Vẫn Luôn Yêu Người


11

Tôi rời đi với Tiêu Huy.

Anh ta để cửa sổ mở và hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Khói thuốc làm tôi ho sặc sụa.

Tôi và Tiêu Huy đã biết nhau từ lâu.

Khi gia đình tôi còn chưa phá sản, anh ta đã thổ lộ tình cảm của mình với tôi, nhưng lúc đó tôi chỉ chú ý đến Dương Kính Chi và từ chối anh ta nhiều lần.

Cho đến tuần trước, anh ta bất ngờ đến gặp tôi.

Tiêu Huy nói rằng chỉ cần tôi lấy anh ta, anh sẽ giúp tôi trả hết số nợ.

Tôi đã hỏi lý do tại sao.

Anh ta tự hào nói, “Anh muốn chứng minh rằng năm đó em đã lựa chọn sai người. Người duy nhất có thể cứu em là anh. Thằng nhóc nghèo khó kia sẽ chỉ kéo em xuống vực thẳm mà thôi.”

Ồ, thì ra muốn cưới tôi chỉ vì để thỏa mãn chủ nghĩa anh hùng của anh ta thôi.

Xem tôi là một quân cờ mà đùa giỡn sao.

Thật là lố bịch.

Hôm nay, tôi lại phải nhờ sự giúp đỡ của anh ta.

Chỉ cần một cú điện thoại tôi sẽ kiếm cớ để chuồn mất.

Tôi không biết tại sao anh ta lại đến tận trước cửa.

Tôi lạnh lùng hỏi, “Tại sao anh lại giả làm chồng sắp cưới của tôi?”

“Có gì khác nhau đâu? Dù sao cũng đúng là anh sắp kết hôn mà.”

“Nhưng tôi đã đồng ý đâu?”

“Vậy em còn có lựa chọn nào khác sao? Đại tiểu thư à em tỉnh táo lại chút đi, nợ nần chồng chất, ai lấy em cũng đều phải chịu oan uổng, trừ anh ra còn có ai muốn em nữa? Người đàn ông vừa nãy sao?”

Tiêu Huy tỏ vẻ khinh thường.

“Hắn là gã bạn trai nghèo hồi đại học của em phải không? Anh nói cho em biết, hắn trở về chính là để làm nhục em, trước kia do bị đè ép nên không dám phản kháng, bây giờ em sa sút rồi, có khi hắn đang cười nhạo em trong lòng đó.”

“Đó không phải việc của anh!”

“Sao lại không phải? Trước đây anh bị hắn ta cướp đi bạn gái, bây giờ lại còn phải để ý xoa dịu tinh thần hắn…”

“Tiêu Huy, tôi không phải đồ của anh! Trước kia không, sau này cũng không!”

Tôi rời khỏi xe, Tiêu Huy không ngăn cản.

“Đồng ý hay không thì tùy em, nhưng hãy nghĩ tới người nhà của mình đi.”

Khuôn mặt phù phiếm của anh ta phần nào khiến tôi nhớ lại quá khứ một lần nữa.

Những người tung tin đồn và chế nhạo Dương Kính Chi cũng như thế này.

Phải chăng trong lòng anh ấy, tôi cũng là người như thế sao?

12

Tin tức về sự trở lại của tôi lan rộng trong giới sinh viên.

Kể cả những gì đã xảy ra với gia đình tôi.

Bạn cùng phòng khi xưa, Văn Văn, đã liên lạc với tôi.

Cô ấy sắp kết hôn và hỏi tôi liệu có thể làm phù dâu cho cô ấy được không.

Đây là thỏa thuận từ trước của chúng tôi, ai lấy chồng sau sẽ làm phù dâu cho người kia.

Vào ngày cưới, nhiều bạn học cũ đến, tôi đã thêm Wechat của từng người một.

Văn Văn mặc váy cưới với đôi mắt ngấn lệ.

“Tiểu Ngu, tớ luôn cho rằng cậu sẽ là người đầu tiên trong bốn người chúng ta kết hôn.”

“Nếu tớ đã kết hôn thì làm sao có thể làm phù dâu cho cậu được nữa chứ?”

“Cậu còn dám nói hả, bốn năm không có một chút tin tức nào, tớ sắp tức chết rồi!”

“Tớ sai rồi! Sau này sẽ không bỏ đi nữa, sẽ ở chỗ này đền tội với cậu mà.”

Văn Văn cười trong nước mắt, “Tại sao cậu lại biến mất chứ? Nếu gặp khó khăn gì thì phải nói với tụi tớ chứ, tụi tớ có thể giúp cậu mà.”

Tôi nhìn xuống ngón chân mình.

Sau khi nghĩ kĩ, tôi đã nói ra những gì mình trăn trở trong những năm qua.

“Cả đời tớ chưa từng chịu thất bại nào lớn như vậy. Ôn Văn, cậu biết đấy, toàn bộ cuộc sống của tớ như sụp đổ, không biết phải làm sao, cũng không dám đối mặt với ánh mắt của mọi người, cho dù là thương hại. Tớ cảm thấy khó chịu lắm, có thể coi đó là hành động bốc đồng khi tớ đã xóa mọi thông tin liên lạc đi.”

Văn Văn thở dài: "Dương Kính Chi đã điên cuồng tìm cậu."

“Cái gì?” Tôi sững người.

“Cậu không biết sao? Lúc đó cậu ấy gần như dùng hết mọi cách, tìm đến giáo viên trong trường, suýt chút nữa đã báo cảnh sát. Cậu ấy là học sinh nghèo, làm gì có quan hệ mà móc nối, nên không thể tìm ra được cậu. Vì vậy cậu ấy đã đến nhà cậu.”

Văn Văn nhìn biểu hiện của tôi trước khi tiếp tục nói.

“Cậu cũng biết cậu ấy rất sợ bố mẹ cậu…Cậu ấy thu hết dũng khí để tìm đến, ai ngờ cả nhà cậu không còn một ai, bố mẹ cậu cũng không thấy bóng dáng.”

“Đó là lần đầu tiên tớ thấy Dương Kính Chi suy sụp đến thế, cậu ấy ngồi trước cửa nhà cậu khóc đến thảm thương.”

“Sau đó nghe nói cậu có thể ở phía Nam, cậu ấy liền đi tìm nhưng cũng không có kết quả gì. Rốt cuộc cậu đã ở đâu thế?”

Tôi chậm rãi nói, “Quảng Châu, Quý Dương, Côn Minh…nhiều nơi lắm đếm không xuể. Bởi vì bị chủ nợ truy đuổi gắt gao cho nên gia đình tớ đã thay tên đổi họ nhiều lần, hầu như hai tuần một lần là phải chuyển đi.”

“Khó trách, cậu ấy tìm được mới là lạ.” Ôn Văn tặc lưỡi, “Dù sao cuối cùng cậu ấy cũng chán nản, liền trở về Bắc Kinh bắt tay vào làm hệ thống truy tìm dữ liệu.”

Tôi không hiểu.

Tôi đã nghĩ Dương Kính Chi không quan tâm đến việc tôi đi hay ở.

Trước khi tốt nghiệp năm cuối cấp, tôi đã nghe được cuộc nói chuyện giữa anh ấy và các bạn nam trong ký túc xá.

Bạn học nam hỏi anh: "Kế hoạch sau khi tốt nghiệp của cậu là gì? Kết hôn với Ngu Minh sao?”

Dương Kính Chi lạnh lùng nói: "Không."

Hôm đó tôi như bị giáng một đòn thật mạnh vào người.

Không lâu sau gia đình tôi lâm vào cảnh lục đục.

Tôi thẳng thắn chia tay, anh ấy cũng không tỏ vẻ lưu luyến gì.

Nhưng việc đi tìm tôi là ý gì đây?

Mất đi rồi mới hối hận sao?

Tôi hơi mơ màng.

Khi Văn Văn ném bó hoa, tôi đã bị phân tâm và không bắt được nó.

Bó hoa rơi vào tay Dương Kính Chi.

Người chủ trì buổi lễ nói, “Người đàn ông này đã nhận được bó hoa cưới rồi, xin chúc mừng anh, hẳn là sắp có chuyện tốt rồi, anh có cần quay về tặng cho bạn gái mình không?”

“Không cần phiền phức như vậy.”

Dương Kính Chi đi về phía tôi.

Trao tôi bó hoa.

13

Toàn bộ khán giả la ó, âm thanh gần như có thể thổi bay mái nhà.

Ngay cả Văn Văn cũng hét lên.

Tôi không nhận, có nhận hay không cũng chẳng sao.

“Dương Kính Chi, anh đã gặp chồng chưa cưới của tôi rồi mà.”

Mặc dù chỉ là giả.

“Anh không tin mắt nhìn của em sẽ trở nên kém như vậy.”

“Anh coi tôi là người mắt kém à.”

“Được rồi, ngay cả khi hắn ta có là thật.”

Dương Kính Chi hơi nghiêng người ghé vào tai tôi nói.

"Rồi em cũng sẽ bỏ hắn ta mà quay về bên anh thôi.”

Giọng trầm thấp như một loại bùa, đầy ý tứ mê hoặc lòng người.

Tôi gần như đã đầu hàng.

Chỉ một chút thôi.

Sau ngần ấy năm, Dương Kính Chi vẫn có thể nhàn nhã nhảy điệu disco trong trái tim tôi.

Sau buổi lễ, tất cả các bạn học cũ đến uống rượu với tôi.

Tôi đã vô tình uống quá nhiều.

Sau đó tôi chỉ nhớ chạy đến ngồi dưới gầm cầu thang.

Dù bên ngoài có náo nhiệt đến đâu thì gầm cầu thang luôn là nơi yên tĩnh nhất.

Dương Kính Chi tìm thấy tôi, “Sao em lại ở đây?”

Tôi quay lại bĩu môi với anh ấy.

Rồi chỉ biết òa khóc.

“Dương Kính Chi, em mệt lắm.”


Nhấn để mở bình luận

Vẫn Luôn Yêu Người