Tuyệt Sắc Độc Phi Hàn Vương Mặt Lạnh Sủng Ngạo Kiều



“Hồi bẩm Vương gia, không nhìn thấy bất luận kẻ nào, vừa rồi thuộc hạ cũng lục soát bốn phía, không có bóng người.” Thập Tam trở lại cung kính bẩm báo.
Bạch Cửu Dạ nhíu mày, chẳng lẽ do hắn nhìn lầm? Là mộng cảnh sao?
“Ra ngoài đợi ta.” Bạch Cửu Dạ lạnh lùng phân phó.
Thập Tam cùng Thập Thất cung kính lui ra ngoài động, Bạch Cửu Dạ ngồi ngay ngắn điều tức tiến thêm một lúc, hắn xác định độc tính trong cơ thể mình quả thật đã được áp chế.

Chợt nhớ tới lời nói của cô nương xấu xí trước khi hắn hôn mê, " Hảo hán xin tha mạng! Ngươi trúng Xích Viêm Độc, là loại độc mãn tính, hiện không có giải dược nhưng ta có thể giúp ngươi làm ổn định độc tính trước để ngươi không phải đau khổ đến mức hỏa thiêu ngũ tạng!” Chẳng lẽ thật sự là nàng, không phải mộng cảnh?
Bạch Cửu Dạ không rảnh suy nghĩ quá nhiều, hắn vừa mặc y phục liền phát hiện phụ cận đan điền của mình đều là vết máu màu đen, ở phía dưới còn cắm một cây châm, ngân châm này vốn dĩ sắp được rút ra, chỉ là giọng nói của Thập Tam cùng Thập Thất làm cho Mặc Linh Tê sợ tới mức mất chừng mực, quên cây cuối cùng.

Bạch Cửu Dạ rút kim ra, hắn tinh tế quan sát, thì ra không phải là mộng, thật sự là cô nương xấu xí kia châm cứu cho hắn...!Chỉ là...!Ở một nơi như thế này! Bạch Cửu Dạ tức giận đến cắn răng, nữ nhân chết tiệt, để bổn vương tìm được ngươi thì nhất định sẽ khiến ngươi chết một cách thoả đáng!
Bạch Cửu Dạ mặc y phục xong, hắn phát hiện ngoại bào của mình không thấy đâu.

Cũng không cần nghĩ nhiều, hắn khẳng định là nữ nhân xấu xí kia lấy đi.

Tốt, rất tốt, có bản lĩnh trộm y phục của bổn vương thì ngươi cũng phải có bản lĩnh đừng để bổn vương tìm được ngươi.
Bạch Cửu Dạ hận đến mức cắn chặt răng, hắn lạnh lùng ngồi xe lăn ra ngoài cửa động.
Thập Tam và Thập Thất nhìn thấy Vương gia nhà mình mặc áo lót màu trắng đi ra thì vô cùng kinh ngạc.
“Vương gia...”
“Đi tìm người ăn cắp y phục của bổn vương, nửa mặt có vết bớt màu đỏ xấu xí.

Sau khi tìm được trực tiếp băm thây vạn đoạn!” Thập Tam và Thập Thất đều cảm nhận được từng trận hàn khí đến từ Bạch Cửu Dạ, bất giác rùng mình một cái, cũng không biết thần thánh phương nào lại dám nhìn trộm Cửu vương gia tắm rửa, còn trộm y phục của Cửu vương gia.

Chưa tính xem điều này có lợi hay hại gì nhưng Thập Tam cùng Thập Thất đều phải cảm thán mà giơ ngón tay cái lên cho nữ nhân xấu xí kia.
——
Mặc Linh Tê đang đi trên đường hồi thành bất giác hắt hơi một cái.
“A...! Hắt xì!” Mặc Linh Tê xoa xoa mũi, “Đừng là cảm mạo chứ, thật sự còn muốn đánh một trận chiến khốc liệt nữa.”
Nói đến việc Thái tử đến hạ sính lễ, đây đúng là chỉ hôn, năm đó hoàng hậu khó sinh, thái y và đại phu đều bó tay vô sách, bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân mà thái y không thể trực tiếp tiến vào phòng sinh chẩn đoán, cuối cùng mẫu thân Mặc Linh Tê đi giúp hoàng hậu thuận lợi sinh con, y thuật của mẫu thân Mặc Linh Tê vô cùng tốt, còn có lời đồn cho rằng y thuật của Mặc Nguyên Chính đều là mẫu thân Mặc Linh Tê dạy.
Lúc chúng thái y đều bó tay vô sách thì bỗng nhiên mẫu thân Mặc Linh Tê xuất hiện, Hoàng hậu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng nên đã vội vàng đồng ý: “Nếu như Mặc phu nhân có thể giúp bổn cung sinh hạ long nhi thuận lợi, bổn cung đồng ý phối hôn cho nữ nhi của ngươi.

Nếu ngươi cũng sinh con trai, vậy bổn cung sẽ thu hắn làm nghĩa tử, phong hắn làm quận vương.”
Về sau hoàng hậu thuận lợi sinh Thái tử, khi biết Mặc phu nhân sinh ra nữ nhi thì trong lòng có chút mất hứng, dù sao thân phận của Mặc gia không cao, với thân phận của Mặc Linh Tê căn bản không thể làm Thái tử phi, chỉ là lúc ấy dưới tình thế cấp bách nên bà ta đã hứa hẹn, mà chuyện này cũng không tiện thay đổi nên cứ định sẵn như vậy.

Thoáng cái đã mười sáu năm trôi qua, nữ tử của Hạ Châu quốc đều sớm được gả đi, bình thường mười ba, mười bốn tuổi sẽ định thân, sau khi cập kê mười lăm tuổi sẽ thành hôn.

Nhưng hoàng hậu không hài lòng với thân phận của Mặc Linh Tê, càng không hài lòng với vết bớt xấu xí của nàng cho nên vẫn kéo dài, hơn nữa trăm phương nghìn kế muốn hủy bỏ hôn ước...


Nhấn để mở bình luận

Tuyệt Sắc Độc Phi Hàn Vương Mặt Lạnh Sủng Ngạo Kiều