Trả Lại Thanh Xuân



Trần Tuyết Nhi ôm người đối diện mà thoả sức gào khóc.

Xem người trước mặt là nơi an toàn để dựa dẫm, là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô, nếu để vuột mất thì không có cách nào sống sót.
Huỳnh Công Nam cũng dang tay ôm cô thật chặt thật siết.

Cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được sự sống của cô gái này chính là ân huệ mà ông trời đã dành cho anh.
Anh vuốt lưng cô gái trong lòng mình, nhận thấy cô vẫn còn đang rung lẩy bẩy thì nhẹ giọng an ủi: "Tuyết Nhi! Nghe anh nói, không sao hết, an toàn rồi, có anh ở đây rồi! Anh ở bên em, đừng sợ nữa được không, bình tĩnh lại rồi anh dẫn em ra khỏi đây."
Cô vẫn còn run rẩy câu chặt anh hơn, không nói chuyện mà chỉ lắc đầu nhụi vào hõm vai anh.
Anh không gấp gáp khuyên nhủ cô buông mình ra hay bảo cô hết sợ.

Chỉ có điều, cả hai đang ở trong nhà vệ sinh nữ, anh có hơi ngại.
Nhìn cô gái đang ôm gọn trong lòng, anh nhẹ giọng thoả thuận: "Em buông lỏng tay ra đi, không cần buông anh ra chỉ cần buông lỏng tay ra thôi, nhìn anh rồi nói chuyện với anh được không?"
Mất khoảng 5 phút để não load kịp những gì anh nói, lúc này cô mới buông lỏng tay ra ngước mặt lên nhìn anh, mắt cô đỏ rực vẫn còn ngấn nước, mặt mũi tèm lem.
Phải biết rằng đây là cô gái mà anh luôn nâng niu, anh luôn trân trọng mà gìn giữ không nỡ làm cô tổn thương, ấy vậy mà giờ lại bị nhốt ở đây, còn khóc đến thương tâm như vậy.
Anh đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt, tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hôn nhẹ lên môi như đang an ủi cô, cũng như đang an ủi tâm hồn của chính mình.
Hôn nhau nhẹ nhàng một chút thì anh tách ra, nhìn thật sâu vào mắt cô, hỏi: "Sao em lại bị nhốt ở đây? Biết ai là người làm không?"
Cô nhìn anh lắc đầu.
"Sao không thay đồ chung với mọi người hoặc nếu muốn đi thay riêng thì cũng nên rủ bạn em theo để tránh gặp bất trắc.

Em biết anh lo lắng cho em thế nào không?", anh nói xong lại ôm cô vào lòng.
Cô nức nở lấy lại được tinh thần: "Ai cần anh lo chứ, anh đi ra với mọi người đi, người anh cần lo không phải tôi đâu.

Cũng nhờ ơn huệ của anh mà tôi mới bị nhốt trong đây đó.", cô giãy giụa muốn anh buông mình ra.
"Em nói rõ anh nghe, anh nên quan tâm ai? Anh phải quan tâm ai? Tại sao anh không biết?", anh buông cô ra, hai tay ôm gương mặt bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Em nói anh nghe xem anh đã làm sai chuyện gì?."
Cô bị anh nâng mặt, hai tay anh áp vào má, môi cũng bị ép lại nên chúm chím nói: "Anh còn hỏi? Anh đừng nghĩ mình đẹp trai thì được quyền bắt cá hai tay, anh đã quen Võ Mỹ Nhân rồi thì còn tìm tôi làm gì? Còn quan tâm tôi làm gì, còn làm hết việc này tới việc khác cho tôi làm gì? Anh muốn tôi biết ơn anh sao, hay anh muốn tôi làm kẻ thứ ba không biết xấu hổ mà theo anh, hay anh muốn xem tôi diễn trò để tiêu khiển? Anh chơi vui không? Lấy tình cảm người khác ra đùa giỡn anh có vui không?"
Nghe đến đây, anh dùng môi mình chặn môi cô lại, ẳm vào một phòng rồi đóng cửa lại, đặt cô lên bồn xả nước.
Lần này mới thực sự là hôn, môi vừa chạm môi thì anh đã vội vàng luồng lưỡi của mình qua tách hai hàm răng đang nghiến chặt của cô ra, dùng môi nhắm thẳng đầu lưỡi của cô mà mút.

Anh cứ ngấu nghiến hôn, dùng môi của mình mà mút môi và lưỡi cô, hút hết mật ngọt từ miệng cô.

Dùng lưỡi liếm láp, vân vê cánh môi đỏ mọng, mềm mại kia.
Trần Tuyết Nhi bị anh xách tới ôm lui, hôn say đắm làm cô choáng váng mặt mày, cố gắng dùng giọng mũi để nói chuyện, nhưng tiếng phát ra thì lại là.
"ưm...ưm...ưm..~~"
"ưm..

anh....buông..."
"ưm..ưm..~~ buông....ra...ưm..~..mm...."
Cô đưa tay đẩy mạnh Huỳnh Công Nam ra, bàn tay vừa đặt lên ngực anh thì đã bị anh nắm chặt, dùng một tay của mình nắm chặt 2 bàn tay của cô giữ cố định trên tường, một tay còn lại thì ôm gáy ép cô phải tiếp nhận nụ hôn này.
Anh muốn siết cô thật chặt, chặt đến không còn khe hở nào.

Nếu có thể anh chỉ ước rằng mình có thể lồng ghép cô vào cơ thể mình, hai cơ thể hoà làm một, để lúc nào cũng có thể ở bên nhau, cảm nhận được từng nhịp đập, từng hơi thở của cô thế này.
Hôn đến trời đất đảo điên, cảm nhận người đối diện đã mềm oặt không còn giãy giụa nổi nữa thì anh mới chịu buông gáy cô ra.

Trán anh áp sát trán cô, cả hai cùng nhìn nhau thở hổn hển, ánh mắt chứa đầy nhu tình cũng sự khao khát.
"Anh và Võ Mỹ Nhân không hề phát sinh quan hệ, cũng không có quen nhau, anh vẫn còn là nam sinh độc thân, không hề có một mảnh tình vắt vai, một trang tình sử cũng chưa từng có", anh nhìn cô, bản thân vừa bình ổn nhịp thở vừa từ tốn giải thích.
"Vậy chuyện hôm đó hai người ôm nhau là sao? Mọi người nói hai người thân thiết với nhau thì sao? Rồi còn chiếc nhẫn cặp này của hai người nữa, là ý gì mà nói là không quan hệ? Anh tính gạt con nít hã?", cô gấp gáp cắt ngang, sợ anh nói xong cô lại quên vấn đề mình đang thắc mắc.
Anh tươi cười nhìn cô làm cô đỏ bừng mặt.

Anh nhìn cô không chớp mắt sau đó giải thích từng vấn đề, chỉ sợ sót một chi tiết cũng đủ làm cô suy nghĩ lung tung: "Hôm đó Võ Mỹ Nhân hẹn anh ra sân sau nói là biết chuyện liên quan giữa em và Mai Thành Lợi nên anh mới đi ra.

Sau đó cô ta tỏ tình với anh nhưng anh không đồng ý, vừa xoay người bỏ đi về thì cô ta chạy tới ôm lấy anh, anh ráng đẩy cô ta ra mà cô ta siết chặt hơn, anh sợ xảy ra chuyện nên mặc kệ, vừa định mở miệng từ chối lần nữa thì nghe Mai Thành Lợi gọi tên em, nhìn thấy hai người đi với nhau."
Cô vội chu mỏ xen vào: "Dối trá, em thấy anh câu vai ôm cô ta rõ ràng."
"Cuộc đời này ngoại trừ em ra thì anh chẳng tha thiết ôm cô gái nào cả! Em có thể không tin lời anh nói, nhưng anh chỉ xin em tin trái tim của anh.

Anh chưa hề nói dối em điều gì.", anh kiên định nhìn cô, ánh mắt chứa toàn vẻ thành khẩn.
Trần Tuyết Nhi không trả lời, trong đầu chỉ toàn lời anh vừa nói, trong mắt lại chứa đựng biểu cảm của anh, không biết nên nói gì và nói như thế nào.
"Hôm đó anh thấy em đi cùng Mai Thành Lợi nên chỉ suy nghĩ việc xảy ra giữa em và cậu ta.

Không suy nghĩ em vì việc giữa anh và Võ Mỹ Nhân mà có khúc mắc lớn như vậy nên không thể giải thích rõ ràng với em.

Hôm em chạy khỏi lớp, nhờ bạn em nói nên anh mới biết em đang hiểu lầm anh, lúc đó anh vui lắm.", Huỳnh Công Nam vuốt ve gương mặt của cô mà giải bày.
"Vui? Thấy em ấm ức, thấy em đau khổ mà anh nói là anh vui? Anh còn tình người không vậy?", cô giận dỗi, cụng đầu mạnh vào đầu anh.

Không biết là đau quá hoá rồ hay do con tim đang phấp phới tình yêu mà Huỳnh Công Nam không thấy đau, không nhăn mặt lấy một cái, chỉ lấy tay vuốt ve phần trán của cô, cười rạng rỡ: " Muốn đập thì cũng nên đập đầu anh vào tường, sao lại dùng đầu mình, em đau anh sẽ xót đó."
Hôn nhẹ lên chỗ ửng đỏ, anh lại tiếp tục: "Nhờ vậy anh mới biết là em có tình cảm với anh, trước giờ anh cứ lo sợ là em vẫn còn chưa dứt được tình cảm với Mai Thành Lợi nên chỉ âm thầm theo em, không dám làm rõ quá vì sợ em sẽ không thể chấp nhận mà từ chối rồi tránh né anh.

Anh chỉ muốn từ từ làm em cảm nhận được tình cảm của anh, khắc sâu anh vào tim.

Sau đó, nếu em có tình cảm với anh thì anh sẽ tiến tới, sẽ cố gắng giữ tình cảm này đến khi nào anh không thể giữ nữa, còn nếu em không thích anh thì anh sẽ tiếp tục im lặng bên em, khi nào em có thể mở lòng với anh thì thôi"
Cô mở to mắt nhìn anh.
Thử hỏi có cô gái nào sau khi nghe người mình thích nói thích mình, thích từ lâu lắm rồi mà không dám nói, nếu mình không đáp trả thì sẽ im lặng dõi theo mà không cảm động? Thật lòng mà nói thì không phải chỉ cảm động, mà còn muốn nhảy cẩng lên nói chúng mình làm người yêu đi, sau đó ôm người ta vào mà hôn lấy hôn để.

Nhưng Trần Tuyết Nhi vẫn nén được tâm tình kích động của mình, tỏ vẻ chưa tin nhìn anh.
Huỳnh Công Nam biết rõ ánh mắt đó là gì, nhẹ nhàng hôn xuống môi cô một cái sau đó mới hé môi: "Anh không biết em nghe ai nói anh thân thiết với cô ta ra sao? Anh nói gì với cô ta? Anh thật sự chưa hề tỏ ra thân thiết hay nói gì quá phận, cũng chưa bao giờ nói một lời ngọt ngào hay tình cảm nào hết...!Anh có thể thề với trời đất", nói xong giơ tay lên định làm thật.
Cô giật mình vội rút tay đang bị giữ chặt, sau đó cầm tay anh đè xuống: "Không cho thề"
Nhìn thấy cô như thế, anh vui như tết đến, đưa tay lên vuốt ve gương mặt, ánh mắt âu yếm nhìn cô, hôn lên môi thêm cái nữa mới nói chuyện tiếp: "Còn phần chiếc nhẫn này, anh mua nó đúng là một cặp nhưng mà anh đeo một chiếc, chiếc còn lại vẫn còn ở trong hộp để ở nhà, trên đó có khắc tên anh và em, có cả ngày tháng sinh của em.

Vậy thì sao có chiếc nhẫn nào khác giống vậy mà em đi nói là anh đeo nhẫn cặp với người khác? Em muốn buộc tội thì cũng phải cho anh thanh minh trước chứ, sao cứ buộc mà không cho người ta có cơ hội phản khán.", tay cởi chiếc nhẫn ra nương nhờ ánh sáng le lói của bóng đèn kia cho cô xem chiếc nhẫn cặp khiến cô ghen đùng đùng lên.
"Trên chiếc nhẫn có chữ gì vậy? CN.


Nhấn để mở bình luận

Trả Lại Thanh Xuân