Trầm Mê


Dự án của Cố Diễm ở Tân Thành đang được triển khai rất thuận lợi, chủ yếu là do anh ta và các bạn đại học đã chuẩn bị rất nhiều. Lần hợp tác với công ty trò chơi này là để đẩy nhanh tiến độ đưa ra thị trường.

Sau khi Cố Chính Minh nói chuyện qua điện thoại với con trai xong thì vẫn nở nụ cười. Dương Huệ nhìn chồng mình như vậy, trong lòng có chút rầu rĩ.

"Tôi biết con trai tôi có thể làm được mà, lần này phải đi cảm ơn Vân Dực vì đã làm cầu nối."

Cố Chính Minh rót một tách trà và thưởng thức.

"Có thể cái gì? Mở một studio trò chơi à?"

Dương Huệ có xuất thân cao quý, trong mắt bà ta, những điều đó không đáng để công khai.

"Công ty ở nhà không làm, nhất định phải chạy đến đó."

Cố Chính Minh lười nói chuyện với bà ta, cầm điện thoại di động trở về phòng.

Dương Huệ không ngăn cản, cũng không đi theo, bà ta liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy hơi thở dồn nén dồn nén trong lồng ngực ngày càng nặng nề.

Mười phút sau, Cố Vân Dực và Khương Thanh Vũ tay trong tay đi xuống, hai người đều chưa ăn sáng. Dì Lý thấy hai người liền vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn, Khương Thanh Vũ cũng theo dì vào bếp.

"Vân Dực."

Dương Huệ gọi Cố Vân Dực, anh ngồi xuống đối diện bà ta.

"Dì hai."

"Trò chơi của Tiểu Diễm là cậu đầu tư à?"

"Dạ, em ấy đang làm khá tốt."

Lạnh lùng xa cách, có khí chất bẩm sinh của người lãnh đạo, Dương Huệ cảm thấy có chút áp lực nhưng vẫn không thể nén lại những gì đã tích tụ trong vài ngày qua: "Cố Diễm còn trẻ, không hiểu được điều gì mới là quan trọng, nhà họ Cố cũng chỉ dựa vào hai người các người, khi nó trở về thì cháu có thể thuyết phục để nó trở lại công ty giúp đỡ cháu một tay, dù sao thì anh em trong nhà vẫn tốt hơn người ngoài."

Ánh mắt Cố Vân Dực hơi động, nhếch môi.

"Dạ được, nhưng Tiểu Diễm có thể không nghe lời cháu. Hơn nữa, em ấy có mục tiêu và lý tưởng của riêng mình."

Cố Vân Dực nói thật lòng mình, anh đã biết về chuyện này từ lâu, cho dù Cố Diễm không để tâm đến Khương Thanh Vũ thì anh cũng đã có kế hoạch giúp đỡ tài chính cho anh ta.

Nhưng lời nói đến tai Dương Huệ thì lại được hiểu theo ý khác, nhưng lại không dám động tới Cố Vân Dực, dù sao anh cũng là người bà ta khó hiểu trong nhà họ Cố.

Dương Huệ đi ngang qua Khương Thanh Vũ, cô gọi: "Dì hai", Dương Huệ chỉ liếc nhìn cô một cái.

Khương Thanh Vũ không chú ý đến, cô kéo Cố Vân Dực vào ăn bánh bao hấp do dì Lý làm.

Ăn sáng muộn như vậy nên cũng không cần ăn trưa nữa, buổi chiều Cố Vân Dực đến công ty nên anh dẫn Khương Thanh Vũ đi tìm Âu Ninh trước.

Vào buổi trưa các trong tuần, xung quanh trung tâm thương mại không có nhiều người nên có rất nhiều chỗ trống trông chỗ đỗ xe.

Khi xe dừng hẵn, Cố Vân Dực nghiêng người về phía Khương Thanh Vũ, thân thể anh tới gần cô, một cánh tay vòng qua eo cô.

Hương bạc hà bao vây lấy cô, trên tầm mắt của cô là là khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Tim Khương Thanh Vũ đập thình thịch, anh đột nhiên đè lên người cô, cô nghĩ anh sắp hôn cô, đôi mi chớp chớp rất nhanh.

Cố Vân Dực nhìn vào cô chăm chú rồi đưa tay ra phía sau cởi dây an toàn.

"Lạch cạch."

"Em đang nghĩ gì thế."

"Căng thẳng thế sao?"

"Nghĩ anh sẽ hôn em sao?"

Sau đó cằm cô bị nâng lên, đôi mắt xảo quyệt của anh sáng lên, đôi môi mỏng áp vào môi cô.

"Cô vợ nhỏ đã nghĩ vậy rồi, đương nhiên anh không thể để em suy nghĩ vô ích được."

...

Khương Thanh Vũ ở trong phòng vệ sinh hơn mười phút, cũng may là cô không báo trước với Âu Ninh là cô sẽ đến.

Tống Vũ Nhiên không ở đây, chỉ có Âu Ninh một mình trên đó, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông khoảng tầm ba mươi tuổi, chính là người quản lý mà Âu Ninh tìm.

"Đây là Bùi Chiêu."

Khương Thanh Vũ không có hứng thú với chuyện làm ăn, nói vài câu liền đi tham quan cửa hàng, so với lần trước thì tốt hơn, những đạo cụ cô dặn mua cũng đã đặt đúng chỗ.

Có người ngoài ở đây nên Âu Ninh không tiện buôn chuyện, ngay khi Bùi Chiêu bận rộn ở nơi khác cô ấy liền tới hỏi chuyện.

"Tớ sắp chảy máu mũi rồi."

Khương Thanh Vũ xoa xoa mũi: "Cậu có thể đi thử với bạn trai?"

"Tớ còn chưa nói với anh ấy rằng tới đã về. Cuối tháng là sinh nhật anh ấy, tớ muốn tạo bất ngờ cho anh ấy."

Nói xong, Âu Ninh nhờ Khương Thanh Vũ chọn quà giúp cô ấy. Sau khi quyết định xong, họ thấy vẫn còn sớm, Khương Thanh Vũ quyết định sẽ viết tiếp cốt truyện trước khi đi để không bận rộn vào buổi tối.

"Thanh Vũ."

Âu Ninh đưa cho cô một ly nước chanh.

"Tớ muốn bàn với cậu vài chuyện."

"Nói." Khương Thanh Vũ đặt bút xuống, nghiêm túc nói: "Giám đốc Âu cứ nói, có gì cần phân phó."

Âu Ninh trừng mắt.

"Tớ muốn lấy truyện tranh của An Dạ làm chủ đề cho ngôi nhà ma ở tầng trên. Cậu có thể hỏi cô ấy giúp tớ về ý định này không?"

An Dạ là một họa sĩ truyện tranh kinh dị nổi tiếng, có IP của cô sẽ tốt hơn là tuỳ tiện chọn chủ đề.

Sau khi rời khỏi chỗ Âu Ninh, Khương Thanh Vũ vừa gọi cho Diệp An vừa đi xuống thang máy. Nghe cô nói qua đại khái xong, cô ấy cũng bày tỏ rất hứng thú, có thể gặp gỡ và nói chuyện chi tiết.

Khương Thanh Vũ chạy đến bãi đỗ xe nơi Cố Vân Dực đang đợi, người đàn ông dựa vào cửa xe, hai tay đút túi quần, khuôn mặt anh tuấn hướng về phía hoàng hôn.

Anh quay lại ngay khi nghe thấy tiếng bước chân: "Chuyện gì mà sao em vui vậy?"

"Âu Ninh muốn hợp tác với chị Diệp An, dùng truyện tranh của chị ấy để sáng tạo chủ đề cho ngôi nhà ma. Chị Diệp An cũng thấy hứng thú nên đồng ý gặp mặt để trò chuyện." Khương Thanh Vũ mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

"Không tồi, anh chờ thành công của em."

Khương Thanh Vũ ngồi trong xe, ánh mắt sáng ngời.

"Nhờ có anh."

"Ừ?" Cố Vân Dực nâng cằm bằng ngón tay thon dài.

"Nếu không có anh thì em cũng không quen biết với chị Diệp An, chị ấy là thần tượng của em."

"Nếu em tự vẽ truyện tranh, em cũng thành công như cô ấy."

Cố Vân Dực khởi động xe, Khương Thanh Vũ nghe vậy thì có chút áy náy. Thực sự cô có vẽ truyện, nhưng không được tốt nên cũng không cho ai biết, ngoại trừ Âu Ninh.

Khương Thanh Vũ hồi lâu không nói chuyện, Cố Vân Dực nhìn lại thì cô đã dựa vào lưng ghế ngủ say.

Xe cộ tấp nập nơi thành thị trở thành phông nền cho cô, ánh đèn neon bên ngoài hắt lên một bên mặt, thỉnh thoảng có tiếng còi xe và âm nhạc được phố vang lên nhưng cũng không có cảm giác ồn ào.

Ánh mắt người đàn ông dịu đi, giảm tốc độ xe lại.


Nhấn để mở bình luận

Trầm Mê