Tuyệt Sắc Độc Phi Hàn Vương Mặt Lạnh Sủng Ngạo Kiều



Tống đại nhân thấy Mặc Linh Tê còn đứng trên mặt đất, nhất thời tức giận, ông ta dùng sức vỗ khối mộc công đường một cái: “Lớn mật! Mặc Linh Tê ngươi dám trêu đùa bản quan! Còn không quỳ xuống!”
Mặc Linh Tê ngoan ngoãn quỳ xuống, nàng lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn về phía Tống đại nhân: “Đại nhân, Linh Tê không có trêu chọc ngài, chỉ đang đối chất.

Chu thiếu gia này đã thừa nhận là cướp y phục, ra tay với dân nữ, dân nữ vì tự bảo vệ mình mới ngộ thương hắn!”
Chu Thắng Phát tức giận nói: “Ngươi nói láo! Chu gia ta cái gì cũng có, chẳng lẽ còn muốn một bộ y phục rách của ngươi sao!”
Mặc Linh Tê cười cười: “A? Hoá ra ở trong mắt Chu lão gia, tứ trảo mãng bào của Vương gia lại là y phục rách!”
Mặc Linh Tê nhớ rõ người cha vô dụng của mình đã nói qua hai chữ “Sở vương” trước khi té xỉu ở cửa Mặc phủ.
Vừa dứt lời, Tống đại nhân cùng Chu Thắng Phát đều khiếp sợ không thôi.
Y phục của Vương gia? Giờ phút này, Vương gia ở kinh thành Hạ Châu quốc chỉ có Sở vương Bạch Cửu Dạ! Về phần hoàng tử, ngoại trừ đại hoàng tử bệnh lâu không khỏi bị Hoàng đế thương tiếc phong làm Tề vương, các hoàng tử khác đều không được phong vương.

Tề vương triền miên giường bệnh cũng không xuống được, tự nhiên không có khả năng là hắn, còn lại một người, không phải là Sở vương sao?
Tống đại nhân cũng không dám chọc đến Bạch Cửu Dạ, tuy rằng hắn không tin Bạch Cửu Dạ nổi danh là người lạnh lùng như núi băng, là băng sơn Vương gia sẽ cho Mặc Linh Tê mượn y phục, nhưng vạn nhất Vương gia kia tâm huyết dâng trào thì sao?
“Cẩm bào ở đâu?” Tống đại nhân quyết định kiểm tra vật chứng trước.
Không bao lâu thì có nha dịch trình cẩm bào lên, ngoại trừ có bẩn một chút nhưng cẩm bào vẫn tương đối hoàn chỉnh.

Tống đại nhân là người trong nghề, trực tiếp lật xem bên trong ống tay áo cẩm bào, sau khi nhìn thấy một chữ "Sở” trong nháy mắt cả người đều không ổn, cái này thật đúng là y phục của Sở vương!
Nhìn biểu tình uất nghẹn của Tống đại nhân, Mặc Nguyên Chính liền biết y phục này chắc chắn là của Sở vương.

Trước mắt chính là lai lịch của bộ y phục này, nếu Sở vương tặng cho Mặc Linh Tê thì không có việc gì, Mặc gia sẽ không sang, nhưng nếu là trộm của Sở vương...! Mặc Nguyên Chính lại cảm thấy hai mắt đen sầm, đứng không vững.
Mặc Linh Tê cũng thấy được biểu tình của Tống đại nhân, không nhịn được nữa mà cười trộm.

Không nghĩ tới mình nói bậy một chút, vị hôn quan này đã tin.
Bạch Cửu Dạ và Thập Thất ở trên nóc nhà không xa, con ngươi lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt.
“Vương gia, lá gan của nha đầu xấu xí này rất lớn.

Cáo mượn oai hùm mà lại dám lấy ngài ra lừa gạt Tống đại nhân! Đây không phải là bôi nhọ thanh danh của ngài sao, để thuộc hạ vạch trần nàng ta!”
Bạch Cửu Dạ nhíu mày, vạch trần làm sao được, chẳng lẽ nói y phục của mình bị nàng trộm trong lúc tắm? Mặt mũi Sở vương kia cũng mất hết sao.
Thấy Bạch Cửu Dạ không hạ lệnh rõ ràng, Thập Thất cũng không dám vọng động, chỉ là trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, trên đời này lại còn có người trộm y phục từ bên người Vương gia sao? Hắn không nhịn được mà cảm thán trong lòng, yên lặng cho nàng một nén nhang, thầm cầu phúc cho Mặc Linh Tê.
Hai người tiếp tục nhìn Mặc Linh Tê trêu đùa Tống đại nhân.
Tống đại nhân thật sự là cưỡi hổ khó hạ, sư gia bên cạnh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Đại nhân, thuộc hạ thấy, nếu không sai người đi đến Sở vương phủ hỏi một chút?”
Tống đại nhân trừng mắt nhìn sư gia một cái, chẳng lẽ ông ta không nghĩ tới chuyện đến hỏi sao, chỉ là ông ta không dám!
Sư gia sờ sờ mũi, ngấp ngáy lui sang một bên, đại nhân cũng không dám, hắn ta lại càng không dám.
“Đại nhân, đại nhân, y phục này chắc chắn là yêu nữ đã đi trộm! Tuyệt đối không phải Sở vương điện hạ tặng nàng! Nhìn gương mặt xấu xí này của nàng, chó thấy cũng ghét bỏ! Con ta cũng vì thấy nàng trộm y phục nên muốn đoạt lại trả lại cho Vương gia, vậy mà lại bị hạ độc thủ tàn nhẫn, đại nhân nhất định phải thay tiểu nhân chủ trì công đạo!” Chu Thắng Phát nói ba câu rồi gào thét, muốn bóc mẽ sự tình, nhưng Mặc Linh Tê sẽ cho ông ta cơ hội này sao?
Vẻ mặt Mặc Linh Tê khiếp sợ nhìn về phía Chu Thắng Phát: “A! Ngươi thật gan dạ! Ngươi lại nói Sở vương điện hạ không bằng chó!”
Chu Thắng Phát sửng sốt, vội vàng nổi giận chất vấn: “Ta nói gì? Trên công đường, ngươi còn muốn vu hãm sao?”


Nhấn để mở bình luận

Tuyệt Sắc Độc Phi Hàn Vương Mặt Lạnh Sủng Ngạo Kiều