Vạn Giới Thủ Môn Nhân Dịch



Đây là cái gì?
Chẳng lẽ đây chính là pháp thuật mà chủ nhiệm Tiền đã nói?
Thẩm Dạ đang nghi hoặc, bỗng thấy Lạc Phi Xuyên vỗ mạnh vào bàn, gầm lên:.

“Chết tiệt! ”.

Lạc Phi Xuyên từ trên ghế nhảy dựng lên, như một con đại bàng dang rộng đôi cánh, trong nháy mắt đã vụt qua khoảng cách vài chục mét, “ xoảng” một tiếng đập vỡ kính lao ra ngoài.

Lúc này, giọng nói trong ống nghe mới vừa dứt lời:
“Ngươi đã tàn sát nhiều thành viên của Giáo hội chúng ta, bây giờ ta phải báo thù cho bọn họ".

Hây.

Bên ngoài vang lên tiếng súng.

Những cảnh sát trong phòng cũng xông ra ngoài.

Thẩm Dạ từ từ đứng dậy, nghiêng tai lắng nghe.

Tiếng súng này không đúng.

Tiếng súng rất rõ ràng, truyền đi rất xa rất xa, thậm chí còn kéo theo một hồi âm chậm rãi và kéo dài.

Vậy mà lại có tiếng vang.

Trong thành phố như rừng thép này, tiếng súng lại có tiếng vang như thế sao?
Đèn trong phòng đột nhiên chuyển sang màu đỏ như máu.

Tiếng còi báo động điện tử rùng rợn vang lên cao, vang vọng khắp cục cảnh sát.

Một giọng nữ vang lên trong loa phóng thanh:
“Báo động!”.

“Phát hiện kẻ tấn công.


“Kẻ tấn công đã xâm nhập vào cục cảnh sát, xin những người không phải chiến đấu tìm nơi an toàn để trốn”.

Thẩm Dạ chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài là biển.

Thành phố phồn hoa náo nhiệt biến mất không còn, thay vào đó là một vùng biển mênh mông vô tận.

Nước biển đen như mực, tựa như vực sâu, không thể nhìn thấy đáy.

Lúc này trên mặt biển đang đổ mưa lạnh, hòa cùng gió lớn, xộc vào mặt Thẩm Dạ.

Thật sự là biển!
Thẩm Dạ nhìn về phía đường chân trời xa xăm, trong đầu hiện lên nhiều tin tức trong trí nhớ.

—— Trên thế giới này, luôn có những thứ hoặc người sẽ đột nhiên biến mất.

Nửa năm trước.

Trên Tây Đại Dương có một đảo quốc gặp phải hiện tượng bất thường, cả hòn đảo biến mất, cho đến nay vẫn chưa quay lại.

Đây là ví dụ cực đoan.

Cũng có những trường hợp khác, ví dụ như một chiếc xe, đi qua sương mù, xe trở về nguyên vẹn, nhưng người thì mất tích.

—— Trên báo thường có những tin tức như thế này.

Thẩm Dạ bối rối nhìn biển lớn.

Đối với người bình thường, kênh thông tin tốt nhất để có thông tin là tin tức trên báo.

Nhưng mà.

Chỉ xem tin tức thì không thể biết được sự thật của thế giới.

Thẩm Dạ đứng trước cửa sổ vỡ nát, ánh mắt hướng xuống phía dưới.

Đây là một hòn đảo.

Ngoài cục cảnh sát, bên kia còn có bảy tám tấm bia đá xiêu vẹo dựng trước mộ, tạo thành một nghĩa trang cực nhỏ.

Hòn đảo này chỉ lớn như vậy, chỉ đủ chỗ cho một cục cảnh sát, một nghĩa trang.

Bên ngoài là biển đen mênh mông.

Tiếng còi báo động rùng rợn đột ngột dừng lại.

Lạc Phi Xuyên đứng trên bãi cát, tra súng lục vào bao, thuận tay rút ra một con dao găm màu đen.

Đối diện anh ta, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ lòe loẹt cũng chậm rãi rút ra một cây gậy dài.

Hai người đối đầu.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Vài cảnh sát xông ra khỏi cửa lớn, hét lớn về phía Lạc Phi Xuyên:
"Đội trưởng ——".

Lời còn chưa dứt, Lạc Phi Xuyên và người đàn ông mặc đồ ngủ, cùng với hòn đảo, biển cả mênh mông đều biến mất không còn dấu vết.

Thành phố một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.

—— Đã trở lại!
Ngoại trừ Lạc Phi Xuyên, tất cả mọi người cùng với đồn cảnh sát, đều đã trở về thế giới chủ.

Trong đồn cảnh sát.

Tiếng còi báo động chói tai vang lên khắp nơi.

Mọi người hỗn loạn như một nồi cháo.

Trên lầu, văn phòng cảnh sát trưởng.

Thẩm Dạ thu hồi ánh mắt, chìm vào một hồi trầm tư.

Vốn tưởng đồn cảnh sát là nơi an toàn nhất, ai ngờ lại có kẻ điên cứng đối cứng với cảnh sát trưởng.

Giáo hội ………
Cũng không biết là giáo hội nào.

Đột nhiên.

Trong lòng Thẩm Dạ một lần nữa dâng lên cảm giác khác thường đó.

Cả đồn cảnh sát đã mất điện.

Ánh sáng của đèn chiếu sáng khẩn cấp quá yếu, căn phòng vẫn tối om om.

Hắn đứng trước cửa sổ, vẻ mặt càng lúc càng nghi hoặc.

Có chuyện ———.

Trong lòng có một chuyện, mơ mơ hồ hồ, thế nào cũng không thể nhớ ra.

Cảm giác này rất khó chịu.

Đây là gì vậy?
Thẩm Dạ có chút phiền muộn, không nhịn được thì thầm tự hỏi:
"Mình bị làm sao vậy? Chẳng lẽ trong văn phòng này có ma sao?".

Lời vừa dứt, từng hàng chữ nhỏ phát sáng ngưng tụ trên võng mạc của hắn.

"Kỹ năng thiên phú về vong linh của ngươi: U Ám Đê Ngữ đã được kích hoạt.

".

"Sau khi ngươi đưa ra câu hỏi, dựa vào thi thể tại đây, linh hồn đó phải trở về thân xác, giải đáp thắc mắc của ngươi.

"Nếu hắn không trả lời, hắn sẽ không bao giờ được siêu thoát.

".

Dựa vào thi thể ………
Thẩm Dạ đột nhiên phản ứng lại, trên mặt lộ vẻ khó tin.

Nơi này.

Văn phòng của Lạc Phi Xuyên.

—— Có thi thể sao?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên:
"Cảm ơn cậu, Thẩm Dạ.

".

"Ai?" Thẩm Dạ đột ngột quay người, nhìn về phía căn phòng tối đen.

"Tôi không ngờ mình vẫn có thể trở về cơ thể, mượn thân xác chưa phân hủy này, đến trả lời câu hỏi của cậu.

Giọng nói này rất quen thuộc ————.

Thẩm Dạ lập tức nổi hết cả da gà, sau lưng có một luồng khí lạnh chạy dọc theo xương sống lên tận đỉnh đầu.

"Cảnh sát trưởng Lạc, là anh sao?".

Thẩm Dạ dò hỏi.

Ánh mắt hắn nhanh chóng dừng lại trêm chiếc tủ lớn ở góc phòng.




Nhấn để mở bình luận

Vạn Giới Thủ Môn Nhân Dịch