Tương Tư Tử Hoa



Hoa Yết đi đến chợ kinh thành, nơi chợ búa mà y chỉ định hầu bùa đi tới.

Người người vẫn cười đùa mua bán bình thường với nhau, không có bạo động thảm sát hay nổi loạn gì cả.

Y thoáng yên tâm, khẽ phóng tầm mắt tìm kiếm, dự định kiếm không được thì thay nó mua đồ rồi trở về.Sau khi dò la qua hàng tá người, y phát hiện được chính là kẻ gia nhân kia, hắn mang trên tay một số món đồ y bảo mua về vừa đi vừa kiểm tra lại rất thản nhiên trên đường lộ.

Y tiến lại đứng trước mặt hắn, ho một cái rồi hắng giọng: “Tiểu Nhất, ngươi mua đồ xong chưa?”Hắn nghe, thôi lục lọi bình tĩnh cười đáp: “Vâng, đã mua đủ.”“Sao ta thấy thiếu một số thứ, bánh trung thu đâu?” Hoa Yết nhìn vào túi đồ ở tay hắn hỏi.“Hồi sáng tiệm bánh ngon nhất đã hết hàng mất rồi.”Hoa Yết im lặng một lúc, ngoắc ngoắc hắn đi theo vào một con ngõ nhỏ, lúc này đã không còn vướng vào mắt người đời.

Y quay lại hỏi: “Ngươi là ai?”Tên kia hơi tỏ vẻ nghi ngờ lẫn lớ ngớ: “Vẫn là Tiểu Nhất đây ạ.”“Không sao, có thể cởi bỏ bùa ngụy trang được rồi.” Hoa Yết từ đầu đã nhìn thấu, nhẹ nhàng nói.Hắn có chút giật mình, im lặng một lúc, vẫn không bỏ đi vẻ ngoài Tiểu Nhất: “Làm sao ngươi biết?”Hoa Yết thở dài: “Ngươi chọn ai giả dạng không chọn, lại chọn trúng hầu bùa của ta.”“Hầu Bùa?” Hắn ngạc nhiên.Y gật đầu điềm đạm, nói thêm: “Ta cũng không dặn dò mua bánh trung thu, bây giờ nó đang ở đâu thế?”Chần trừ một lúc hắn nói: “...Đi theo ta.”Kẻ kia từ từ dẫn Hoa Yết đến địa điểm của hầu bùa, trong biển người hắn kín đáo hỏi y một vài câu: “Ngươi là thầy bùa sao?”Hầu bùa là một loại hình nhân giống y đúc người thật, rất khó để phân biệt cũng rất khó để luyện ra, chỉ khi bị giết mới trở về nguyên trạng.

Đó là một loại bùa cổ bị lưu lạc, hiếm hoi may mắn xuất hiện ở đất nước này, vì vậy khiến hắn bắt đầu nghi ngờ thực lực của y.“Ừm” Hoa Yết nhận thấy rõ sự dè chừng của hắn.“Ngươi giỏi như thế vì sao không tham gia triều đình giúp dân giúp nước?”“Ta không—”Đột nhiên y cảm nhận có ánh mắt đâu đây đang theo dõi, mập mờ bóng đen vụt qua trong dòng người.

Thấy y dừng chân quay đầu lại, kẻ kia hỏi: “Sao thế?”“Không có gì.” Y quan sát một lúc, tiếp tục đi theo “Tiểu Nhất”.Trong một con hẻm nhỏ sâu và tối hơn hẳn vừa nãy, hầu bùa tội nghiệp bị vứt một góc kín đáo.

Y cúi xuống xem xét nó, chỉ là bị đánh vào gáy bất tỉnh thôi, ngất đi không khác chút nào một người bình thường cả.Từ phía sau Hoa Yết kẻ kia hai tay một thanh gỗ vung lên định dùng lực đập xuống.

Y không nhúc nhích đầu nói: “Cứ dùng hình dạng này đi, không cần ra tay thêm bất cứ ai nữa.

Với cả thanh gỗ đó không đánh ngất được ta đâu.”Nếu hắn giả dạng một người thường, không bao lâu sẽ bị phát hiện, sẽ phải thay đổi.

Chi bằng để hắn lấy diện mạo của con hầu bùa này đi, ai biết hắn có thể làm gì với những người bị hại, y cũng đâu thể vô duyên vô cớ đánh người ta.Kẻ kia khựng lại, toát mồ hôi hột, quyết định bổ thanh gỗ xuống.

Hoa Yết đưa tay ra sau bắt lấy, kéo về trước, nhẹ đứng hai chân đang ngồi xổm lên đồng thời vật hắn xuống.

Hỏi: “Còn muốn thử ta sao?”“Tiểu Nhất” ngồi dậy, quỳ một chân ôm quyền khẩn cầu Hoa Yết đang thu hồi hầu bùa thành một làn khói trắng rồi xoay người bước đi: “Đa tạ đại nhân giúp đỡ, xin cho biết quý danh.”“Hoa.”“Hoa?” Hắn ngớ người, lẩm bẩm.Hoa Yết đi ra lại phiên chợ đông đúc, bỗng đặt sự chú ý vào một quầy điểm tâm có tiểu nhị đang thét chói óc người đi đường: “Nào nào, bánh pía thơm ngon đây, mau mua mau mua mai trung thu rồi!”Y vui vẻ đi lại, trong lúc đang mua bánh, phía trên lầu các đối diện Vọng Bỉ nhìn xuống, nhâm nhi ly rượu trong tay, đôi mắt tím lúc ẩn lúc hiện thứ ánh sáng nhàn nhạt.Ra ngoài rước về một tay bánh trái một tay nguyên liệu trong phủ thiếu, lỡ mất cơm trưa cùng các nhi đồng.

Y cũng không biết nấu ăn nhiều, chỉ biết mấy món đơn giản, điểm tâm lặt vặt, đành phải nhờ Chu Bồng ngày mai hầm canh thập cẩm, y không chắc bản thân có nấu thành một đống hỗn độn giết người hay không.Chiều tối hôm sau, đang chuẩn bị trong bếp thì y bị đám trẻ đập đập tay kéo ra ngoài, huynh muội Mặc trở về rồi, mang theo mấy con rồng giấy to lớn tỏa sáng bay bay trên bầu trời.

Hoa Yết cùng đám trẻ cười rạng rỡ, xúm lại kéo hai người ngồi xuống bộ bàn ghế lớn trong sân.Đông Miên vừa vào bàn đã khen: “Canh này là Chu Bồng nấu sao? Tài nghệ không tồi đấy!”“Không thì ai vào đây?” Trung Dung ngồi xuống.

Hai huynh muội chưa ăn vội, thúc thúc mấy tiểu đồng ăn trước.

Hoa Yết mang đĩa bánh pía ra đặt lên bàn cùng bánh trung thu và những món điểm tâm hoa trái khác, y còn nói với Đăng Hà: “Đệ ăn thử đi, là bánh pía đó, đảm bảo đệ sẽ thích.”Đăng Hà ăn thử, quả thật rất thích.

Lại thêm mấy cái đưa tới bên bàn tay nhỏ, tiểu đệ ngẩn ngơ, trong miệng cảm thấy ngon như sơn hào hải vị vậy, mắt bỗng tuôn lệ không ngừng.

Hoa Yết luống cuống, Đăng Hà không nói nên lời nhìn cái bánh trên tay.Ở đây quả thật rất tốt, ngày nào cũng được ăn ngon, ngày nào cũng được vui chơi đọc sách không bị la rầy, còn có các huynh đệ tỷ muội yêu thương, còn có được dự tiệc những ngày lễ…Hoa Yết đi đến an ủi, Đông Miên bật cười chọc ghẹo bảo ăn ngon xúc động đến phát khóc rồi, sau này nhớ báo ơn sau này nhớ báo ơn.

Đăng Hà thế mà tưởng thật, gật đầu hừng hực, được y thúc lại ăn cái bánh rưới nước mắt tiếp.Hoa Yết ngồi xuống, Đông Miên nói, đủ để không liên quan đến đám trẻ: “Hoa huynh, sau trung thu huynh không ở lại thêm mà về thẳng nhà sao?”Hoa Yết ậm ừ, nàng lại thở dài: “Huynh ở lại thêm đi mà, lần nào cũng không chịu ở hết một tuần, lần nào cũng phải đợi rất lâu mới gặp lại huynh.”“Muội biết mà, không được.” Hoa Yết mỉm cười trả lời, mặt nàng liền xị xuống như cái bánh bao thiu, Trung Dung sầu não cũng không kém: “A Hoa, đây là hơn ngàn lần đệ nói ‘đã qua hơn ngàn năm rồi’ —”Hoa Yết vươn tay nhét một cái bánh vào miệng Trung Dung: “Rồi rồi, ăn đi lát nữa dẫn bọn trẻ đi chơi.”Trung Dung lấy cái bánh bị nhét vội xuống, hơi cáu, cầm sẵn một cái khác trên tay mà cười khẩy: “Chút nữa huynh ra ngoài cẩn thận đó, không là bị nhầm với tên quan thần đang bị truy nã.” Nói rồi cố trả đũa nhưng mãi không thành.Hoa Yết nói tới đâu Trung Dung chặn họng đến đó, nhưng y thì như ông võ sư già cản giang hồ cố cắt được cổ ấy.

Hỏi: “Đệ lại hóng được chuyện gì thế?”Trung Dung muốn trở về quá khứ một chút nhưng thấy việc này quá ấu trĩ, dừng lại: “Triều đình có một đại thần phản rồi, ta chỉ biết vậy thôi.”Đăng Hà giật mình, vừa tỏ ra không có chuyện gì vừa nghe lỏm, mặt tối sầm xuống.

Tất nhiên là không qua được mắt Đông Miên ngồi đó, nàng bắt đầu hơi nghi vấn về biểu cảm của tiểu đệ này.Sau bữa, ba người thắp đèn lồng cho từng tiểu đồng một và khoác lên người chúng những chiếc áo choàng màu xanh ngọc nhỏ nhắn ấm áp, đồng phục của Vấn Quy tông, cùng một túi bùa bảo hộ được rót ít linh lực.

Dẫn xuống thuyền, ba kẻ trưởng thành giả như mọi thứ bình thường và đưa chúng đến kinh thành rước trung thu.Tại quảng trường nơi Hoa Yết đặt chân về nhân gian có rất đông người tụ lại xem múa lân, pháo hoa kèn trống mọi thứ vô cùng nhộn nhịp.

Bọn trẻ hợp lực reo hò đầy thích thú, Hoa Yết và huynh muội mặc hợp lực trông coi đám trẻ đẫm mồ hôi, số lượng họ dẫn đi có thể gọi là đoàn và thực sự không dễ để quản lý một đoàn thiếu nhi hiếu kỳ.Hoa Yết dặn các tiểu đệ tiểu muội nắm tay nhau kẻo bị lạc, y thì hai tay giữ Xuân Mi và Đăng Hà đi cuối cùng.

Xuân Mi không để ý bỗng bị đứa trẻ lạ chạy nhanh qua đụng phải, lửa bén vào phần giấy lồng đèn của tiểu muội rồi lan ra cháy bùng lên, trước khi nó kịp nuốt chửng bàn tay be bé đã bị Hoa Yết dập tắt nằm bẹp dí dưới đất.

Xuân Mi cúi mặt chực khóc, y ngồi xuống an ủi bánh bao nhỏ, kiểm tra thấy không bị bỏng thì thở phào, ngó qua ngó lại xem chỗ nào bán lồng đèn.Đăng Hà bên cạnh nhìn Xuân Mi rồi lại nhìn vào lồng đèn của mình, đắn đo một lúc, nhẹ đưa ra.

Nhưng một cái lồng đèn cùng một thân hình khác nhanh nhẹn vượt lên trước, đi ngang qua cả mặt nạ của Hoa Yết để đến dưới hai mắt rưng rưng của Xuân Mi.

Theo bản năng y nhìn sang, một tà áo đen, Vọng Bỉ cười nhìn xuống y, hơi nghiêng đầu ngạc nhiên: “Hoa Yết, là ngươi?”Mặt nạ rời hướng về cánh tay kia, cùng thân người y đứng lên: “Vọng Bỉ? Ngươi nghe giọng nên nhận ra ta sao?”“Ừm, ngươi dẫn trẻ đi chơi trung thu à?”Đằng sau Xuyên Lai lách qua đám đông đi đến chào hỏi, một tay cầm bánh trung thu cắn dở còn một tay giữ lấy vật được chùm lụa kia làm như vật đó không biết bay trước mặt dân thường.

Chợt hắn để ý thấy Xuân Mi ôm đèn lồng ngửa cổ nhỏ nhìn Vọng Bỉ chằm chằm, không biết tiểu cô nương nghĩ gì.Trung Dung để Đông Miên ở lại đầu đoàn, đi xuống hỏi: “Hoa huynh, có chuyện gì thế?”Hoa Yết thấy đệ đệ tới liền hớn hở giới thiệu: “Trung Dung, đây là hai vị bằng hữu ở ma giới ta kể với đệ nè.”“Ồ, hai vị đây thật tuấn mỹ, đa tạ đã chiếu cố sư huynh ta.” Hoa Yết biết Trung Dung đang cảnh giác.Đám trẻ phía trước không ngừng kêu phía sau này đi thôi, nháo nhào cả lên.

Trung Dung nói: “Chi bằng hai huynh đài đi cùng chúng ta đi?” Hắn nói xong chưa kịp nhìn lại mặt Vọng Bỉ thì đã bị tiểu đệ trong đoàn kéo tà áo nũng nịu, vì thế mà không thấy biểu cảm không cười của hắn nhìn mình.Vọng Bỉ đáp: “Được thôi.”Năm người đi cùng đám trẻ, dẫn chúng nhập đoàn tiểu đồng rước đèn, đi qua cây cầu lớn của kinh thành.

Những người nhìn từ trên lầu các xuống thấy được là một dãy ánh sáng xinh đẹp, chèn trong tiếng cười đùa và những phụ mẫu tháp tùng bên cạnh, ai ai cũng mang trên mình chiếc áo choàng dài giữ ấm ban đêm.Từ sau một tiếng hô trịnh trọng truyền đến: “Hoàng Phi giá đáo!” Của một tên thái giám, một cỗ xe ngựa xa hoa lạch cạch đi đến.

Dân chúng cúi đầu cung kính không dám nói nửa lời, Xuân Mi nhìn qua cỗ xe ngựa, kéo kéo Hoa Yết để y cúi xuống rồi nói nhỏ, tay chỉ chỉ: “Hoa huynh, đầy ác khí, nồng nặc ác khí!”Hoa Yết không nghi ngờ, lập tức có chút cảnh giác.

Xuân Mi là tiểu muội đặc biệt, có thể thấy ác khí và thiện khí tỏa ra từ tâm tư trên người của một người bất cứ khi nào mà nó muốn, rất rõ ràng và luôn đúng chính xác.

Chứng tỏ vị hoàng phi kia không tốt đẹp gì.Bên trong có một đứa trẻ thò đầu ra nhìn hàng dài đèn lồng phía dưới, nhìn được một cái lại quay cổ vào trong hỏi: “Ngũ ca, dưới đó vui thế có xuống chơi không?”“Không, chúng là lũ thấp hèn, vì sao phải đi cùng chúng?”“Hoàng huynh nói đúng nhỉ.” Rồi nó thụt lại cái cổ nho nhỏ về sau tấm rèm, trước đó còn đem ánh nhìn hống hách nhìn xuống.

Nhưng hình như nó vừa thấy qua thứ gì quen quen, lia con mắt ra trở lại, bảo dừng xe.

Hoa Yết để ý, Đăng Hà như con mèo nhỏ đang xù lông trốn đi, trừng hai con mắt đen nhắn đến cỗ xe ngựa.Tiểu hoàng tử kia quát, dạt người ra đi đến chỗ Hoa Yết: “Tiểu tử thối kia! Ra đây!”Từ sau Hoa Yết, cái đầu nhỏ ló ra, bám lấy áo choàng y.

Tiểu hoàng tử khựng lại, nó nhìn thấy Kim Vãn đang rụt rè nấp ở đó, miệng vô thức lắp bắp: “...Không có gì…” Mắng thầm: “Chỉ là một đứa mù quèn.”*Tứ tiểu đồng đặc biệt gồm Chu Bồng, Kim Vãn, Xuân Mi và Đăng Hà.Tưởng rằng mình hoa mắt, nó quay người bỏ đi, nhưng vòng lại vì thấy cái mặt nạ của Hoa Yết, nổi hứng thú: “Thảo dân, ta muốn nhìn thấy mặt ngươi.”Y cung kính đáp lại: “Thứ lỗi cho thảo dân có một khuôn mặt dị dạng đáng hãi, sợ sẽ làm bẩn mắt hoàng tử.”Trung Dung đi khá gần Hoa Yết nghe, mắng ào ào trong lòng: “Cái thứ tiểu quỷ ám quẻ này!” Một khi để nó nhìn thấy mặt y, chắc chắn là mồm năm miệng mười ùa ùa bẩm báo cho tên thái tử háo sắc kia, có mà toi Hoa Yết, Trung Dung sẽ không để nó phá hủy cuộc sống yên bình mà gian nan lắm y mới có được đâu! Lên tiếng: “Bẩm hoàng tử, vị này là ca ca của ta, từ nhỏ mặt huynh ấy bị bỏng nặng, ngũ quan đã không nhìn ra hình nữa, xin hoàng tử bỏ qua cho.”Tiểu hoàng tử nhìn mình mà Trung Dung cũng ngứa mắt, nó hừ đanh đá một cái, xem như giữ hình tượng hống hách đi về cỗ xe ngựa.

Một đứa trẻ khác khá gần nhìn thấy Kim Vãn, chỉ nói: “Phụ mẫu ơi, bạn ấy bị mù nên mới bịt băng trắng trên mặt đúng không ạ? Thế bạn ấy có nghe hay nói được không?”“Đúng thế, nhưng chúng ta không biết bạn ấy có nghe với nói được không.”Kim Vãn mù bẩm sinh, thế nhưng bù lại các giác quan khác vô cùng nhạy bén, thậm chí hơn nhiều người trưởng thành.

Tiểu đệ nghe được thì chỉ im lặng vẫn giữ tà áo Hoa Yết, bỗng chiếc mũ trùm đầu nho nhỏ được trùm lên, lớp vải bông chia cách đi những âm thanh kia.

Theo hướng nãy giờ nói chuyện, đó là người tên Vọng Bỉ, Kim vãn ngập ngừng: “Đa tạ.”Vọng Bỉ nhìn Đăng Hà đằng sau áo choàng Hoa Yết chui ra: “Ngươi bị bỏng nặng sao? Chắc là đau lắm phải không?”Người khác nghe được, mười phần mười cho rằng đây là một lời hỏi thăm, củng cố giải thích của Trung Dung, nhưng Hoa Yết nghe ra đây là một lời chọc ghẹo, rõ ràng hắn thấy mặt y rồi mà.

Y cười khổ: “Đúng, rất đau rất rất là đau.”Hồi nãy Hoa Yết nhanh mắt, để ý thấy biểu hiện của Đăng Hà như muốn trốn, liền nhờ Kim Vãn thay chỗ đánh lạc hướng còn Đăng Hà thì kéo vào sau áo choàng, vì Đăng Hà nhỏ bé thêm y cao nên chẳng lộ tí sơ hở ẩn náu nào cả.Tiểu chúa công kia bước lại vào xe ngựa, vị hoàng phi trong xe hỏi, chất giọng cao lãnh quyền quý: “Có chuyện gì thế?”“Không có gì đâu mẫu thân, chỉ là một tên mù, ta còn tưởng ta thấy tên phiền Toái Toái.”“Đệ đừng nghĩ vớ vẩn, nó bị vứt ra ngoài chắc chắn là chết rồi.” Tên “ngũ ca” đáp lời.Xuân Mi thấy không đúng, nhưng vẫn cảm nhận Vọng Bỉ không có ý xấu với Hoa Yết, bèn thả tay y ra, ton ton chạy qua chỗ Trung Dung và Đông Miên, thì thầm: “Huynh! Tỷ! Ta không thấy khí tức của hai người lạ kia.”Họ quỳ một chân xuống nghe, gật gật, Đông Miên xoa cái đầu nhỏ khen: “Tốt lắm.” Còn làm bộ làm tịch, nói lớn hơn chút: “Vị tốt bụng kia cho muội lồng đèn mới sao? Vui nha, còn đẹp hơn cái trước nữa.”Rồi đưa ánh mắt sắc lẻm giám sát từ đầu đến chân hai kẻ kia.

Bấy giờ chiếc xe ngựa quyền quý đã đi mất, dòng người ngưng đọng dần tiếp tục di chuyển.“Chúng ta đi thôi.” Hoa Yết nói.Vọng Bỉ ậm ừ rồi bất chợt quay người về hướng huynh muội Mặc đang ở phía trước đoàn, hắn thấy hai người họ đồng thời đang liếc mắt nhìn những tiểu đồ đệ, không còn nhìn hắn nữa.Họ đi một vòng lớn về lại quảng trường, tiểu đồng khắp nơi vẫn thích thú không rời xem các màn biểu diễn trên vũ đài, còn tiểu đồng Vấn Quy tông xem được một lúc lại chán đòi đi lên núi ngắm trăng, theo chúng thì trung thu nhất quyết phải lên núi ngắm trăng mới đúng là trung thu đã cái nư!Ba người cũng chiều chúng nhỏ, trung thu mà, hết hôm nay thôi lại nghiêm khắc trở lại.

Nhưng nơi đây là giữa lòng kinh thành, lấy đâu ra núi? Nên đành “đền” cho chúng ra hội chợ chơi.

Xuyên Lai thì thong thả lắm, măm măm cái bánh trung thu trên tay nhìn mọi người đi đâu mình theo đó, lê cái vật tròn dẹp kia đi theo.Ở hội chợ bọn trẻ chơi rất vui, tung ta tung tăng trong dòng người tấp nập.

Hoa Yết luôn hơi căng thần kinh theo dõi sát sao linh lực của mỗi tấm bùa bảo hộ, may mắn có thêm hai người Vọng Bỉ hỗ trợ trông coi nên y được chút thả lỏng.

Đột nhiên trong đám đông có mâu thuẫn, huyên náo cả một đoạn đường:“Mọi người lại xem, cái thứ thất nhân thất đức này nhân lúc quỷ không biết thần không hay mà móc hầu bao của ta!” Một vị nương nương trung niên trông khá máu mặt đang quát tháo một người lầm lũi trùm chiếc áo choàng đen, bụng có mang lớn.“Ta không có, cũng không phải ăn mày, vị này xin đừng nói như vậy kẻo tạo khẩu nghiệp.” Bà ta điềm đạm trả lời, giọng khinh khỉnh đảo mắt nhưng vẫn mang năm phần dè chừng.Hoa Yết bọn họ định bỏ qua không hóng hớt, nhưng đột nhiên người nương nương gây hấn kia túm lấy một tiểu đồng của Vấn Quy tông xách lên chửi vào mặt nó: “Hài tử nhà ngươi mau đi mà nói chuyện, mẫu thân ngươi vừa rồi móc hầu bao bổn nương, có phải nên bị róc thịt cả rồi không?”Tiểu nhi đồng oa oa khóc, giãy dụa: “Không phải, đó không phải mẫu thân ta.”Nương nương kia bình tĩnh thanh minh: “Không! Thả nó ra đi, nó không phải hài tử của ta.”Mụ đàn bà ú mập cười nhếch mép, lại ngoa ngoa cái miệng: “Tình mẫu tử nhà ngươi thật thâm sâu, bị bắt một cái là từ mặt nhau, tuyệt tình như vậy quả thật rất đáng bị lột da đi.”Hoa Yết đi đến nhẹ nhàng nói: “Chư vị nhận lầm người rồi, có thể bỏ tiểu đồng nhà ta xuống không?”“Làm sao mà nhận lầm người? Mới nãy nó đi cùng mụ kia làm tặc, mẫu thân bị bắt liền chạy đi, nhưng bây giờ ta bắt được nó lại rồi.”“Nương nương thực sự nhầm người rồi.” Tiểu đồng kia thấy y thì khóc to hơn ơi ới gọi.“Ngươi là cha đứa trẻ, con bà ta?”Hoa Yết đóng băng một giây, bộ trông y có tướng phụ thân lắm sao? Vẫn từ tốn nói: “Không, đứa trẻ này mồ côi.”Tác giả tiết lộ bí mật nhỏ: Đông Miên rất nhân cơ hội xem Hoa Yết như cái bình hoa di động biết chạy biết bay, ngày biết đánh người xấu đêm biết diệt ma, biết đu xà nhà biết lộn nhào, biết bùa pháp biết mang về cho họ đủ thứ “quý giá”...mà mua nhiều bộ y phục đẹp đẽ năn nỉ y mặc, ít nhất để nàng và ca ca của nàng ngắm.Dù trên đường dung nhan được che giấu nhưng thân người của y đã đủ tỏa sáng để người đi qua ngoái nhìn rồi, nên là bà kia ×3,14 sự mất mặt..


Nhấn để mở bình luận

Tương Tư Tử Hoa