng ôm cặp chạy.Khu lầu của lớp 11 cách cổng hơi xa, Lâm Vãn hồng hộc chạy đến trước cửa lớp Sáu, lớp đã bắt đầu vào tiết học.“Báo cáo!” Lâm Vãn ôm bụng thở phì phò.“Vào đi.”Lâm Vãn đẩy cửa vào, trở thành tiêu điểm của năm mươi bạn học.Bàn thứ hai từ dưới lên góc bên cửa sổ, Chu Thừa đang dựa vào tường miệng nhét bánh mì, nghe thấy tiếng động cũng đưa mắt sang.Mặt bé mập hây hây đỏ, đi muộn làm cô thấy xấu hổ, cúi đầu đi vào trong, khuôn mặt mũm mĩm rung rinh theo từng bước chân của cô.Xung quanh có nam sinh lén nói thầm.“Nhỏ mập hôm nay không đeo kính kìa.”“Không ngờ nhỏ mập không đeo kính xinh ghê ta, tiếc là mập quá, xem chân nó đi.”“Mập cũng tốt chớ, đào bưởi mọng nước.”Lời này vừa nói ra, mấy nam sinh xì xào bàn tán đều nở nụ cười.Chu Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ.Lâm Vãn nhanh chóng về chỗ ngồi, sau đó cô bất ngờ phát hiện bạn cùng bàn của bé mập là hoa khôi của lớp.

Vừa thấy người thì ký ức về đối phương hiện lên trong đầu: Trần Đình Đình, hoa khôi lớp Sáu, mặt đẹp dáng ngon biết khiêu vũ, từng múa một điệu chim công vinh quang trở thành tiết mục được hoan nghênh nhất buổi tiệc tết nguyên đán.“Chân cậu không sao chứ?” Trần Đình Đình ngồi phía ngoài, lúc đứng lên nhường chỗ thì quan tâm Lâm Vãn.Lâm Vãn cười lắc đầu.

Hai hôm trước cô không chịu nổi đả kích bị béo phì nên không đi học, mẹ Lâm không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ nói chân con gái bị thương.Nam sinh ngồi sau Trần Đình Đình cũng là bạn cùng bàn của Chu Thừa tên Hứa Cường, cũng là học sinh cá biệt, bình thường thích nhất bắt nạt bé mập.

Trần Đình Đình vừa mới tránh ra, Hừa Cường đã đẩy bàn học lên phía trước, sau đó ngẩng đầu, bày vẻ mặt thiếu đòn cười với Lâm Vãn: “Bệnh hai ngày cũng không thấy cậu gầy đi nhể.”Trong trí nhớ, bé mập gặp chuyện này chỉ biết đỏ mặt thở dài.Nhưng Lâm Vãn không giống vậy.Nhìn khe hở chật hẹp giữa hai cái bàn, Lâm Vãn lách người đi vào trước, sau đó dùng sức đẩy cái bàn của Hứa Cường nghiêng qua.Sách vở trên bàn rơi xuống, Hứa Cường “Á” một tiếng, luống cuống tay chân chụp lại tập sách bị trượt xuống.“Hứa Cường, cậu đang làm gì đấy?” Trên bục giảng, thầy Triệu dạy ngữ văn có tiếng nghiêm khắc ở trường Tam Trung căng mặt nhìn qua.Hứa Cường da mặt dày, chỉ vào Lâm Vãn đã ngồi xuống mách lẻo: “Cậu ta béo quá, làm đổ bàn của em.”Cả lớp cười vang.Trần Đình Đình đồng tình nhìn Lâm Vãn, đã từng thấy bạn cùng bàn bị Hứa Cường ghẹo đến khóc vô số lần nay lại bày vẻ mặt thản nhiên, mở sách ra tập trung nghe giảng tỏ vẻ không muốn nói chuyện.Trần Đình Đình ngây ngẩn cả người, những bạn học hóng chuyện cũng ngẩn ra, hôm nay nhỏ mập hình như không đúng lắm nha!Thầy Triệu cố sức gõ lên bảng đen.Học sinh đồng loạt quay đầu nhìn thẳng.Tiếp tục học, thấy Triệu quét mắt nhìn Chu Thừa đang yên tĩnh gặm bánh mì.Tuy rằng đều là học sinh cá biệt, nhưng ông lại thích Chu Thừa hơn tên Hứa Cường hay làm người ta đau đầu, bản thân không muốn học nhưng cũng không làm phiền người khác…Vừa nghĩ xong, thầy Triệu bỗng nhiên híp mắt.Lâm Vãn tròn mắt, ngơ ngác nhìn miếng bánh mì từ phía sau bay thẳng lên bàn mình.Ai ném thế?“Nãy cậu gọi tôi làm gì?” Chu Thừa nghênh ngang hỏi, miệng vẫn còn nhai bánh mì.Hứa Cường và Trần Đình Đình đều giật mình nhìn qua, ánh mắt Chu Thừa quét quanh người Lâm Vãn.Lâm Vãn nghĩ, đây là cơ hội tốt của cô và Chu Thừa đó!Thế nên cô quay đầu lại, cười ngọt ngào với đại ca trường phía sau: “Không có việc gì á, gặp bạn học nên chào cậu cái thôi.”Chu Thừa: …CMN ai cần cậu ta chào hỏi? Bọn họ thân quen lắm à?“Cút.”Đối với khuôn mặt quen thuộc kia, Chu Thừa cáu kỉnh nói.Lâm Vãn: …Đồ gà ác! Nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ thì cô cũng muốn lật luôn cái bàn của Chu Thừa!.


Nhấn để mở bình luận

Tôi Và Ảnh Đế Yêu Đương