Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama



Hai con mắt đến từ Phó Khanh Thần, hai con mắt đến từ một người anh ta không quen biết, hình như là trợ lý nhỏ của Phó Khanh Thần.

Sau khi nhìn thấy trong văn phòng ngoài Phó Khanh Thần ra, thế mà vẫn còn người khác, nụ cười cực kỳ đê tiện trên mặt Giản Ôn Luân đông cứng lại.

Anh ta lập tức điều chỉnh lại điệu bộ, trở về hình tượng quý công tử Giản Ôn Luân dịu dàng:

“...!Khụ, ý tôi là, Thần, tôi đến rồi."

[Thần… thì ra thời buổi này cũng có người gọi người khác như vậy.

]

Không hổ là tiểu thuyết Mary Sue, mùi vị này quá đúng rồi.

An Hạ cố gắng giữ khuôn mặt nghiêm túc, không để biểu cảm buồn cười của mình lộ ra bên ngoài.

Nhưng Phó Khanh Thần lại có thể nhìn ra bờ vai đang run lên vì nhịn cười của cậu.

Cười cười cười! Tối ngày chỉ biết cười!

Có cái gì mắc cười!

"Thần...”

[Phụt...]

Phó Khanh Thần nhấp môi, giơ tay ngăn câu nói tiếp theo của Giản Ôn Luân lại: "Gọi tôi bằng tên là được rồi.”

Bạn học Tiểu Giản đến nằm ngoài dự đoán của An Hạ, vừa nãy cậu bận hóng hớt nên không nghe rõ cuộc đối thoại của Phó Khanh Thần và Giản Ôn Luân.

Hiện tại vừa nghe liền tỉnh ngộ.

[Không ngờ Giản Ôn Luân ngoài việc là người thừa kế của công ty giải trí ra, còn là hacker chuyên nghiệp.


Chẳng trách Phó Khanh Thần gọi anh ta đến giúp, thì ra là muốn anh ta âm thầm hack máy tính của mấy lão cáo già kia, tìm ra bằng chứng bọn họ ăn cắp tài liệu mật của Phó thị.

Lẽ nào đây chính là sức hấp dẫn của Mary Sue, chỉ cần nhân vật có liên quan đến thụ chính thì thế nào cũng có chỗ hơn người.]

Ở trong tiểu thuyết không hề có người như vậy, Hạ An chìm vào suy nghĩ, cậu đang nghĩ nếu như hiện tại mình đi đến trước mặt Bạch Thư Nam làm quen, thì có thể vô duyên vô cớ nhận được khả năng hơn người không.

Ví dụ như không cần đi làm, mỗi ngày cũng có thể đếm tiền đến tê tay.

Biểu cảm của cậu quá mức nghiêm túc, đến Giản Ôn Luân đang gõ code cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi Phó Khanh Thần:

"Chẳng phải cậu không thích việc có người lại gần mình trong phạm vi năm mét à? Sao lại để trợ lý nhỏ này làm việc trong văn phòng của cậu?”

Câu hỏi này khiến cho vẻ mặt của Phó Khanh Thần trở nên phức tạp, lúc trước khi lần đầu tiên anh nghe được suy nghĩ của An Hạ, An Hạ đã cười nhạo sự kỳ cục của anh suốt một ngày trời...

[Ha ha ha ha ha, trên thế giới thế vậy mà còn có đam mê kỳ lạ như vậy, không chịu đựng được người khác lại gần trong vòng năm mét, nếu như tiến gần thì sẽ như nào nhỉ, lẽ nào biết biến thân sao?]

[Vậy mình đưa tài liệu cho sếp Phó như thế nào đây, ném đi như ném bánh hả? Ha ha ha ha ha...]

Cả ngày hôm đó, tiếng cười điên cuồng của An Hạ giống như cây kim thép đâm thẳng vào lòng tự trọng yếu ớt của Phó Khanh Thần.

Thế là ngày hôm sau anh liền điều An Hạ vào văn phòng của mình, còn đặc biệt yêu cầu sau này tất cả tài liệu đều phải đưa tận tay cho anh mới được.

Mà hiện tại, đối diện với ánh mắt tò mò của bạn thân, Tổng giám đốc Phó chỉ có thể ho nhẹ một tiếng: "Như vậy tiện cho tôi nhận tài liệu."

"À."

Bạn học tiểu Giản có suy nghĩ đơn giản, lập tức tin tưởng lời của Phó Khanh Thần.

Nhưng sau đó Giản Ôn Luân lại nhìn An Hạ mấy lần, tại sao anh ta lại cảm thấy trợ lý nhỏ này hơi khác trước nhỉ.


...!Hình như là thuận mắt hơn.

Giản Ôn Luân không hổ là hacker đỉnh cấp trong Mary Sue, không đến năm phút anh ta đã thu thập đầy đủ bằng chứng của mấy người này.

Lúc này đây, An Hạ còn chưa lười biếng xong đã líu lưỡi luôn rồi.


[Quao, giải quyết xong tất cả mọi việc trong năm phút, nếu anh không phải người thừa kế của gia đình giàu có thì thế nào cũng bị Phó Khanh Thần kéo tới điều tra bối cảnh của Bạch Thư Nam cho xem.

Có khi lại thật sự tra ra cậu ta là con thất lạc của nhà giàu nào đó.]

Phó Khanh Thần lựa chọn bỏ qua tính nết kỳ lạ của An Hạ, anh cầm chứng cứ trong tay, gọi mấy lão cáo già đến văn phòng ngay lập tức.

Phó Giám đốc bộ phận Marketing Trương Hùng ban đầu vẫn đang tự hỏi, đang yên đang lành sao máy tính lại chết máy, quay đầu liền bị gọi đi đến văn phòng Tổng giám đốc.

Không chỉ có ông ta, ông ta còn nhìn thấy vài người quen mắt khác.

Tổ trưởng IT, đại diện phát triển bộ phận Kỹ thuật, còn có Giám đốc Sản phẩm.

Mấy người này đều quen thuộc quá rồi...

Không lâu trước đó, bọn họ còn đang cạnh tranh với nhau xem ai đánh cắp được nhiều cơ mật hơn.

Mấy người nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm bất an, ai cũng không hiểu tại sao Phó Khanh Thần lại đột nhiên xuất hiện gọi bọn họ đến.

"Tiểu Thần, cháu đột nhiên tìm bọn chú là có việc gì quan trọng cần thông báo sao?"

Trương Hùng được tính là nhân viên lâu năm của Phó thị, tự nhận Phó Khanh Thần ở trước mặt mình còn phải nể mình mấy phần, nói chuyện cũng gọi thẳng tên của Phó Khanh Thần.

Phó Khanh Thần không trả lời ông ta, mà chỉ lấy ra mấy phần tài liệu cho họ:

"Mời các vị xem thử, tôi đã báo cảnh sát rồi, định chính thức khởi tố, trước khi đi mấy người có gì muốn nói thì nói ngay lúc này đi.”

Mấy người Trương Hùng không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng khi bọn họ xem xong tài liệu thì không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Một tập tài liệu mỏng, chi chít những việc từng người bọn họ đánh cắp cơ mật.

Xong rồi… Phó Khanh Thần biết hết rồi.

Nhưng làm sao anh lại biết được chuyện này, rõ ràng bọn họ làm rất cẩn thận kia mà!

Phản ứng đầu tiên của Tổ trưởng IT là phủ nhận:

"Tổng giám đốc Phó! Cháu không thể đổ oan cho người khác được, chú cực khổ làm trâu làm ngựa cho Phó thị bao nhiêu năm, sao có thể làm ra chuyện này!"







Nhấn để mở bình luận

Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama