Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng


Cố Tuấn Xuyên không muốn nói, bắt đầu xoi mói thiết kế của Cao Phái Văn: từ cổ áo đến sợi tổng hợp, chê bai triệt để. Nhưng cách anh nói lại khá buồn cười:

"Nếu không phải hai người mẫu mặc thử quá ổn cứu vãn được đôi chút, thiết kế của cô thật sự phải đổ đi làm lại."

Anh càng như vậy Cao Phái Văn lại càng tò mò, thực ra trong lòng cô ấy từng suy đoán, nhưng nghĩ đó nào phải chuyện mà một người kiêu ngạo như Cố Tuấn Xuyên sẽ làm.

"Thế nào? Giải nghĩa LL bỏng miệng hả?"

Cuối cùng Tô Cảnh Thu cũng nắm bắt cơ hội trả câu bỏng miệng này lại.

Cố Tuấn Xuyên kiêu ngạo không muốn công bố đáp án, bèn nói:

"Tôi đã từng nói rồi mà, đặt tên phí sức quá, dòng trang phục kéo dài L gọi là LL thôi, sau này kéo thêm nữa sẽ là LLL. Có khó hiểu đến mức đó không?"

"Cậu nghĩ sao?"

Lận Vũ Lạc đang thưởng thức bộ váy trên người, thật sự là yêu thích chẳng buông tay, nghe mấy câu này không khỏi dựng lỗ tai lên: Cô chẳng những tò mò LL còn tò mò cả L nữa, cái tên gì lạ lùng như vậy, trông cứ như người sáng lập lười đặt tên.

Nếu Cố Tuấn Xuyên không muốn nói, có kề dao lên cổ anh cũng chẳng buồn đáp, hiển nhiên họ đã thất bại.

Cao Phái Văn mang đến rất nhiều lễ phục, Lận Vũ Lạc mặc thử vui đến quên cả trời đất. Cô không có cảm giác gì đặc biệt với quần áo, trong lòng cô, áo thun tiện lợi, váy thì xinh xắn, chỉ có khác biệt như vậy. Hôm nay cô thay hết bộ đầm này đến bộ đầm khác, chợt nảy sinh một cảm xúc khác lạ. Hóa ra quần áo trừ tiện và xinh, còn có thể khiến tâm trạng tốt đẹp.

"Giờ để tôi mặc hả?"

"Đúng vậy, Lý Tư Lâm sắp đi rồi."

Cao Phái Văn nói:

"Tôi tưởng cô ấy sẽ ở lại đến năm sau, nhưng hôm nay cô ấy nói với tôi, visa cô ấy xong rồi, có thể sẽ ra ngoài chơi một vòng, chơi đủ rồi mới nghĩ đến chuyện sau này."

Lúc Lận Vũ Lạc giày vò với đống quần áo Lý Tư Lâm không ở nhà, cho nên cô không có cơ hội nghe cô ấy nói trực tiếp. Giờ biết Lý Tư Lâm sắp đi, trong lòng không nỡ. Cô ở nhà Lý Tư Lâm chẳng được mấy ngày, nhưng lúc ở chung Lý Tư Lâm sẽ kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về cô ấy.

Lận Vũ Lạc thấy Lý Tư Lâm là người tự do.

Cô ấy như loài chim, bay đến bất cứ đâu cô ấy muốn. Nếu sự ra đi của cô ấy không liên quan gì đến Lận Vũ Châu, vậy thì không còn gì tuyệt hơn nữa.

Với cô mà nói, một sự việc mới mẻ đưa đến trước mặt mình, cô cũng có thể khiến bản thân tự do, lợi dụng gương mặt được xem là xinh đẹp phù hợp thẩm mỹ này.

"Áo cưới mà hai người thử khi trước bán tốt lắm đấy."

Cao Phái Văn lên tiếng

"Giúp L kiếm được nhiều tiền. Lần này tôi rất có lòng tin, chờ tôi tự do tài chính, sẽ đến Xuân Dã làm quản gia."

Cô ấy nói đùa.

Mỗi một bộ đồ Lận Vũ Lạc mặc đều in sâu trong mắt Cố Tuấn Xuyên, mỗi lần cô bước ra khỏi căn phòng phía cuối hành lang, đều kéo theo một vệt sáng kỳ lạ. Đây chính là "luminosity" mà anh mơ ước được nhìn thấy từ lâu.

Nếu ánh mắt có thể ăn thịt người, lúc này Lận Vũ Lạc đến xương cũng chẳng còn. Cố Tuấn Xuyên luôn như vậy, đồ mình thích sẽ muốn cướp đoạt, anh thích vầng sáng của Lận Vũ Lạc, bèn muốn xoa nát cô ra.

Tận xương cốt anh chảy dòng máu hung ác nhường ấy, rất dọa người.

Lận Vũ Lạc mất tự nhiên, sau khi cởi bộ váy cuối cùng, lề mề trong phòng một lúc lâu cũng không chịu ra ngoài. Cố Tuấn Xuyên đẩy cửa bước vào, chặn cô trước gương thử đồ. Cao Phái Văn và Tô Cảnh Thu còn đang ở ngoài trò chuyện, cách căn phòng này khá xa, giọng nói loáng thoáng rất nhỏ.

"Tiếng anh của L nghĩa là độ sáng, giải thích tiếng Trung là phiên âm của họ Lận. LL rất đơn giản, là Lạc Lạc."

Cố Tuấn Xuyên không muốn nói đáp án cho người khác, không phải anh kiêu ngạo, mà do anh thích cảm giác bí ẩn. Trong cả ngàn thế giới rộng lớn, giữa họ có một sợi dây mơ hồ mà người khác không nhìn thấy, anh vừa cử động, sợi dây sẽ nhúc nhích, cô ở đầu kia cũng sẽ cảm nhận được.

Không phải tất cả mọi thứ đặt dưới ánh mặt trời đều là tốt nhất, Cố Tuấn Xuyên thích sóng ngầm thế này.

Chẳng rõ vì sao, giờ phút này Lận Vũ Lạc không hề bất ngờ. Dường như chuyện Cố Tuấn Xuyên thích cô, trước giờ đều có dấu vết lần theo, chỉ là ngày xưa cô ngu ngốc thôi. Nhưng cô lại thích cảm giác bí ẩn này, cũng hơi cảm động.

"Tại sao vậy? Khi đó hai chúng ta cũng đâu tốt lắm."

"Kỷ niệm vợ trước vô tình của anh."

"..."

Cố Tuấn Xuyên nhìn cô, ngón tay đặt trên môi cô, lại chậm rãi trượt xuống:

"Bây giờ vợ trước của anh còn vô tình không?"

Ánh mắt của anh đuổi theo ngón tay anh, cuối cùng rơi vào trái tim cô. Khi cặp mắt như đá vỏ chai của anh rủ xuống, rèm mi cũng phủ xuống theo, một chút ánh sáng thỉnh thoảng lộ ra mang theo những ham muốn trần tục.

Lận Vũ Lạc hơi nhấc chân, gót giày cao gót xẹt qua quần tây anh, cô nắm cà vạt kéo anh đến trước người, áp sát tai anh nói:

"Cố Tuấn Xuyên, anh đừng dùng ánh mắt này nhìn em, cứ như em không dám vậy."

"Em dám không? Bây giờ?"

Anh khiêu khích, Lận Vũ Lạc nản lòng:

"Không dám."

Bạn bè còn ở bên ngoài, cô dùng tư thế thẳng tắp bước ra ngoài, bị Cố Tuấn Xuyên ôm eo đặt lên bàn. Anh tiến về trước một bước, sống lưng cô dán sát vào mặt gương lạnh lẽo.

Nếu ánh mắt có thể làm t.ì.n.h, e rằng lúc này họ đã chơi mấy hiệp.

"Em chỉ mới thay đồ một nửa thôi, không thay tiếp à?"

Cố Tuấn Xuyên để cô lại trong phòng, anh trở về với náo nhiệt.

Sau đó họ uống khá nhiều rượu, Tô Cảnh Thu hỏi sang năm họ có dự tính gì, Cố Tuấn Xuyên bảo năm sau sẽ chuyển trọng tâm vào mảng trực tuyến, thuận theo sự phát triển của thời đại. Lận Vũ Lạc lại nói, sang năm cô muốn học hành đàng hoàng, bắt đầu nghiên cứu tiệm yoga đầu tiên trong chuỗi cộng đồng, làm thêm vài việc, kiếm chút tiền.

Tô Cảnh Thu không nói mấy câu như Cố Tuấn Xuyên có tiền mà. Anh ta nhìn ra, Lận Vũ Lạc hoàn toàn không xem trọng tiền tài của Cố Tuấn Xuyên. Cô có kế hoạch cho riêng mình, đi chậm chút cũng chẳng sao hết, cô không theo đuổi thay đổi to lớn, chỉ mong cô của năm tới sẽ tốt hơn năm cũ đôi chút là đủ lắm rồi.

Cô có múi giờ của riêng mình.

Cô là chính mình, có thể bị người ta nghi ngờ, nhưng cô phải định nghĩa bản thân. Cô là người không hề mờ mịt mất phương hướng trong thế giới trần tục chìm nổi này. Dẫu những lời đồn liên quan đến cô vẫn khó nghe, nhưng cô mặc kệ hết.

Cô tin chắc một điều, so với chỉ trỏ cuộc sống của người ta, chi bằng cúi đầu lấp lại lỗ thủng trong cuộc sống của mình. Lỗ thủng của cô quá lớn, hoàn toàn không rảnh bận tâm chỉ điểm của người khác.

Hôm đó Tô Cảnh Thu và Cao Phái Văn ở đây suốt cả tối, trời sắp sáng hai cô gái không chịu nổi phải đi ngủ. Tô Cảnh Thu nằm trên sô pha đá chân Cố Tuấn Xuyên:

"Người anh em."

"Hửm?"

"Bố cậu đi rồi, theo cơn gió ban nãy đấy."

"...Được."

Rất lâu sau Cố Tuấn Xuyên mới nói:

"Cám ơn."

"Khách sáo cái gì?"

"Chi bằng cậu cho tôi thêm vài chai rượu, giúp tôi vượt qua khoảng thời gian đau thương này."

"Người anh em, cậu cứ buồn tiếp đi."

Rượu của Tô Cảnh Thu sắp bị Cố Tuấn Xuyên dọn đi hết, anh ta phải để lại vài chai giúp mình vượt qua cuộc hôn nhân gió lạnh kia!

"Nói thật, Tư Minh Minh thật sự khiến người ta phải xù lông."

"Do cậu tự chọn mà."

Tô Cảnh Thu buồn thương than thở một tiếng, anh ta cắn răng kiên trì cuộc hôn nhân này, hai chữ ly hôn đến bên miệng đã mấy trăm lần, nhìn thấy Tư Minh Minh tự động nuốt xuống.

"Nói như vậy đi, đời này của tôi xong rồi."

Cố Tuấn Xuyên bật cười, rất may bên cạnh anh vẫn còn người lạ lùng như vậy.

Cố Tuấn Xuyên may mắn, thực ra anh chẳng phải người tốt đẹp gì, dẫu thế vẫn có thể quen được vài người bạn thật lòng, cũng gặp được cô ngốc như Lận Vũ Lạc.

Cố Tuấn Xuyên được chữa lành vì những chuyện nhỏ nhặt lơ đãng này.

Hôm sau khi ở riêng với Lận Vũ Lạc, anh hỏi cô làm thêm nhiều việc là gì? Lận Vũ Lạc trả lời:

"Ví dụ như người mẫu của L, blogger đọc sách, hoặc là nghiên cứu các loại trà."

"Vì em muốn trải nghiệm nhiều hơn nữa, tìm được sự nghiệp có thể kiên trì lâu dài. Bây giờ em xác nhận yoga là một thứ em có thể kiên trì tiếp, những cái khác thì sao? Em muốn thử tiếp."

"Tại sao lại là blogger đọc sách?"

Cố Tuấn Xuyên không hiểu.

"Bởi vì ngày nào em cũng đọc các loại sách khác nhau, nói một cách không khiêm tốn thì đầu óc em tốt, ghi nhớ những gì từng đọc. Có một vài điểm em muốn chia sẻ cùng mọi người. Em làm vậy anh có thấy kỳ lạ không?"

"Không đâu."

Cố Tuấn Xuyên nói:

"Thậm chí anh còn cảm thấy thú vị nữa."

Anh nghĩ một lúc, dựng cái lều nhỏ trong nhà cho Lận Vũ Lạc, tối đến giúp cô quay phim, cũng rất hay ho.

Cũng vì vậy mà Cố Tuấn Xuyên lại lần nữa xác nhận Lận Vũ Lạc là người vô cùng thiết thực.

Công việc mà cô sắp xếp cho mình, không có cái nào là xa xôi chẳng thể với tới. Đây đại khái chính là Lận Vũ Lạc, từ việc có thể nắm bắt trong tay, mới đi tìm kiếm những đột phá lớn lao khác.

Hai người nhiệt tình với sự nghiệp chạm nhau, khi trò chuyện lại càng say sưa hăng hái. Lận Vũ Lạc không hề cảm thấy công việc mình đặt ra có gì mất mặt, ngược lại cô còn nghĩ: Đây chẳng phải là thứ mà đa số mọi người đều đang làm đấy ư?

"Gấp gì chứ."

Cố Tuấn Xuyên lên tiếng, nhưng anh không nói mấy lời như em cứ yên tâm, thất bại rồi anh sẽ nuôi. Anh nuôi em nghe qua thì ngọt ngào đấy, ngẫm nghĩ kỹ lại, chính là một loại bao nuôi lấy danh nghĩa tình yêu. Người được nuôi dần dần mất đi đôi cánh, từ đó muốn bay sẽ rất khó khăn. Cố Tuấn Xuyên thích được cùng cô xông pha hơn, dù gì còn trẻ, thua vẫn chịu nổi.

Trí tuệ hôn nhân của Lận Thư Tuyết, cũng là báo cáo quan sát của anh đối với hôn nhân.

"Mấy bộ váy tối qua em thích lắm, thấy mình thật sự rất đẹp."

Lận Vũ Lạc nhảy về cảnh tượng kia, mỗi một bộ cô đều thích hết.

"Em mặc áo cưới cũng đẹp lắm."

"Em?"

Lận Vũ Lạc nghĩ ngợi vài phút mới vỡ lẽ, nhớ lại lần mà Cố Tuấn Xuyên nói:

"Em quên mất rồi, khi đó không xem kỹ."

"?"

Cố Tuấn Xuyên lấy điện thoại ném cho cô:

"Nhìn đi, nhớ kỹ cho anh."

Hai người trong ảnh trông rất xa lạ, nhưng ánh mắt kiêu ngạo của Cố Tuấn Xuyên lại rủ xuống như đang thưởng thức. Lúc ấy Lận Vũ Lạc không chú ý đến điều này.

"Rất xinh."

Lận Vũ Lạc nói.

"Năm nay Cao Phái Văn cũng sẽ ra mắt mẫu mới, em vẫn còn cơ hội."

"Có thể chụp ảnh với người mẫu nam khác không?"

Lận Vũ Lạc hưng phấn:

"Người mẫu nước ngoài mặc đồ tây rất đẹp."

Cố Tuấn Xuyên nhìn thoáng qua cô, không bình luận gì, bỏ đi, giận rồi.

Lận Vũ Lạc thè lưỡi theo sau, đột nhiên nhảy lên lưng anh. Cố Tuấn Xuyên dọa cô:

"Em xuống cho anh!"

"Không!"

Lận Vũ Lạc vốn không sợ anh, ôm chặt cổ anh, có một loại sức mạnh muốn siết chết anh. Cố Tuấn Xuyên ném cô lên sô pha, hai người bắt đầu làm loạn.

Cố Tuấn Xuyên bật cười thành tiếng, Lận Vũ Lạc vui muốn chết, ôm mặt anh hôn chụt vài cái:

"Hôm nay anh không cười giả nữa rồi!"

"Em mới cười giả."

Cố Tuấn Xuyên vỗ mông cô:

"Đi thôi, tiễn Lý Tư Lâm."

"Được."

Hôm đó Lý Tư Lâm rất xinh đẹp, cũng ngầu cực kỳ. Trên bàn bao gồm thợ quay phim, đều là những người bạn làm việc có quan hệ tốt với cô ấy. Cô ấy rất vui, thoải mái uống một bữa.

Vừa uống rượu vừa kể cho mọi người nghe kế hoạch của cô ấy, đầu tiên sẽ đến Úc New Zealand, rồi vòng qua Mỹ, Na Uy, Iceland, Phần Lan, cuối cùng là nước Anh. Một vòng này sẽ tiêu hết tiền để dành mấy năm nay của cô ấy, người khác hỏi cô ấy hết tiền rồi có xin bố mẹ không?

Cô ấy lắc ngón tay bảo No, tôi có thể vừa làm việc vừa du lịch, hái cam ở Úc...mọi người bị cô ấy chọc cười, không cảm thấy quá buồn thương vì lần chia tay này. Dù sao người bạn này làm theo nội tâm của mình, sống cuộc đời mà cô ấy muốn.

Nhóm Cố Tuấn Xuyên đưa Lý Tư Lâm về nhà rồi mới đi.

Lý Tư Lâm không uống nhiều lắm, cô ấy cảm thấy tối nay mình vô cùng tỉnh táo. Nghĩ đến sẽ đi tới những nơi không còn nhìn thấy Lận Vũ Châu nữa, trong lòng buồn lắm. Cô ấy ngồi trước cửa sổ nhà mình, ngắm gốc cây không ngừng rụng lá trong đêm thu, có lẽ là hoa mắt, vậy mà lại thấy Lận Vũ Châu đứng dưới gốc cây. Nhưng cô ấy dụi mắt, chẳng thấy bóng dáng người kia đâu nữa.

Lý Tư Lâm nghĩ: Lận Vũ Châu sẽ không đến đâu.

Hôm sau trời còn chưa sáng hẳn cô ấy đã kéo hành lý đi.

Cô ấy chẳng thể đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ trên đời này không biết có bao nhiêu mối tình đều là bi kịch, cho nên chuyện của cô ấy cũng chẳng đáng thương gì. Ít nhất người mà cô ấy yêu, thật sự rất tốt.

Cô ấy không tạm biệt Lận Vũ Châu, hoặc giả Lận Vũ Châu hoàn toàn không biết cô ấy đi rồi. Có lẽ khi Lận Vũ Châu bốn mươi, năm mươi tuổi nhớ lại, năm đó có người bạn nhắn tin cho cậu, cậu vẫn chưa trả lời, nhưng có thể khi ấy cậu cũng không muốn trả lời.

Lúc Lý Tư Lâm bay, Lận Vũ Lạc chợt buồn bã. Cô khẽ hỏi Cố Tuấn Xuyên:

"Thế giới rộng lớn nhường ấy, nếu không cố ý hẹn nhau, có phải một vài người vĩnh viễn chẳng thể gặp lại không?"

"Khu dân cư nhỏ như vậy, có một số hàng xóm cả mấy năm trời em cũng không thấy."

"Cho nên Tiểu Châu thật sự đã mất Lý Tư Lâm rồi."

Lận Vũ Lạc nói.

Cô biết Lận Vũ Châu không thích Lý Tư Lâm, nhưng cô vẫn cảm thấy tiếc nuối. Cuối tuần khi Lận Vũ Châu đến ăn cơm, Cố Tuấn Xuyên nhắc đến việc Lý Tư Lâm đi, bàn tay gắp đồ ăn của cậu chợt khựng lại:

"Lý Tư Lâm sao? Em tưởng chị ấy nói đùa."

Lý Tư Lâm đã nói quá nhiều câu đùa giỡn, khiến Lận Vũ Châu chẳng phân nổi thật giả. Nhưng đâu ngờ, lời nói trông như đùa cợt nhất, lại là thật lòng.

Lận Vũ Lạc lên tiếng:

"Em có thể gửi tin nhắn cho cô ấy, cũng có thể...gọi điện mà?"

Lận Vũ Châu ừm một tiếng, đáp:

"Nếu có thời gian."

"Không muốn liên lạc thì thôi, đừng có gánh nặng tâm lý."

Cố Tuấn Xuyên bảo:

"Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được."

"Anh lại có kinh nghiệm à?"

Lận Vũ Lạc hỏi anh.

"Nếu không thì sao? Kinh nghiệm của anh có thể ra sách đấy."

Lận Vũ Châu nghe họ đấu võ mồm, ở bên cạnh mỉm cười.

Cậu không cười thoải mái như lúc bình thường, đột nhiên như có tâm sự. Lận Vũ Lạc hỏi cậu:

"Có phải em nghĩ Lý Tư Lâm vì em mới đi không? Cho nên em buồn?"

"Sao phải buồn? Lý Tư Lâm đến những nơi cô ấy muốn đi, theo đuổi những thứ cô ấy khao khát. Chúng ta phải cho phép thế giới này có những người yêu mà không có được, có người buông tay, có người thẳng thắn từ chối."

Cố Tuấn Xuyên lại lần nữa ngắt lời Lận Vũ Lạc.

"Không phải chứ, anh sao vậy!"

Lận Vũ Lạc đá chân anh dưới bàn, bị hai đùi anh kẹp chặt, Cố Tuấn Xuyên nói:

"Đừng giật dây lung tung. Ban đầu người khác bảo em ở cạnh anh, có phải em cũng thấy nhảm nhí không? Tình cảm là chuyện của bản thân, không cần người khác cho ý kiến, nhìn là được rồi."

Cố Tuấn Xuyên nói đoạn, khoác vai Lận Vũ Châu, như mỗi một lần của ngày trước:

"Nói thật nhé, bạn bè, không cần áy náy. Chuyện này cậu phải học hỏi chị cậu, trước giờ cô ấy chưa từng dằn vặt mình về mấy việc đó."

"Chị em sao?"

"Đúng, chị cậu đấy."

Cố Tuấn Xuyên học theo giọng điệu Lận Vũ Lạc:

"Anh ấy thích tôi có liên quan gì đến tôi? Tôi phải chịu trách nhiệm với mỗi một người thích mình à? Cuộc sống của tôi đã tệ lắm rồi, tại sao tôi còn phải buồn vì chuyện đó?"

"Em như vậy sao?"

Lận Vũ Lạc mỉm cười đánh anh:

"Em đâu có?"

"Về mặt này em thật sự máu lạnh."

Cố Tuấn Xuyên nói:

"Nhưng vậy cũng tốt, đây là điểm đặc biệt của em."

"Anh đang vu khống em."

"Anh đang khen em."

Hai người nói một câu cãi mười câu, tràn ngập khói lửa. Lận Vũ Châu đứng dậy đi về phía ban công.

"Em đi gọi điện."

Cậu nói.


Nhấn để mở bình luận

Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng