Tổng tài! xin tự trọng!



..



Nhìn một nam một nữ trước mặt, Uyển Vi thực không biết làm sao, đứng dậy chào hỏi? Cô và họ cũng không phải thân thiết đến vậy a?!



Thế nên cô chọn cách tốt nhất là im lặng, ngồi tại chỗ, coi họ như không khí, ...



Cứ nghĩ 2 người đó sẽ đi luôn ,nhưng đời là thế, chẳng bao giờ đúng như dự tính của ta cả, những người không muốn nói chuyện, tránh gặp mặt thì lại rất thường xuyên chạm mặt .



Cũng giống như trường hợp cô lúc này, hai người đang đi về phía cô kia không ai khác chính là đôi cẩu nam nữ mà tháng trước cô vừa "góp vui" ở đám cưới!



Đinh Nhã khoác tay Mã Quang Hà ,đưa ánh mắt soi mói đánh giá cô, sau đó, cố tình nói to :



- Quang Hà, anh xem, có người nào đó vừa mới bị anh đá liền nhanh chóng đi tìm người bao nuôi khác, hazz,... Thật sự cũng quá tầm thường rồi a!!!



Mã Quang Hà không nói gì, cũng đưa mắt nhìn cô, trong mắt là phức tạp, không rõ là coi thường hay tức giận.



Uyển Vi nhíu mày, những lời này... Quá khó nghe rồi! Cô cũng rất muốn cười a! Triệu Uyển Vi cô mà phải để bao nuôi? Nực cười! Cô mà đi làm cái việc mà bản thân mình chán ghét, khinh bỉ đến tận xương? Cho dù cô không giàu có, nhưng cuộc sống của cô từ trước tới giờ cũng không thèm nhận bất cứ đồng tiền bố thí nào! Trên đời này, loại người mà cô chán ghét nhất chính là những người sống dựa vào những đồng tiền bẩn thỉu đánh đổi bằng thân thể và nhan sắc của mình. Còn chưa kể, sẽ trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác....



Nhưng mà, cô cũng chẳng buồn đáp lại cô ta, thích nghĩ gì đó là chuyện của cô ta, với cô, không có liên quan!



Đinh Nhã thấy Uyển Vi không thèm phản ứng, đến nhìn cũng không thèm nhìn mình thì vô cùng phẫn nộ, lại tiếp tục công kích , giọng đầy khinh bỉ :



- Hazz... Không biết phải lên giường với bao nhiêu người rồi mới mua được bộ váy này a! Quả là tội quá!!! Nói cho tôi biết, ai là người bao nuôi cô vậy?



Tay cầm ly rượu của Uyển Vi nắm chặt lại, đúng! Cô ta đã thành công khiến cô tức giận, cái gì cũng phải có giới hạn của nó, và, nhân phẩm bị xúc phạm nặng nề như vậy chính là giới hạn nhẫn nhịn cuối cùng của cô! Vượt quá giới hạn đó, cô thực sự không biết mình có thể làm gì!



Nhưng, chưa kịp làm gì, cô liền nghe thấy một giọng nói băng lãnh, đầy tức giận mang theo cỗ áp bức vô cùng lớn của người đàn ông :



- Tốt nhất là cô mau ngậm miệng của mình lại! Phu nhân nhà tôi không phải người cô muốn nói gì cũng có thể nói!



Nhất thời, cả ba người cùng trợn mắt...



Uyển Vi hoàn toàn ngây ngốc!!!


Nhấn để mở bình luận

Tổng tài! xin tự trọng!