Tuyệt Sắc Độc Phi Hàn Vương Mặt Lạnh Sủng Ngạo Kiều



“A...!Tiểu thư! Cuối cùng người cũng quay lại! Nô tỳ tìm tiểu thư lâu lắm rồi! Ngày hôm qua người cùng Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đi lấy lễ phục, như thế nào lại đi một đêm không về vậy? Mọi người đều vội vàng đến chết!”
Mặc Linh Tê vội vàng giơ một ngón tay đặt vào môi, ý bảo Tử Lan nói nhỏ một chút, nữ tử đi một đêm chưa về sẽ làm cho thanh danh này bị hủy, Tử Lan cũng thật là không có đầu óc.
Chuyện trên thực tế không phải là không có đầu óc, mà là đầu óc không có tác dụng ở chính chỗ này.
Tử Lan hoàn toàn không để ý đến cảnh cáo của Mặc Linh Tê, nàng ta vẫn khóc lóc gào thét: “Đại tiểu thư, đêm qua lão gia đương nhiệm không ở trong phủ, người cũng không thể ra ngoài chơi cả đêm, phu nhân cùng Nhị tiểu thư đều lo lắng vô cùng.

Nô tỳ tìm ngươi suốt một đêm, người đi đâu vậy?”
Nói xong Tử Lan đã đi tới bên người Mặc Linh Tê, Tử Lan nhìn Mặc Linh Tê tóc rối bời, y phục xộc xệch, còn mặc ngoại bào của nam tử, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa.
Mặc Linh Tê thấy cách ra hiệu vừa rồi của mình mà nàng ta không hiểu nên đã mở miệng nhắc nhở: “Nhỏ một chút, ngươi nói lớn cái gì.” Tử Lan giống như không nghe được lời Mặc Linh Tê nói, bỗng nhiên thanh âm lại cao hơn vài phần: “A...!Ô ô ô...!Tiểu thư, sao tiểu thư...! Sao người lại bị người ta bắt nạt như vậy...! Ô ô nếu để di nương đã qua đời biết thì thương tâm bao nhiêu...!Ô ô ô...”
Người đi đường đều bị thanh âm của Tử Lan hấp dẫn, người xem chung quanh càng ngày càng nhiều, giờ phút này nếu Mặc Linh Tê còn nhìn không ra ý đồ của Tử Lan thì thật sự là sống vô ích, tiểu tiện nhân này rõ ràng muốn mình thân bại danh liệt đây.
Xa xa truyền đến tiếng chiêng tiếng trống, không sai, đội ngũ hạ sính của Thái tử đã đến.
Tử Lan vừa nghe thanh âm bùm bùm này đã quỳ rạp xuống đất ôm lấy bắp chân Mặc Linh Tê hô to: “Tiểu thư, sao ngươi lại mệnh khổ như vậy, hôm nay chính là ngày Thái tử hạ sính, tháng sau sẽ thành thân, như thế nào trước khi thành thân lại bị người cố tình...!bị người ta...!Ô ô ô...” Tuy Tử Lan không nói ra cái gì, thế nhưng khách xem chung quanh đều hiểu được ý tứ của nàng ta.

Tử Lan một bên khóc còn một bên kéo y phục Mặc Linh Tê, y bào của nam tử trên người Mặc Linh Tê vốn đã rộng rãi, bây giờ lại bị Tử Lan kéo cổ áo làm lộ ra vai hương thơm diễm.
“Ai nha, đây không phải Đại tiểu thư Mặc gia sao!”
“Đúng vậy đúng vậy, các ngươi mau nhìn nàng mặc ngoại bào nam tử, bên trong chỉ có yếm!”
“Chậc chậc chậc, xem cái gì, mau đi thôi, đúng là bại hoại gia phong!”
“Ha ha ha, xấu xí như vậy mà còn có người dám động vào.”
“Ai da, lời này là không đúng, tắt đèn rồi thì cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt ah! Ha ha ha!”
Xung quanh trào phúng cười nói càng ngày càng mạnh, đội ngũ hạ sính của Thái tử cũng đi tới cửa lớn.
Thái tử Bạch Vinh Duệ cưỡi trên ngựa cao nhìn về phía đám người Mặc Linh Tê.
“Đi xem đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Vinh Duệ phân phó.
Thị vệ đi qua nhìn xung quanh một chút nhất thời chấn động, vội vàng trở về bẩm báo: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, là...! Là Đại tiểu thư Mặc gia...”
Bạch Vinh Duệ nhíu mày, hôm nay là ngày hạ sính, Mặc Linh Tê này chạy ra ngoài làm gì.

Mang theo một khuôn mặt xấu xí như vậy, còn sợ toàn bộ dân chúng không biết sao.

Thật là mất mặt.
“Đi gõ cửa, để lại sính lễ rồi trở lại!” Bạch Vinh Duệ hoàn toàn không muốn liếc mắt nhìn Mặc Linh Tê một cái, hôn sự này hắn vốn không đồng ý, cưới cô nương xấu xí này không biết bị các huynh đệ cười nhạo bao nhiêu lần.

Cũng may là trắc phi, nếu là chính phi thì sau này thật sự không có mặt mũi đi ra gặp người khác.
Thị vệ không dám nhiều lời vội vàng gõ cửa.
Sau khi gõ mấy tiếng, người mở cửa không phải là quản gia Mặc gia mà lại là Nhị tiểu thư Mặc gia.


Nhấn để mở bình luận

Tuyệt Sắc Độc Phi Hàn Vương Mặt Lạnh Sủng Ngạo Kiều