Tuyệt Sắc Độc Phi Hàn Vương Mặt Lạnh Sủng Ngạo Kiều



“Dám hỏi phụ thân đại nhân, vì sao phải đưa nữ nhi đến gia miếu?” Mặc Linh Tê biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Mặc Nguyên Chính đang nghiêng mắt nhìn về phía Mặc Linh Tê, vẻ mặt đều viết chữ ghét bỏ.
“Ngươi tự mình làm ra chuyện tốt, hiện tại mọi người đều biết vậy mà còn muốn vi phụ nhắc lại một lần nữa sao, hừ! Mặt mũi Mặc gia đều bị ngươi làm mất hết rồi!”
“Phụ thân, người không hỏi sự tình trước để xem nguyên nhân hậu quả mà đã cho nữ nhi một cái phán xét như vậy, nữ nhi không phục!” Mặc Linh Tê không hề nhượng bộ chút nào.
Mặc Nguyên Chính đang nhíu mày nhìn về phía Mặc Linh Tê.

Hôm nay nàng uống nhầm thuốc gì mà sắc bén như vậy, bình thường nhìn thấy mình đều giống như chuột thấy mèo, hôm nay lại làm sao vậy?
“Được rồi! Vậy thì ngươi nói cho ta biết, y phục này của ngươi đã xảy ra chuyện gì, vết thương trên người ngươi là sao? Ngươi đã đi đâu cả đêm?”
Mặc Linh Tê nhìn về phía Mặc Linh Vận cùng Mặc Linh Xảo đứng ở một bên, suy tư một phen.

Nếu giờ phút này nói quá trình thật sự đó ra thì các nàng nhất định sẽ phủ nhận, mà hôm qua xa phu xe ngựa cùng hai tên hạ lưu đến tập kích khẳng định cũng sẽ không đứng ra làm chứng cho mình, thay vì nói ra chuốc lấy nhục, chi bằng cứ cho mình một lý do tất thắng trước.
Mặc Linh Tê cúi đầu nhìn cẩm bào nam nhân rủ xuống trên mặt chân mình bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, kế sách xuất từ trong lòng.
“Hồi phụ thân, hôm qua nữ nhi cùng nhị muội, tam muội ra ngoài, không tin người có thể hỏi các nàng.”
Mặc Nguyên Chính đang quay đầu nhìn về phía hai người, Mặc Linh Vận gật gật đầu: “Đúng vậy phụ thân, tỷ muội chúng con muốn đi đến tiệm may lấy lễ phục của tỷ tỷ, nhưng không biết tại sao một mình tỷ tỷ lại chạy ra ngoài, con cùng tam muội đợi cả buổi chiều, thấy sắc trời đã tối phỏng đoán tỷ tỷ đã trở về nên mới về phủ trước.

Xa phu là lão Vương, còn có Quế ma ma đều có thể làm chứng.”
Đáy lòng Mặc Linh Tê cười lạnh, lão Vương cùng Quế ma ma này đều là người trong viện đại phòng, tất nhiên đều nghe nàng ta.
Mặc Nguyên Chính đang nhìn về phía Mặc Linh Tê: “Lời nhị muội ngươi nói là thật?”
Khoé miệng Mặc Linh Vận mỉm cười vui sướng khi người khác gặp họa, nàng ta đang chờ Mặc Linh Tê phản bác, sau đó nàng ta lại gọi nhân chứng đi ra để có thể đánh thẳng vào mặt Mặc Linh Tê trước mặt mọi người.
Chỉ tiếc ý nghĩ hoàn hảo thế nhưng Mặc Linh Tê lại ngả bài trước.
Mặc Linh Tê gật đầu: “Hồi phụ thân, nhị muội nói không sai, là con rời đi trước.”
Mặc Linh Xảo cùng Mặc Linh Vận nhìn nhau, ở trong mắt đối phương đều là vẻ khó hiểu.

Vĩnh Ninh quận chúa cũng nhíu mày nghi hoặc, tuy bà ta không trực tiếp tham dự vào việc bắt cóc Mặc Linh Tê, thế nhưng bà ta biết rõ nữ nhi của mình không phải thiện nhân, Mặc Linh Tê này làm sao có thể nói thay cho Linh Vận đây?
Mặc Linh Tê hơi siết chặt cổ áo, nhíu mày tiếp tục nói: “Phụ thân đại nhân, hôm qua...! Hôm qua là ngày giỗ của mẫu thân sinh ra con...!Nữ nhi muốn bái phỏng mẫu thân ruột của con một chút, nhưng lại lo lắng mẫu thân đại nhân không cho nên đã gạt nhị muội cùng tam muội một mình lên núi.

Ai ngờ đường núi khó, đi nữ nhi nhất thời trượt chân nên đã lăn xuống vách núi hôn mê, sáng nay mới tỉnh lại.
Nữ nhi vừa tỉnh liền vội vàng chạy về phủ, lại không ngờ ở trong núi gặp phải bầy sói, nữ nhi một thân thương tích chính là bầy sói ban tặng.

May mắn một công tử cứu giúp, hắn thấy y phục trên người nữ nhi đã bị dã lang cắn vụn nên mới có ý tốt cởi ngoại bào tặng cho nữ nhi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều thở dài, đây là một nữ nhi có hiếu.

Hơn nữa, ai nấy đều nhao nhao khinh bỉ Mặc Nguyên Chính lạnh bạc, năm đó bỏ mặc thê tử đã chết cũng làm cho rất nhiều người xem thường, hiện tại, ngay cả ngày giỗ của thê tử cũng quên.

Thật đáng xấu hổ.
Sắc mặt Mặc Nguyên Chính nhất thời trở nên khó coi, lỗ tai đều đỏ lên vì xấu hổ, thật đúng là hôm qua hắn đã quên ngày giỗ của Vân di nương.


Nhấn để mở bình luận

Tuyệt Sắc Độc Phi Hàn Vương Mặt Lạnh Sủng Ngạo Kiều