Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung




Khi Đổng các lão nhìn thấy bức chân dung của Khương Họa thì nhất thời tim đập liên hồi.

Bản thân Khương Vĩ sinh ra đã rất đẹp trai, tuy rằng bây giờ gầy yếu nhưng khi đó anh tuấn khôi ngô, nếu không sẽ không bị Trưởng công chúa nhìn trúng.

Tuy rằng hồi đó ông ta chưa từng gặp qua Khương phu nhân, nhưng nghe nói cũng là một mỹ nhân hạng nhất.

Con gái do cha mẹ như vậy sinh ra chắc hẳn cũng không thua kém lắm.

Nhưng chuyện không có tuyệt đối, Đổng các lão không muốn bị Thái hậu lừa một cách vô ích.

Ông ta là người trung lập ngay từ đầu, với thân phận là các lão của ông ta, dù là Thái tử lên ngôi hay nhị hoàng tử kế vị sau này đều có thể tiếp tục ở trong nội các một cách suôn sẻ.

Nhưng nếu "đứng xếp hàng" trước thì lại có rủi ro.

Đổng các lão nhìn chằm chằm vào bức chân dung và suy nghĩ rất lâu.

Xét theo lời đồn đãi của thái y khi đó, sức khỏe của Thái tử hẳn không khá hơn được, cứ ủng hộ trước cho nhị hoàng tử cũng được, còn có thể chiếm được công ủng hộ vua.

Chưa kể...

Ánh mắt lão Đổng các lão trong chốc lát rơi vào bức chân dung, một cô gái xinh đẹp như vậy, cho dù ông ta từng duyệt vô số người, cũng chưa từng gặp.

Trong vòng hai ngày, Thái hậu nhận được hồi âm từ Đổng các lão: Mạn châu sa hoa tuy đẹp, nề hà chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt.

Thái hậu mắng một tiếng "cáo già", sai người truyền thư, nói mấy ngày nữa là sinh nhật của bà ta, trong cung sẽ có yến tiệc.

Đổng các lão đương nhiên hiểu được ý tứ của Thái hậu, đây là sắp xếp cho ông ta gặp mặt với tiểu mỹ nhân qua yến tiệc, hoặc là sẽ trực tiếp xảy ra chuyện gì đó cũng không chừng.

***

Khương Họa không biết sự an bài của Thái hậu, nhưng nhận được lời mời của Thái tử, nói y muốn vẽ một bức chân dung.

Đây là lời hứa của Khương Họa, lúc trước khi nhận được hai bức tranh của sư phụ do Thái tử đưa đến, nàng đã hứa sẽ trả lại hai bức tranh cho y.

Mang theo bút vẽ thuốc màu quen thuộc của mình, Khương Họa đến Đông cung.

Vạn Đức Tường đích thân đợi ở cổng cung, đón nàng đến điện Gia Khê.

Lần trước khi Khương Họa đến Đông cung thay quần áo đã đến đây, hoa mận trắng trong sân đương lúc nở, cánh hoa trắng muốt rơi rụng một lớp trắng mỏng dưới tán cây, hương thơm lưu lại nơi chóp mũi.

Không hiểu vì sao, Khương Họa lại nhớ tới lần trước Tiêu Quyết đứng dưới gốc cây.

Y rõ ràng là cao quý, phong nhã, nhưng lúc đó trông y có chút hiu quạnh và cô đơn, cứ như đã đứng dưới gốc cây này một đời một kiếp vậy.

Lúc này, Tiêu Quyết vẫn đang đứng dưới gốc cây mận đầy sức sống, bộ cẩm bào màu đỏ tươi nằm dưới chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết do chính tay nàng may.

Y lặng lẽ đứng đó, cô đơn một mình, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, y nhướng mắt nhìn Khương Họa.

Nhìn thấy cô gái nhỏ mặc chiếc áo choàng có thêu cành hoa màu vàng sáp ong, tay cầm chiếc lò sưởi nhỏ có họa tiết đôi cá mạ vàng, xinh xắn đứng đó, đôi mắt đen láy trong veo, lanh lợi.

Tiêu Quyết khẽ mỉm cười, như thể xuân phân* lướt qua trăm đóa hoa đang nở rộ, cảm giác cô đơn vốn đang bao trùm cơ thể y chợt biến mất, mặt mày y bỗng trở nên sống động, dưới hàng lông mi dài màu quạ là một chút ấm áp trong đôi mắt đen.

*Tiết xuân phân: vào khoảng 20 và 21 tháng Ba.

"Họa Họa, đến rồi".

Y đưa tay về phía nàng, các đốt ngón tay rõ ràng, thon dài như ngọc, không nghi ngờ gì nữa, đó là một bàn tay rất đẹp.

Nghĩ đến bàn tay này từng nắm cánh tay của mình, sắc mặt Khương Họa trở nên hơi nóng, nàng hơi đảo mắt, cung kính cúi đầu thi lễ nói: "Gặp qua Thái tử điện hạ".

Tiêu Quyết cũng biết cô gái nhỏ sẽ không đến nắm tay y, nhưng y nhớ kiếp trước hai người đã nắm tay nhau đi dạo trong viện này.

Lúc đó nàng đang mang thai, bụng lớn dần theo từng ngày.

Bách Lý Xuân dặn dò nàng phải đi dạo khoảng một khắc đến nửa canh giờ, vậy thì khi sinh mới suôn sẻ hơn.

Mấy bà đỡ y mời đến trước cũng nói như vậy.

Đề cập đến đứa bé trong bụng, tất nhiên nàng không hề không nghe theo.

Nàng tính tình cẩn trọng, lúc mang thai lại càng như thế, không dám đi chỗ khác mà chỉ lòng vòng trong sân điện Gia Khê.

Người phụ nữ y yêu có mang trong mình cốt nhục của y, y tự nhiên tràn đầy vui vẻ, cố gắng dành thời gian để đi cùng nàng, thường xuyên nắm tay nhau đi dạo nhàn nhã.

Có y bầu bạn, nàng cũng sẽ đi dạo vườn ngoài trời.

Đó là khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong cuộc đời y.

Chỉ tiếc, y không thể bảo vệ cô gái nhỏ của y cũng như đứa con yêu dấu của y, thậm chí cả bản thân y cũng...

Trong lồng ngực cuồn cuộn khí huyết, lòng Tiêu Quyết khẽ run lên, nhanh chóng gác lại những suy nghĩ này.

May mắn thay, ông trời đã cho y cơ hội thứ hai, cô gái nhỏ của y vẫn đang đứng trước mặt y, một cách sống động, quyến rũ và tươi tắn.

Kiếp này, y sẽ sống lâu dài với nàng, ân ái triền miên.

“Họa Họa dùng bữa trưa chưa?” - Cô gái nhỏ mặc kệ bàn tay y duỗi ra, Tiêu Quyết cũng không cảm thấy xấu hổ, tự nhiên thu lại.

Bữa trưa? Bây giờ mới là giờ Tị, dùng bữa trưa gì chứ? Khương Họa lắc đầu: "Vẫn chưa dùng".

Thái tử cười nói: "Ta cũng chưa dùng, đúng lúc đói bụng rồi, dùng bữa trưa rồi vẽ sau".

Vạn Đức Tường vẫy tay với tiểu nội thị phía sau, tiểu nội thị ngầm hiểu nhanh chóng dọn bữa.

Tuy rằng còn một canh giờ nữa mới đến giờ ăn trưa như thường lệ, nhưng trữ quân tôn quý một nước nói đã đói bụng rồi, Khương Họa cũng không thể không để cho người ta ăn, chuyện chân dung đành phải đợi đến khi Thái tử ăn no bụng.

Khương Họa đi theo sau Thái tử vào phòng, ngay sau đó, một hàng tiểu nội thị bưng hộp thức ăn đi vào, dọn đồ ăn lên bàn.

“Họa Họa, ngồi đi".

Tiêu Quyết cởi áo choàng và chỉ vào chiếc ghế đầu tiên bên trái mình.

Khương Họa sửng sốt một chút, trên bàn có bốn cái ghế, Thái tử nhất định sẽ ngồi phía trên, nếu nàng ngồi trên cái ghế đó, hai người sẽ ở cạnh nhau.

Khương Họa giả vờ như không thấy tín hiệu của Thái tử, kéo ghế dưới ngồi xuống.

Tiêu Quyết tức cười, phất tay để người hầu lui ra.

Vạn Đức Tường dẫn tiểu nội thị đi ngay lập tức, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tiêu Quyết không ngồi ghế trên như Khương Họa nghĩ mà kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, hai người vẫn ngồi cạnh nhau.

Ngón tay Khương Họa siết chặt, tim nàng đập nhanh hơn một chút.

Không biết có phải là do y ở quá gần hay không, nàng mơ hồ ngửi thấy hơi thở nam tính trên người y, giống như mùi hương nàng ngửi được khi bổ nhào vào lòng y trong lần đến chùa Thiện Giác trước.

Nàng do dự không biết có nên đổi ghế và ngồi đối diện với y hay không, nhưng nàng và Thái tử đã ngồi xuống, nếu đứng dậy đổi ghế thì hình như trắng trợn quá.

“Họa Họa có nóng không?” - Tay Thái tử đột nhiên vươn tới trước mắt.

Khương Họa giật mình định đứng dậy thì ngón tay của Thái tử đã móc xong dây áo choàng của nàng.

Những ngón tay thon dài rất linh hoạt, hai ba động tác đã cởi cởi áo choàng của nàng đặt lên lưng ghế bên cạnh.

"Nhìn nàng xem, vào nhà cũng không cởi áo choàng, mồ hôi đầy trán kìa”.

Giọng điệu của y rất tự nhiên và thân mật, Khương Họa chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như một chú ngựa con nghịch ngợm đang vui vẻ chạy trong lòng vậy, lộc cộc lộc cộc.

“Họa Họa sao vậy?” - Tiêu Quyết quay lại nhìn nàng, trong đôi mắt đen mang một nụ cười: “Nàng căng thẳng à?"

“Không, không có" - Khương Họa cầm đũa ngọc lên, tùy tiện gắp món gì đó nhét vào miệng.

Tiêu Quyết mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt của nàng hơi né tránh, hai má nhuộm một màu đỏ thẫm, giống như cánh hoa đào mỏng manh trên cành xuân tháng ba, tươi tắn động lòng người.

Cô nhóc mắc cỡ rồi.

Chắn chắn là nàng phải thích y, nếu không thì đang bình thường, có gì mà bối rối? Có gì mà đỏ mặt?

Khuôn mặt của Tiêu Quyết đột nhiên lại gần: "Họa Họa, thứ nàng vừa mới nhét vào miệng là một miếng gừng, thật sự không nhổ ra sao?"

Khương Họa khựng lại: "...".

Nàng đã nhận ra mùi vị không đúng nhưng nhổ những gì trong miệng ra thì thật là mất thể diện.

Nàng đã sẵn sàng nuốt xuống như không có chuyện gì xảy ra, y lại cố tình không buông tha cho nàng.

“Thật sao?” - Khương Họa nghiến răng nghiến lợi: “Ta thấy món gừng này ăn khá ngon".

Gừng hơi to một chút, nếu không nàng đã có thể trực tiếp nuốt xuống, bây giờ chỉ phải giả vờ như không sao, chậm rãi nhai trong miệng.

Vị cay lan tràn trong miệng, mặt Khương Họa càng ngày càng đỏ.

Đôi con ngươi của Tiêu Quyết cong lên, lần này có lẽ không phải vì mắc cỡ rồi.

Cô nhóc được nuôi ở Tô Châu sáu năm, khẩu vị hơi thiên về ngọt, nàng không thích gừng, càng không chịu nổi độ cay này.

Nhìn thấy Khương Họa liều mạng nuốt xuống miếng gừng trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt đen nhánh phiếm sương nước, tâm trạng Tiêu Quyết rất tốt.

Tại sao cô nhóc lại ăn gừng? Bởi vì khi đối mặt với mình, nàng vừa ngại ngùng vừa bối rối nên gắp nhầm.

Cô nhóc bây giờ cực kỳ giống như lúc bị y ăn hiếp trên giường ở kiếp trước.

Nàng càng đáng thương, y càng muốn bắt nạt nàng ác hơn chút.


Nhấn để mở bình luận

Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung