Vân Long Phá Nguyệt


Lôi Liệt che ngực,
huyết khí cuồn cuộn trong lồng ngực, hắn phức tạp nhìn bóng dáng của
Tiêu Thanh Hàn, không rõ vì sao hắn lại thu tay lại, nếu như hắn đánh
muộn một chút nữa, mạng của hắn sẽ không còn, Tiêu Thanh Hàn thật là một đối thủ đáng sợ. Cho dù thân thể của hắn cường tráng hơn người thường
vài lần, cũng không có cách nào chiếm được phần hơn. Hắn cường đại làm
cho người ta sợ hãi.

“Tiểu Nhược….” Hắn ném kiếm trong tay xuống, mới vừa đi được vài bước, phụt một tiếng, phun ra một búng máu, hắn lau máu bên miệng, lại bước đi, đi về phía Kiền Lâm cung.

Lúc này,
Tiêu Thanh Hàn thản nhiên ôm Vân Tâm Nhược đi ra, đi theo đằng sau còn
có Minh Phong cùng Lang Vương, còn có Viêm Huyên. Viêm Huyên nhìn toàn
thân chật vật của Lôi Liệt mà lắc đầu. Có thể thấy vừa rồi đánh nhau
kịch liệt cỡ nào, nhưng mà, hắn nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, ngoài việc
hơi thở hơi rối loạn, đến quần trên người vãn còn nguyên vẹn ngay ngắn.
Nam tử thật sự là đáng sợ đến cực điểm.

Trời biết, khi hắn nghe
đến câu đã bảo về được kia, hắn thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất. Hắn
lau mồ hôi lạnh trên đầu, hắn còn khẩn trương hơn cả sư huynh.

Tiểu vương gia của Thiên Trạch không có việc gì, liền có ý nghĩa là Nhan
quốc của bọn họ không có việc gì, Tiểu vương gia này còn chưa sinh ra đã tạo ra một mầm tai họa lớn như vậy. Thật sự là, cha con hai người đều
đáng sợ như nhau.

“Ngươi muốn dẫn nàng đi đâu?” Lôi Liệt che ở
phía trước của bọn họ. Nhìn Tiêu Thanh Hàn ôm Vân Tâm Nhược trên mặt tái nhợt không có một chút máu, tâm hắn đau xót, như vậy cực kỳ giống Tiểu
Nhược khi ở trong phòng thí nghiệm, đều tái nhợt yếu ớt không có sức
sống.

“Tiểu Nhược, có phải Lôi ca ca làm sai rồi, có phải ngay từ đầu không nên mang ngươi đến đây?”

Hắn thống thấp giọng nỉ non, nhắm mắt lại, một giọt lệ chậm rãi rơi xuống.

Tiêu Thanh Hàn ôm chặt nữ tử trong lòng, chưa từng để ý đến hắn, trực tiếp
lướt qua, áo trắng trong đêm đen như một mảnh ánh huỳnh quang, Lôi Liệt
suy sụp buông tay xuống. Thân ảnh toát lên sự cô đơn tiêu điều. Dường
như trong một lúc mà già đi mười tuổi.

Bên tai dường như còn văng vẳng lời nói của nàng.

“Lôi ca ca, cuộc đời không thể lặp lại một lần, chúng ta phải có trách nhiệm với tất cả những điều mình đã làm, nếu có một ngày ngươi nhớ ra tất cả, vậy thì xin ngươi hãy cười để mọi việc trôi qua đi.”

Tiểu Nhược, đây là sự trừng phạt của ngươi đối với ta phải không? Trừng phạt vì đã
quên ngươi. Nhưng mà sự trừng phạt đó có phải quá tàn khốc, quá nặng hay không. Cười mà cho qua, Tiểu Nhược, là ngươi lúc ấy thì sao, cũng là
cười mà cho qua sao?

Cười cho qua, thời gian một đóa hoa nở là cả đời. Buông tay trong tình yêu, chỉ là cái nháy mắt, nhưng sự cô đơn ảm
đạm sẽ đi theo cả cuộc đời, mà sự gặp mặt của chúng ta chắc chắn chỉ là
vội vàng lướt qua. Khi chúng ta yêu nhau, không thể nói ra, khi chúng
tách nhau ra, tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu, mà khi ngươi yêu ta, lại
quên ngươi, mà khi ta nhớ lại ngươi, tình yêu ấy đã sớm rời xa. Có những cái gặp nhau là nhất định, tựa như ngươi cùng hắn, mà có cái duyên phận là không có kết quả, giống như ngươi cùng ta.

Mà trong quá
trình ấy, chúng ta đã bỏ qua rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi không thể cứu
vãn được, Tiểu Nhược, thực xin lỗi, tha thứ cho ta. Hắn suy sụp ngã trên mặt đất, gió ban đêm, thê lương thổi qua sợi tóc có chút hỗn độn của
hắn.

“Quốc sư, vì sao ngươi không xử lí cái người gọi là Hoàng
hậu kia?” Minh Phong nhìn sườn mặt như ngọc của Tiêu Thanh Hàn, có chút
khó hiểu hỏi. Quốc sư là người có cừu oán tất báo, hơn nữa còn là trả
lại gấp bội, nhưng lại không làm gì thật sự vượt ra ngoài dự kiến của
hắn.

Tiêu Thanh Hàn nhếch miệng cười, nhưng trong mắt lại một
mảnh quỷ dị. “Minh Phong, ngươi thật sự nghĩ bổn tọa sẽ bỏ qua cho nàng
sao? Bổn tọa sẽ cho nàng một sự trừng phạt không thể tưởng tượng được,
cuộc sống về sau của nàng sẽ càng đau khổ. Như vậy không phải tốt hơn
sao? Còn sống mới thật sự là sự trừng phạt tàn khốc nhất, chết đi không
khỏi quá dễ dàng cho nàng.”

Minh Phong vừa nghe, thở dài, quả
nhiên là tác phong của Quốc sư. Nhưng mà, hắn không hiểu sự trừng phạt
mà Quốc sư nói đến là cái gì? Hoàng hậu của một quốc gia còn có thể bị
phạt cái gì.

“Quốc sư, Minh Phong không hiểu lắm?” Tha thứ cho sự ngu ngốc của hắn, hắn thật sự không thể đoán được suy nghĩ của Quốc sư
là gì?

Tiêu Thanh Hàn nhìn nữ tử mình ôm trong lòng, lại nhìn về
phía ánh trăng trên bầu trời kia, giọng nói đạm mạc truyền ra, “Hoàng
hậu Nhan quốc, bổn tọa sẽ làm đứa nhỏ trong bụng nàng, vừa sinh ra liền
yếu ớt, nhưng mà điều đó chỉ là sự bắt đầu, bị nam tử mà mình yêu thương hoàn toàn lãng quên. Chỉ còn là một cái Hoàng hậu trên danh nghĩa,
những ngày về sau của nàng, sẽ làm cho nàng cảm thấy vô cùng cô đơn, chỉ biết ghen tị, còn có tính kế. Đây là sự trừng phạt đối với nàng, bản
tọa sẽ làm cho nàng sống không bằng chết, ngươi nói như vậy, có phải
chơi sẽ vui hơn hay không?”

Tiêu Thanh Hàn nói bình thản như
không có gì, mà người Minh Phong thì đã ứa đầy mồ hôi lạnh. Chẳng trách
người ta đều nói có thể đắc tội với Hoàng thượng nhưng không thể trêu
vào Quốc sư. Chính xác, Quốc sư là không thể đắc tội, may mắn, hắn không phải kẻ địch của Quốc sư, hắn tình nguyện tự đầu độc mình trước, cũng
không muốn bị hắn bắt được.

Trong phủ Quốc sư, khắp nơi tràn ngập mùi hương thanh nhã của trúc, Vân Tâm Nhược nằm trên giường, vẫn còn
đang hôn mê, Tiêu Thanh Hàn ngồi ở bên giường, cầm khăn cẩn thận lau mặt cho nàng.

“Cục cưng, cục cưng….” Giọng nói nhẹ nhàng nỉ non
không ngừng truyền ra từ miệng nàng, Tiêu Thanh Hàn bỏ khăn mặt xuống,
đem lỗ tai kề gần vào chiếc miệng đang nói mớ của nàng. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu, tay đặt ở vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của nàng, mỉm cười,
trong mắt có sự ôn nhu không cách nào biến mất, nơi này có đứa con của
bọn họ.

“Nhược…..” Hắn kề sát miệng vào bên tai nàng, nhẹ giọng
an ủi nàng, “Con của chúng ta không có việc gì, hắn rất tốt, rất mạnh
khỏe.”

Nghe được giọng nói quen thuộc say lòng người, lông mi Vân Tâm Nhược run run một chút, hơi thở làm người khác an tâm ấy khiến cho
bên môi nàng tràn ra một nụ cười nhè nhẹ.


Nhấn để mở bình luận

Vân Long Phá Nguyệt