Vân Long Phá Nguyệt


Mười dặm ngoài phố, người qua đường đứng đó, sự kiện Đại tướng quân
đón dâu có thể so với Bách hoa tiết mấy ngày trước , dân chúng đều vây
quanh ngã tư hai bên đường, nhìn đội ngũ đón dâu đồ sộ nhất từ trước đến nay

Đi tuốt đằng trước kiệu cô dâu là hơn trăm nhạc thủ, diễn tấu sáo và
trống không ngừng, tuyên dương không khí vui mừng, đằng sau là mấy chục
hắc y hộ vệ. Nghe nói là hắc y vệ trong tướng quân phủ, hôm nay thế
nhưng lại dùng để bảo hộ tâm nương tử trong kiệu. Sau đó mới tới kiệu
hoa như lửa đỏ xa hoa tới cực điểm, liền ngay cả diện mạo bốn kiệu phu
đều là công tử tuấn lãng trẻ tuổi. Bọn họ toàn bộ đều là thân hình cao
lớn, quần áo trên người dính sát vào cơ thể, hiện ra dáng người hoàn
hảo, bước chân trầm ổn, kiệu hoa nặng như vậy trên vai, mà lông mày cũng không nhíu lại chút nào

Mặt sau là từng tốp nha hoàn, người người đều là trẻ tuổi xinh đẹp.
Ngữ cười khanh khách. Mà người đi theo săn sóc cô dâu, mặc quần áo đỏ
thẫm, thân thể mập mạp thế nhưng có thể giống như dương liễu lắc qua lắc lại, cầm khăn tay đỏ thẫm trên tay, không ngừng phe phẩy, khóe miệng
cười muốn đến mang tai

Cùng lúc đó, bên trong phủ Tướng quân, nến đỏ hỉ tự, nơi nơi đều là
không khí vui mừng, đèn cung đình màu xanh lúc trước cũng đã sớm đổi
thành đèn lưu ly đỏ thẫm, nơi nơi đều phô màu đỏ , dẫm nát thượng, một
mảnh nhuyễn miên

Lê Hân một thân màu đỏ hỉ phục hoàn toàn không còn như trước luôn
sẳng giọng cùng khí phách, chỉ thấy hắn mặt mày mỉm cười, trong ý cười
thế nhưng lại có ôn nhu cùng với thâm tình hiếm thấy

Tuy rằng mọi người không biết vì sao hắn đột nhiên muốn thành thân,
hơn nữa tự mình tiến cung thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng là trừ bỏ đối với hắn đưa ra quà tặng tốt nhất, lúc này, chờ mong nhất vẫn là
muốn gặp tân nương thần bí kia

Âm thanh một trận pháo truyền đến, từ xa đến gần, từ xa chợt nghe
được tiếng người săn sóc dâu, Lê Hân mặt tươi cười, mang theo nhiều tân
khách cùng nhau đi ra phủ tướng quân nghênh đón tân nương. Kiệu hoa đỏ
thẫm dừng lại, tiếng chiêng trống không ngừng, âm thanh mọi người chúc
mừng không ngừng truyền đến tai. Càng ngày càng hỗn độn nhưng lại rất
náo nhiệt

“Thỉnh tướng quân đá cửa kiệu!” Âm thanh tiêm tế của người săn sóc dâu truyền ra vang dội

Lê Hân đi tới gần kiệu hoa, trên người quần áo đỏ thẫm, càng làm cho
hắn nhìn cao lớn hơn, khuôn mặt tươi cười sáng lạng so với ngày xuân còn muốn sáng lạng hơn. Hắn liền nhấc trường bào lên, nâng lên chân phải,
đá nhẹ vào kiệu hoa một chút

Chỉ nghe phịch một tiếng, Vân Tâm Nhược ngồi trong kiệu hoa đôi mắt
nhẹ nhàng mở ra, trước mắt thấy sáng hơn vài phần, cảm giác là có ai vén rèm kiệu hoa ra, sau đó nhìn xuống dưới hỉ khăn, lại thấy một bàn tay
to xuất hiện trước mắt nàng

Nàng không cử động, chỉ lẳng lặng nhìn bàn tay kia, bàn tay màu đồng
cổ, nhìn thật kỹ, trên bàn tay có vài vết chai, ngón tay thoạt nhìn cực
kì thon dài hữu lực, một đôi tay rất được, ai vậy?

Lê Hân cũng lẳng lặng nhìn nữ tử trong kiệu, nàng im lặng ngồi ở chỗ
kia, cũng không nhúc nhích, bàn tay đang nắm chặt lại, giống như một gốc cây hoa ngọc lan xinh đẹp, im lặng chậm rãi tản ra, tuy rằng nhìn không thấy bộ dáng hiện tại của nàng, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra khuynh quốc khuynh thành. Nhất thời, trong lòng xúc động một chút

Thiển Y……thê tử của hắn…..

Giống như chờ không kịp, hắn vươn bàn tay to gắt gao cầm bàn tay nhỏ
bé của nàng, hai tay giao nhau nắm lại, cái cảm xúc mềm mại kia, làm cho hắn tâm thần không khỏi nhộn nhạo vài phần. Tựa hồ nhớ tới Bách hoa
tiết ngày đó, cái kia tuyệt sắc dung nhan ở trong lòng mình ngẩng đầu
lên, mặt hồng nhan e lệ, trong lồng ngực tràn ngập ôn nhu trước nay chưa từng có. Hắn nghĩ, đây có lẽ là yêu mà mọi người hay nói……

Kéo tay nàng, nhẹ nhàng giúp đỡ nàng, lại phát hiện, thân thể nàng
run run lên một chút, Lê Hân nắm chặt tay nhỏ bé nàng, cách hỉ khăn nói
nhỏ vào tai nàng “Đừng sợ , có ta ở đây” Thanh âm ôn như như nước chảy, sau đó nắm tay nàng cẩn thận dẫn nàng tiêu sái tiến vào lễ đường………

Hai tay chạm vào nhau, một hình ảnh như trên màn bạc lướt qua đầu
nàng, Bách hoa tiết, khuôn mặt nữ tử….. thân thể giống như bị ngâm trong nước đá, Vân Tâm Nhược không khỏi rét run. Nàng nghĩ tới bao nhiêu loại lý do, nhưng không nghĩ tới tình huống này

Nhất kiến chung tình, thánh chỉ tứ hôn. Bao hàm tình yêu thắm thiết,
nếu bị lừa gạt thì sẽ ra sao? Khóe miệng gợi lên một chút cười ảm đạm,
đên nay, vận mệnh của nàng, lại đi xuống thêm nữa…….

Namtử mạnh mẽ cầm tay nàng, lại không làm cho nàng ấm áp được, tân
khách ồn ào náo nhiệt, lại làm cho nàng càng thêm lạnh thấy. Nếu hết
thảy chân tướng bị vạch trần , nàng có thể tượng tượng ra, là sẽ có
chuyện kinh thiên động địa như thế nào, mà chuyện kinh thiên này, người
đầu tiên chịu đựng sẽ là chính nàng


Nhấn để mở bình luận

Vân Long Phá Nguyệt