Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên



Ta đứng dậy, mặt dán vào cửa, siết chặt tay lại: “Đại sư huynh, muội lại đứng dậy được rồi, hôm đó xương sống của muội đã bị đánh gãy, nhưng bây giờ muội vẫn có thể đứng thẳng lưng.

Nếu như muội có thể chứng minh cho huynh thấy, người bị đánh bại thảm hại vẫn có thể bò lên lại Đăng Vân Đài, huynh có thể ra đây gặp muội một lần không?”

Trên cửa chợt vang lên tiếng động mạnh, như có thứ gì đó bị đụng ngã vào cửa, chim chóc trong rừng cũng sợ hãi bay đi mất.


Bên trong truyền ra một câu: “Đừng đến nữa.



Hình như đã quá lâu không nói chuyện với ai, giọng nói cũng khàn đặc, không lưu loát.


Rõ ràng ta bị cự tuyệt, nhưng lại cao hứng cười cong mắt.


Kiếp trước, ta đến phòng trúc nhiều lần như vậy, nói sùi bọt mép mà huynh ấy chẳng thèm đáp lại ta lấy nửa lời, lần này là dấu hiệu tốt.


“Được, sau này muội sẽ tới thăm huynh, gà rừng sau núi béo lắm, lần sau muội nướng mang đến cho huynh ăn.



Ta do dự một hồi, lại dặn dò: “Đại sư huynh, nếu có nữ tử xa lạ tới đây, nói nhiều lời lừa gạt với huynh, chính là những lời khiến cho huynh nảy sinh hy vọng… thì huynh không được tin nàng ta, cũng đừng đáp lại nàng ta.



Bên trong không có tiếng đáp lại, im lặng như tờ, nếu không phải cánh cửa vẫn đang rung động thì ta còn tưởng vừa rồi là ta nghe nhầm.


Ta lại dặn dò đệ tử canh cửa: “Nếu tiểu sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ kia lại tới đây, ngươi phải chạy đến báo cho ta biết đầu tiên, đừng để tình huống như lần trước xảy ra lần nữa.



Đệ tử kia ngơ ngác gật đầu.


Ta cau mày nhìn hắn ta: “Nhất định phải báo ngay cho ta biết!”

Đệ tử kia vội gật đầu, chỉ là ánh mắt nhìn ta vẫn mang theo sự xấu hổ và mất tự nhiên, lúng túng như muốn nói xin lỗi ta: “Triều Châu sư tỷ…”

Ta lặng lẽ lắc đầu, dù sao cũng không phải chỉ có hai người bọn họ nói như vậy, vẫn là do ta chưa đủ mạnh, bị nghi ngờ cũng là lẽ thường tình.


Ta đứng dậy, đi ra ngoài, quay đầu nhìn phòng trúc cô đơn kia một cái, thấy ánh nắng cũng khó xuyên qua những tán trúc dày đặc kia để chiếu xuống đây.


Tính ra, đã rất nhiều năm, đại sư huynh chưa từng bước ra khỏi phòng trúc này rồi.


Đại sư huynh, Lý Ngư Châu, Phù Lăng Tông… từng chuyện ở kiếp trước đều tích tụ trong lòng ta, ta sẽ cởi bỏ từng nút thắt.




Nhấn để mở bình luận

Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên