Trói Buộc Nhân Tình


Trước đây, Ninh Gia Tuệ chưa từng một lần nào nghĩ tới việc theo cha cô học kinh doanh, mặc dù đã có đôi lần ông ngỏ ý với cô. Ninh Gia Tuệ hiểu rằng anh trai cô không ưa gì hai mẹ con cô, bản thân cô cũng không muốn tranh giành cho nên cứ khất lần khất lượt mà trốn tránh. Hiện tại nghĩ lại thấy bản thân thật sự ngu ngốc, nếu trước kia theo cha cô học hỏi thì có phải bây giờ cô sẽ không như " cá nằm trên thớt " mà ngồi chịu trận như bây giờ.

Mân mê chiếc điện thoại di động một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định nhấn nút gọi cho cha cô.

- Ba ơi…! Tối nay con về nhà ăn cơm nhé. Lâu rồi không về con nhớ ba mẹ.

Ninh Gia Trạch ở đầu bên kia mừng rỡ.

- Để ba gọi bảo mẹ con làm mấy món con thích ăn, còn nữa, chồng con Tiêu Ân Tuấn có về cùng không?

Ninh Gia Tuệ ngập ngừng hồi lâu rồi mới lên tiếng trả lời ông.

- Ba ơi, con chưa hỏi anh ấy. Để lúc nữa con điện hỏi. Ba mẹ không cần chuẩn bị nhiều đâu, con gái về thăm ba mẹ là chính.

Ninh Gia Trạch gật gù, đứa con gái này của ông trước giờ đều rất hiểu chuyện. Lần này chỉ vì biến cố mà phải gả cô đi như vậy, người làm cha như ông cũng cảm thấy đau lòng.

- Con gái ngoan, mẹ con ngày nào cũng nhắc tới con, bà ấy hay tin con về chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Ninh Gia Tuệ chuyện trò với cha mình một lúc rồi tắt máy. Lần này trở về thăm cha mẹ cô còn có chủ đích khác, cho nên sẽ không có ý dẫn Tiêu Ân Tuấn cùng về.

Chỉ có thể khiến cho bản thân trở lên mạnh mẽ thì cô mới có hy vọng thoát khỏi gông kìm khống chế của y. Cô không muốn bản thân chỉ biết ngồi một chỗ than khóc, cho dù bất cứ giá nào cô cũng sẽ tìm ra cách để trả lại tự do cho mình.

Khi trước còn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần khiến cho hắn rung động trước mình thì sau này cũng có thể vui vẻ mà sống, rồi có những lúc dường như bản thân cũng nảy sinh tình cảm cùng hắn, nghĩ lại đúng là buồn cười, là tự mình đa tình.

Ninh Gia Tuệ trang điểm nhẹ nhàng, chậm dãi bước xuống lầu dưới tìm Dì Lâm.

- Con về nhà thăm ba mẹ, bữa tối Dì không cần phải chuẩn bị cho con đâu.

Dì Lâm dừng lại động tác đang lau dọn của mình, nhìn cô hỏi.

- Cậu chủ cũng về cùng mợ ạ?

- Không, con về một mình thôi. Con cũng không muốn phiền tới anh ấy.

- Mợ chủ mới ốm dậy còn chưa khoẻ hẳn nên để cậu chủ đưa về thì tốt hơn.

Dì Lâm lo lắng lên tiếng. Từ hôm xẩy ra chuyện kia cậu chủ đã mấy ngày không có về nhà, chỉ thỉnh thoảng tạt qua lấy tài liệu rồi cũng đi ngay.

- Không cần đâu Dì, anh ấy còn phải lo lắng nhiều thứ, con đi rồi về sớm, với lại còn có chú An tài xế sẽ không có vấn đề gì đâu ạ.

- Mấy nay thời tiết đổi mùa, Mợ nhớ mang thêm áo khoác, buổi tối trời sẽ rất lạnh.

Ninh Gia Tuệ cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn khi sống ở Tiêu Gia mà vẫn có người chăm sóc quan tâm cô giống như mẹ ruột cô vậy.

- Dì yên tâm, con sẽ không ốm lại đâu.

Ninh Gia Tuệ vừa đùa vừa thật trêu trọc bà. Bầu không khí trong căn nhà rộng lớn cũng trở lên vô cùng ấm áp.



Tiêu Ân Tuấn ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại di động để trên mặt bàn. Đã mấy ngày vừa rồi y lấy lý do công việc mà ở lại công ty, một phần vì một số dự án lớn sắp đi vào hoạt động, phần vì y muốn tránh mặt cô.

Hắn nhớ cô, nhưng hắn sợ trong lúc nóng giận bản thân sợ rằng sẽ lại gây tổn thương cho cô, nên y lựa chọn cách tránh né, chờ qua vài ngày khiến cho cô nguôi ngoai.

Hôm nay y muốn trở về rồi, nhưng lại nghe Dì Lâm nói cô về thăm ba mẹ. Cô cũng không hề gọi điện hỏi hắn xem có muốn về cùng cô không? Chẳng lẽ cô muốn về cùng anh Trình Trang của cô? Không lẽ đã nóng lòng muốn thoát khỏi y để đến với người đàn ông khác tới vậy sao?

Tiêu Ân Tuấn miên man trong vô số dòng suy nghĩ quẩn quanh hiện ra trong đầu y, khiến cho hắn không tài nào tập trung nổi vào công việc được nữa.

- Kiều Minh, cậu đi chuẩn bị xe cho tôi, hôm nay không cần tăng ca nữa. Cậu tan làm sớm đi.

Nói rồi hắn cúp điện thoại nội bộ cái rầm. Đứng phất dậy, bước chân vội vã đi nhanh về phía cửa ra vào.

Kiều Minh ở phòng bên cạnh còn đang bối rối không hiểu chuyện gì…



Dưới sảnh lớn tào nhà trụ sở Tập đoàn Đông Á, Tiêu Ân Tuấn nhanh chóng đi về phía Kiều Minh.

- Đưa chìa khoá xe cho tôi, hôm nay tôi tự lái, cậu về đi.

Từ lúc nhận được cuộc gọi của sếp Tổng tới giờ Kiều Minh vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai. Tiêu Ân Tuấn mà anh biết chưa khi nào là người làm việc theo cảm xúc, thiếu lý trí như thế này. “Đúng là tình yêu có sức mạnh to lớn có thể khiến cho vật đổi sao rời”.

Hết chương 36.


Nhấn để mở bình luận

Trói Buộc Nhân Tình