Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama



An Hạ hít xong chút drama cuối cùng rồi mà vẫn chưa đã thèm, Giản Ôn Luân ở đầu bên kia điện thoại cũng bị Phó Khanh Thần gọi đến Phó thị.


Không lâu sau, bộ phận An ninh cuối cùng cũng gửi video giám sát mà Phó Khanh Thần muốn tới.


Vừa nhìn, sáng sớm hôm nay đúng thật là chỉ có một mình Triệu Bằng đi vào nhà vệ sinh trên tầng ba mươi.


Việc đến nước này, “cả người lẫn tang vật đều bắt được”, Phó Khanh Thần ngay lập tức để cho bảo vệ lên lầu dẫn Triệu Bằng vẫn còn đang ngụy biện ở trong nhà vệ sinh rời đi.


Bên ngoài văn phòng vang lên một trận ồn ào, là tiếng la của Bạch Thư Nam:

“Tiên sư mày! Hôm nay bố mày không dạy dỗ mày tử tế một trận thì bố mày không mang họ Bạch nữa!”

An Hạ tò mò mở cửa văn phòng, thò đầu ra nhìn từ trong khe cửa.


[Vãi nha! Nhân vật chính Mary Sue đoan trang nhà ai lại đi làm nhân viên vệ sinh chứ!

Ui ui ui ui! Đánh nhau rồi đánh nhau rồi, hai người họ đánh nhau rồi!]

An Hạ dựa vào bên cửa xem trò vui, xem đến say mê thích thú, ánh mắt theo dõi hai người đánh trái đánh phải, chỉ thiếu điều có thêm hạt dưa nữa.


[Không ngờ Bạch Thư Nam còn biết đánh nhau nha, nắp bồn cầu và gậy thông cống trong tay vung cũng khí thế mạnh mẽ phết, vậy mà có thể khiến cho Triệu Bằng liên tiếp lùi bước!

Thân thủ thật tốt! Triệu Bằng ỷ vào ưu điểm thân thể cao to mà tránh được một cú đánh trực tiếp của gậy thông cống, trở tay đấm trả một cú vào bụng Bạch Thư Nam, mà thân thể nhỏ bé của Bạch Thư Nam thực sự có thể chịu đựng được sao?]

[Quao! Thật sự là một cú né đòn hoàn hảo…]

Cuối cùng Phó Khanh Thần không nhịn nổi nữa, anh từ chỗ ngồi đứng dậy đi đến bên cạnh An Hạ, cũng thò đầu ra bên ngoài xem trò vui cùng cậu.


Vóc dáng anh cực cao, dáng người ưu việt vai rộng chân dài không sót cái gì, lúc này dựa vào gần, thế mà lại có thể dễ dàng che được hoàn toàn bóng lưng của An Hạ.


An Hạ lén lút quay đầu nhìn ông chủ cao một mét chín, lại suy ngẫm đến bản thân mình cao có một mét bảy tám.


Trong lòng không nhịn được mà sinh ra hâm mộ và ghen tị.


[Cao như vậy thật tốt quá, đến lúc xem trò vui thì nhìn rõ ràng hơn người khác!]

Phó Khanh Thần hiếm khi được khen ngợi bèn có hơi kiêu ngạo, trong lòng nổi lên chút ít vui vẻ.


Không nghĩ đến có một ngày bản thân cũng được An Hạ khen ngợi thật lòng…

[Nhưng cũng không tốt như vậy, sấm chớp ngày mưa thích đánh vào mấy chỗ cao cao.

]

Phó Khanh Thần:!

Móa!

Chỉ là Bạch Thư Nam và Triệu Bằng đánh nhau không được bao lâu thì đã bị bảo vệ chạy đến cưỡng ép tách ra.


Lúc bị tách ra, trận đấu của hai người đã thăng cấp đến kéo tóc chọc lỗ mũi rồi.


Không ngờ Bạch Thư Nam là một Omega yếu đuối mỏng manh thế mà lại có thể đánh qua đánh lại cùng Beta cao lớn thô kệch như Triệu Bằng.


An Hạ lắc lắc đầu:

[Đúng là ánh sáng nhân vật chính ở mọi nơi, thể lực của Bạch Thư Nam tốt hơn mấy Omega khác nhiều.


Thảo nào có thể hoàn toàn trấn an kỳ mẫn cảm của Cung Kình Vũ, chính là trọn vẹn bảy ngày bảy đêm, đổi thành người khác thì đã mất nửa cái mạng rồi.


Tục ngữ nói rất hay, Omega nhỏ có 3 điều tốt: thân thể mềm mại, yếu ớt, dễ đẩy ngã, Alpha có 3 điều thần kỳ: cây hàng lớn…]

Mắt thấy An Hạ càng nói càng đi xa, Phó Khanh Thần nhanh chóng mở miệng ngắt lời cậu:

“Trợ lý An.



“Có tôi ạ.



An Hạ nhanh chóng quay đầu đáp lại, giọng nói trong lòng bị cưỡng ép ngắt lời:

“Sếp Phó có việc gì sao ạ?”

Phó Khanh Thần kéo căng gương mặt đẹp trai: “Không có việc gì.



An Hạ không rõ nguyên do, nhưng bản nhạc đệm nhỏ này làm sao có thể so được với trò hay trước mặt.




Nhấn để mở bình luận

Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama