Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama



An Hạ bởi vì tăng ca suốt đêm mà đột tử.


Nhưng lại không chết đi hoàn toàn.


Bởi vì cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ABO Mary Sue máu chó tên "O ngọt ngào thích tôi lần nữa", còn trở thành một trợ lý nhỏ bên cạnh BOSS phản diện a.

k.

a tổng tài Phó Khanh Thần.


Mặc dù cậu không xứng được nhắc tên trong cuốn tiểu thuyết nhưng lượng công việc sau lưng lại cực lớn.


Mỗi ngày không chỉ đàm phán khắp nơi mà còn phải đặt cơm, pha cà phê cho tổng tài, thậm chí là đặt phòng KTV sang trọng cho tổng tài bị tổn thương tinh thần vào lúc nửa đêm.


Nói chung… cậu từ một người làm công bình thường thăng cấp lên thành một người làm công khốn khổ cấp bảo mẫu :)

Ha ha.


An Hạ hít một hơi thật sâu, nghĩ đến cuộc sống hắc hóa của Phó Khanh Thần trong tiểu thuyết, cậu không nhịn được mà mặc niệm ba giây cho cuộc đời làm công khốn khổ kế tiếp của mình.


Mặc dù tổng tài Tiểu Phó vừa có nhan sắc vừa có tiền, còn là Alpha kim cương có chất lượng tốt nhất Hải Thành, nhưng cậu thật sự không chịu nổi cái bộ não yêu đương kia của anh.


Không chỉ vừa gặp đã yêu vai chính thụ, sau khi đau khổ theo đuổi tình yêu mà không có được, anh thậm chí còn có một lần đi đến cực đoan, dùng đủ mọi kế ly gián hãm hại cầm tù, kết cục cuối cùng bị nhóm vai chính hợp tác tống vào ngục.


Tốt quá rồi, từ nay về sau không cần lo nghĩ cơm ăn áo mặc trong khoảng hai mươi năm luôn.


An Hạ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mắt, ngón tay lướt trên bàn phím kêu lạch cạch lạch cạch, nhưng đôi mắt ẩn sau cặp kính tơ vàng không biết đã đi đến chỗ nào.


Lúc này, chỉ cần có người nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra, tuy cậu gõ phím rất nhanh nhưng trên màn hình chỉ toàn blah blah blah…

Có một số người, trông thì đang cố gắng làm việc nhưng thực ra đã lười biếng được một lúc.


[Đêm qua sếp Phó lái xe về nhà lại lại lại bị lạc đường, đi vòng trước cửa tiểu khu nhà mình năm vòng mới tìm được cổng, ha ha ha ha ha ha ha ha ha, sao lại có người đi theo hướng dẫn rồi mà vẫn lạc đường được vậy.

]

"Trợ lý An.

"

Phó Khanh Thần đang ký văn kiện bỗng nhiên ngẩng đầu gọi một tiếng, một khuôn mặt mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng đẹp trai xuất hiện trong tầm mắt của An Hạ.


Nhưng bây giờ cậu không có tâm trạng thưởng thức.


Bởi vì căn cứ vào sự hiểu biết cốt truyện của cậu, thời điểm này Phó Khanh Thần chắc hẳn đã gặp mặt vai chính thụ Bạch Thư Nam, còn sinh ra một chút hứng thú với cậu ta.


Hơn nữa, anh định sau khi đi làm sẽ cử người điều tra tất cả thông tin lý lịch và bối cảnh của Bạch Thư Nam, phải xác định rõ xem cậu ta có phải chó mà chú hai anh gửi đến hay không.


Quan trọng nhất là, anh hy vọng phải có được kết quả cuối cùng trong vòng ba phút.


Đương nhiên, nhiệm vụ này sắp rơi lên người trợ lý nhỏ vạn năng An Hạ này đây.


Cậu chính là một viên gạch, cần di chuyển đến đâu thì sẽ đến đó.


[Không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ thật sự có người sắp xếp kiểu nhiệm vụ điều tra toàn bộ mười tám đời tổ tông nhà người ta trong vòng ba phút à, làm khó người khác sau này đi vệ sinh sẽ không có giấy chùi đuýt đâu.

]

Giọng nói quen thuộc lại rơi vào trong tai, Phó Khanh Thần đang có ý định này nhìn An Hạ mỉm cười không lên tiếng, anh chìm trong suy nghĩ, lời nói sắp sửa ra khỏi miệng lại thay đổi:

"Trợ lý An, phiền cậu pha giúp tôi một tách cà phê.



"Vâng!"

An Hạ đã ngồi lười biếng đến mức eo mỏi lưng đau bèn đồng ý ngay lập tức, cậu đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, sợ đi chậm một chút nữa thôi là sẽ bị sắp xếp nhiệm vụ kỳ quái gì đó.


Sau khi cậu rời đi, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một người duy nhất.


Phó Khanh Thần lặng lẽ thở dài, không biết từ khi nào anh lại có thể nghe thấy tiếng lòng của An Hạ, hơn nữa gần như toàn bộ công ty chỉ có mình anh nghe thấy.


Không phân biệt thời gian hay địa điểm, chỉ cần trong lòng An Hạ có chút chuyển động là anh có thể nghe thấy rõ ràng.


Thậm chí anh còn biết được thì ra mình là "nhân vật phản diện” trong tiểu thuyết nào đó từ trong miệng An Hạ, cuối cùng còn vứt hết tiền đồ chỉ vì một Omega.


Buồn cười, trừ phi anh bị mỡ heo che mắt, bằng không anh tuyệt đối sẽ không để loại chuyện ngu xuẩn này xảy ra trên người mình.


Nhưng cũng may mà có thuật đọc tâm, ít nhất Phó Khanh Thần có thể chắc chắn An Hạ là người đáng tin cậy nhất bên cạnh anh.


Huống hồ, mặc dù trông An Hạ không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng trên thực tế lại biết rất nhiều drama lớn nhỏ.


Nghe được một số drama mới ra lò này, Phó Khanh Thần thậm chí còn cảm thấy công việc nhạt nhẽo và buồn tẻ trong tay thú vị hơn rất nhiều.


[Hở? Sắc mặt hôm nay của giám đốc tài chính trông không tốt lắm, có phải tối qua bệnh trĩ lại tái phát rồi không? Rõ ràng là người U50 rồi mà vẫn phải chịu tội này, chao ôi…]

Tiếng lòng của An Hạ lại truyền vào trong tai Phó Khanh Thần lần nữa, đối với tiếng lòng phân loại kiểu này anh đã học được cách tự động chắt lọc, ai biết giây tiếp theo An Hạ sẽ phát ra tin tức mạnh mẽ nào đó:

[Giám đốc tài chính đã đáng thương như vậy rồi, mình vẫn đừng nói cho ông ấy biết việc vợ ông ấy lấy cớ đi công tác để ở cùng em trai ổng ba ngày ba đêm thì hơn.

Ngay cả đứa con trai nuôi hai mươi năm cũng không phải con ruột mình, màu xanh ngát của thảo nguyên cũng không xanh bằng đầu ổng, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, liên quan tới vấn đề đạo đức.

]

[! Đợi đã! Thì ra em trai của giám đốc cũng không phải em trai ruột của ông ấy, mà là được nhận nuôi từ cô nhi viện, thậm chí vợ ông ấy khi còn nhỏ cũng từng sống trong cô nhi viện kia, hai bọn họ còn là thanh mai trúc mã cơ, khó trách hai người sẽ yêu đương vụng trộm, thì ra là nối lại tình xưa! ]

Hai mắt Phó Khanh Thần lóe lên, anh không kìm được mà dừng lại công việc trong tay, chăm chú lắng nghe drama của cấp dưới.


An Hạ còn không biết tiếng lòng của mình đã lọt vào tai cấp trên, ngoài mặt cậu tình cờ gặp được giám đốc tài chính trò chuyện một lát trong phòng trà, trên thực tế nội tâm cậu đã bị quả drama to khủng khiếp tạt vào mặt làm cho rớt cằm:

[Cái gì Sao còn có loại xoay chuyển như vậy, thì ra giám đốc tài chính luôn biết chuyện mình bị cắm sừng, vì để trả thù vợ và em trai, ông ấy đã quyết định… A!]


Càng ngày càng nhiều drama sốt dẻo truyền đến, Phó Khanh Thần cũng không nhịn được ngồi ngay ngắn trên ghế.


Tuy trong tay vẫn còn cầm cây bút viết nhưng lực chú ý của anh đã hoàn toàn bị thu hút bởi tin tức của An Hạ.

Đặc biệt là tiếng hô to cuối cùng của cậu, càng khơi dậy sự tò mò của Phó Khanh Thần.


Sao vậy sao vậy, giám đốc tài chính quyết định thế nào?

Cậu nói tiếp đi chứ!




Nhấn để mở bình luận

Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama