Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam



Diệp Thủy Trần dừng một chút, nói: "Ý gì?"

, voi la tiên n yêu nàng, có lẽ nàng có thể giúp ta cầu xin hoàng thượng buông tha ta." Tiêu Cận Sanh cười
"Nếu Hoàng Thượng nói, Đây là đối với
, tốt nhất trước mắt nàng nghĩ đến, bởi vì nàng biết hướng phát triển của kịch bản, Diệp Hoan
Vân Tiên có thể nói là vô cùng nghe lời, đừng nói hưu một phi tử, muốn chàng ta buông tha giang sơn
chàng ta cũng nguyện ý.
Diệp Thủy Trần nhíu mày: "Nếu không thể?”
"Vậy thì nghĩ biện pháp khác." Tiêu Cận Sanh nói, "Nhưng dù sao ta cũng phải thử xem."
"Ta cũng có thể giúp
nào, Diệp
Ôn
T.

Hiệp Thủy Trần nói, "Người không cần vất vả như vậy." Không biết (b)ắt đầu từ khi
; khỏi cảm thấy (b)ắt đầu đau lòng cho Tiêu Cận Sanh, nàng bởi vì muốn giúp Diệp Hoan
hình trong triều mà gả vào hoàng cung, Diệp Hoan lại đối với nàng không quan tâm.

Nàng có người nàng thích lại không thể cùng nhau ở một chỗ, chỉ có thể bị nhốt trong cái l*ng giam hoa lệ này...
Tiêu Cận Sanh cười ra tiếng, nói: "Diệp Thủy Trần, cám ơn ngươi."
Nhìn ánh mắt chân thành của Diệp Thủy Trần, nói không cảm động là giả.

Tiêu Cận Sanh cảm thấy, đối tượng mà hệ thống lựa chọn đều rất phù hợp với tâm ý của nàng.
Trong khoảng thời
qua Diệp
người thải thủy xan
cùng Diệp Thủy Trần ở chung, không thể phủ nhận, nàng (b)ắt đầu động tâm.

Ngày hôm
dàng giúp nàng xoa mắt cá chân, lại cẩn thận dặn dò nàng một loạt những điều cần chú ý, thiết dịu dàng như vậy, làm sao có thể không thích.
"Mấy ngày nay dù sao
có ý nghĩ muốn họ “gười cũng không ra được cung, nếu nhàm chán ta có thể đưa Từ Mặc đến nói chuyện phiếm
với người."
"1
Trần nói, Diệp Từ Mặc chưa từng ra khỏi cung của cậu ta, thế nhưng lần này, cậu ta hình như đến thăm Tiêu Cận Sanh một chút.
"Từ Mặc...", Tiêu Cận Sanh dừng một chút, "Không phải chưa bao giờ ra khỏi cung sao?"
"Có thể vì người mà đệ ấy phá lệ." Diệp Thủy Trần nói.
"Nương nương, nương nương, Hoàng Thượng tới rồi." Thanh nhi vội vàng chạy tới nói.
Diệp Hoan? Tiêu Cânn Sanh nhíu mày một chút, chàng ta tới làm gì?
Vừa nghĩ thì Diệp Hoan cũng đã đi vào, sau khi nhìn thấy Diệp Thủy Trần, Diệp Hoan hơi giật mình, nói: "Ngũ đệ, sao đệ lại ở chỗ này?"
“Chân Tiêu phi nương nương bị thương rất nghiêm trọng, ta đến thăm nàng." Diệp Thủy Trần không chút để ý trả lời, "Hoàng huynh cũng là đến thăm Tiêu phi nương nương sao?"
Diệp Hoan lúc này mới nhớ tới đêm qua Tiêu Cận Sanh bị thương, gật gật đầu nói: "Ta có việc muốn cùng Tiêu phi nói chuyện, Ngũ đệ không có việc gì thì trở về trước đi."
"Được, vậy đệ đi trước." Diệp Thủy Trần không nói nhiều, xoay người rời đi.
Cho Thanh nhi lui xuống, Diệp Hoan mới nhìn về phía Tiêu Cận Sanh, nói: "Vừa rồi nàng triệu Liễu Vân Tiên vào hoàng cung?"
"Ừm.".

Tiêu Ngạc Sanh gật gật đầu, thì ra là tới hỏi tội.
“Vì sao?".

Diệp Hoan lại hỏi.
Tiêu Cận Sanh lộ ra tươi cười, nói: "Thần thiếp nhàn rỗi nhàm chán, ngày hôm qua lại thấy Liễu tiểu thư vũ đạo tuyệt thế, liền muốn cùng nàng nói chuyện phiếm."
Diệp Hoan đánh giá Tiêu Ngạc Sanh, giống như đang suy đoán tính chân thật trong lời nói của nàng.
"Hoàng Thượng, " Tiêu Cận Sanh lại dịu dàng cười nói, "Liễu tiểu thư là một cô nương không tồi, nếu Hoàng Thượng thích thần thiếp cũng có thể hiểu."
"Nàng biết?".

Diệp Hoan kinh ngạc.
"Ngày hôm qua biểu hiện của Hoàng Thượng thần thiếp đều nhìn thấy." Tiêu Cận Sanh cười nói, "Nếu cần, thần thiếp có thể giúp Hoàng Thượng "


Nhấn để mở bình luận

Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam