Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama



[Ai khổ? Ai khổ hơn tôi? Hôm qua ở quán ăn ông mới đặt một bàn vịt tám người ăn, cả bàn tổng cộng hết 8888, trước khi đi còn gói về tám con vịt quay, mỗi con hết 888 đồng.


Lại nhìn tôi xem, bữa tối hôm qua tôi chỉ ăn một bát mì ăn liền, đến quả trứng cũng không nỡ thêm vào!

Một cái chân vịt bằng năm ngày tiền cơm của tôi rồi, ông vẫn còn mặt mũi nói mình khổ!]

Cuộc đời này An Hạ ghét nhất là kẻ có tiền mà giả nghèo, nghe thấy lời nói của Trương Hùng cậu liền bùng nổ.


Phó Khanh Thần lập tức nói ra những tin tức mình vừa nghe được:

"Thật không may, quán ăn ông thích đi nhất, vừa hay cũng là sản nghiệp của Phó thị, tôi có thể tra ra tất cả chi phí của ông trong quán ăn bất cứ lúc nào.

"

“Sao có thể như thế!"

Cọng rơm cuối cùng rơi xuống đè chết con lạc đà, Trương Hùng không thể nói được gì nữa, đầu gối ông ta nhũn ra ngồi bệt xuống đất.


Vài phút sau, cảnh sát đúng giờ đến trước đại sảnh công ty, trực tiếp đưa mấy người này đi thẩm vấn.


Cuối cùng cũng giải quyết được những con sâu ăn cây táo rào cây sung, Phó Khanh Thần nhắm ngay mục tiêu kế tiếp vào công ty đối thủ, tập đoàn Vương thị.


Anh đứng trước cửa sổ lớn ngay sát mặt đất nhìn khung cảnh xe cộ tấp nập lên ngoài, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào thân ảnh cao to đẹp trai của anh giống như một vị thần.


Đôi mắt Phó Khanh Thần loé lên sự tàn nhẫn ──

[Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi.

]

! Ấy? Sao cậu lại dành lời thoại của tôi?

Trên gương mặt quả quyết của sếp Phó loé lên tia nghi ngờ, nhưng anh lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, đứng trước cửa sổ nhìn về các tòa nhà phồn hoa san sát nhau.


An Hạ nhìn thiếu gia u buồn Giản Ôn Luân đang ôm cổ thở hổn hển, lại nhìn bá đạo tổng tài Phó Khanh Thần dù bị mặt trời chiếu đến không mở được mắt cũng không quay đầu lại.


Cuối cùng lựa chọn tiếp tục lười biếng:

[Ồ~ hiện tại mẹ của sếp Phó đang đi mua sắm với một anh đẹp trai chân dài, mắt to mày rậm, hai người tay trong tay.

]

Sếp Phó đang bị mặt trời chiếu: ???

"Cho ông một ngàn vạn, rời xa mẹ tôi.



Bá đạo tổng tài sếp Phó vô cùng lo lắng lập tức đến hiện trường khẽ mở môi mỏng, nói lời này với người đàn ông xa lạ đang đứng cạnh mẹ mình.


An Hạ đứng ở phía sau anh nhìn kỹ:

[Thế mà là một tên da đen, mẹ của sếp Phó đúng là tiên phẩm.

]

Lúc này Phó Khanh Thần không quan tâm cái gì mà tiên với chả tiên phẩm, anh chỉ muốn nhanh chóng kéo người mẹ “lầm đường lạc lối” này ra ngoài.

Nhưng tên đàn ông da đen này sau khi nghe thấy lời anh nói thì trên mặt lộ ra biểu cảm nghi ngờ và khó hiểu.


Phó Khanh Thần còn cho rằng anh ta chê số tiền anh đưa là quá ít, anh lập tức rút từ trong túi quần ra một xấp séc trắng, xoẹt xoẹt xoẹt viết xuống một loạt số 0 liên tiếp khiến An Hạ choáng váng.


“Không đủ? Vậy để tôi đưa anh một trăm triệu, chỉ cần anh…”

Phó Khanh Thần còn chưa nói xong, tên đàn ông da đen vẫn đang nhìn tấm séc cùng một chuỗi số 0 rõ ràng ở phía sau, cuối cùng cũng muộn màng nhận ra:

“À ơ!? #$&?#%&……”

Một đoạn dài ngôn ngữ xa lạ khiến người nghe không hiểu vang dội bên tai mấy người họ, không đợi sếp Phó phản ứng lại, bà Phó với mặt mày nhã nhặn đã giơ cao cái túi xách kim cương trong tay lên hung dữ nện vào trán con trai:

“Cái thằng nhóc ngu xuẩn này! Đây là con trai của bác hai con, con nên gọi người ta một tiếng anh!”

“Hiện trường bắt gian” bỗng nhiên biến thành “đại hội nhận người thân”, trong lúc nhất thời sếp Phó vẫn chưa bình tĩnh lại, còn cái cổ đang nghiêng qua một bên của Giản Ôn Luân cũng lộ ra đôi mắt trong veo đầy tò mò.


Mà lúc này, An Hạ bận rộn lật tìm thông tin về người anh họ da đen trước mặt:

[Tìm thấy rồi! Hoá ra người này thực sự là anh họ bà con xa của Phó Khanh Thần, anh ta từ nhỏ đã sống ở Thái Lan, mấy ngày trước mới cùng người nhà về nước thăm hỏi bà Phó.


Hôm nay vừa lúc có thời gian rảnh, đi cùng bà Phó ra ngoài dạo phố giải sầu.


Hoá ra là do mình lúc trước không tiến hành kiểm tra cẩn thận hê hê hê…]

Thái độ lạc quan cởi mở của cậu khiến Phó Khanh Thần - người mang vết đỏ trên trán do bị cái túi xách kim cương đập vào cũng phải cạn lời.


[Để xem sao bà Phó buồn nào… Vãi! Thế mà lại bởi vì đêm qua lão sếp Phó cả đêm không về, bà Phó gọi điện qua lại bị một người phụ nữ xa lạ nhận điện thoại.


‘Bà Phó, ngài Phó đang tắm rồi, nếu có chuyện gì bà cứ nói trước với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho ngài ấy ạ~’]

An Hạ lại bắt đầu phát huy năng khiếu sở trường bắt chước tốt nhất của cậu, giọng điệu õng ẹo nũng nịu khiến Phó Khanh Thần nghe thấy không nhịn được mà buồn nôn, nghĩ thôi đã thấy nổi da gà.


Đương nhiên, sự thật là lão sếp Phó vốn dĩ không ngoại tình, chỉ là điện thoại đúng lúc bị nữ thư ký tâm cơ nhận được mà thôi.


Nhưng bà Phó lại là người thích ôm chuyện trong lòng, không định nói chuyện này với lão sếp Phó.


Lão sếp Phó cũng là một người không thích nói chuyện, rõ ràng biết tâm trạng vợ mình không tốt, nhưng lại không biết làm cách nào để dỗ dành.

Rõ ràng sự việc chỉ cần một lời nói, thế mà hai người này lại bế tắc đến mức như hiện tại.

]



Nhấn để mở bình luận

Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama