Vẫn Luôn Yêu Người


14

Dương Kính Chi chịu trách nhiệm đưa tôi về.

Tôi cứ khóc mãi không thể đi được, vì vậy anh ấy đã ôm tôi khi xuống xe.

“Em mệt lắm, ngày nào cũng phải làm việc, khi nó mới kết thúc chứ?”

“Hôm qua có khách đổ rượu lên người em, đúng là quá đáng, rõ ràng không phải là lỗi của em mà.”

“Dương Kính Chi, em muốn ăn cá hồi và tôm ngọt, huhuhuuuu, suýt nữa em đã quên mất mùi vị của chúng rồi.”

Dưới sự kích thích của rượu làm tôi nói năng lung tung.

Dương Kính Chi kiên nhẫn dỗ dành tôi nhưng tôi không nghe những gì anh ấy nói.

Ký ức cuối cùng của tôi dừng lại ở cảnh anh đặt tôi lên ghế sofa trong nhà anh.

Anh hỏi tôi, “Người đàn ông ấy có gì tốt?”

Trong cơn choáng váng, tôi trả lời rằng, “Anh ấy giúp em trả nợ.”

“Anh cũng có thể mà Ngu Minh, anh so với hắn ta tốt hơn nhiều, anh biết em thích hay không thích thứ gì, làm gì để khiến em vui vẻ. Ngu Minh, anh xin em, xin em đừng biến mất nữa.”

Chuyện xảy ra sau đó tôi không thể nhớ nữa.

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy trên giường của Dương Kính Chi.

Không mặc gì cả.

15

Bàn ăn bày đủ loại sashimi.

Còn có một đĩa cam được cắt thành những miếng bằng nhau.

Dương Kính Chi nói, “Anh đã xin nghỉ phép cho em, hôm nay không phải đi làm.”

“Ò.”

Tôi ngồi xuống rồi lại đứng phắt dậy.

“Anh xin nghỉ giúp tôi á?”

“Đúng vậy.”

“Anh nói với sếp tôi??”

“Có vấn đề gì sao?”

“Người ta sẽ hiểu lầm mất!!”

“Chuyện giữa anh với em đều là thật, có gì đâu mà hiểu lầm?”

“…”

Tôi không nói nên lời.

“Anh đã hỏi chuyện qua lãnh đạo của em, em không làm ở vị trí lập trình có phải là để thuận tiện cho công việc bán thời gian không?”

“Ừm, vị trí lập trình viên tiền lương mặc dù cao nhưng luôn phải tăng ca, tôi vẫn còn mấy việc làm khác, tiền lương mỗi tháng so với làm lập trình còn nhiều hơn.”

“Bắt đầu từ tháng sau em có thể quay lại vị trí lập trình viên và bỏ mấy công việc bán thời gian kia đi.”

“Không” tôi từ chối, “Lâu lắm rồi tôi không viết mã, giờ viết lại cảm thấy không quen tay lắm.”

“Không sao đâu, anh dạy lại cho em.”

Anh cúi đầu tập trung bóc vỏ tôm, chấm gia vị rồi cho vào bát tôi.

Giống như trước đây.

Anh ấy luôn cẩn thận bóc từng vỏ tôm cho tôi.

Khi còn học đại học, tôi thực sự học không tốt trong các lớp lập trình.

Nhưng may mắn là tôi có một người bạn trai thiên tài dạy kèm miễn phí, anh ấy cũng không kém cạnh ai.

Tôi thì thầm, “Thật sự quên mất rồi.”

Dương Kính Chi viết nguệch ngoạc vài dòng lên giấy rồi ngồi xuống cạnh tôi.

“Đây là mấy điều cơ bản, anh sẽ mang nó theo để giúp em nhớ lại.”

Ngay lúc này dường như tôi đã trở về quá khứ.

Chàng thiếu niên của năm ấy ngồi cạnh, nhẹ nhàng giảng bài cho tôi.

Sau bữa tối tôi muốn về nhà của mình.

Cũng không để cho Dương Kính Chi tiễn.

Lúc đang ngơ ngác trên tàu điện ngầm thì tôi bất ngờ nhận được tin nhắn Wechat từ Từ Vãn Tinh.

“Tiểu Ngu, cô đừng làm Kính Chi buồn nữa có được không?”

“Ý cô là gì?”

“Những năm nay thật ra anh ấy đều là vì muốn trả nợ cô.”

“Trả nợ gì?”

“Tiền bạc.”

Từ Vãn Tinh gửi qua một tấm ảnh chụp màn hình.

Trong nhóm ký túc xá của trường đại học, Dương Kính Chi nhắn, “Đã trả được hết nợ, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.”

Người khác, “Chúc mừng nhé ~”

"Cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng lớn như vậy rồi."

"Từ giờ trở đi tôi sẽ được tự do về tinh thần, haha."

Tôi bàng hoàng.

Một tin nhắn văn bản thanh toán nợ đến.

“Tất cả các khoản nợ đều đã được trả hết, người đã thanh toán khoản nợ này là Dương Kính Chi.”

16

Máu trong cơ thể tôi như đông cứng lại.

Tay cầm điện thoại cũng run run.

Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra –

Dương Kính Chi điên cuồng tìm tôi.

Sau khi gặp lại, thăng chức và tăng lương cho tôi.

Những chuyện tôi nói đều được thực hiện.

Kể cả những chuyện đêm qua.

Hóa ra tất cả đều chỉ là vì trả nợ.

Đó là tất cả!

Đúng vậy, tại KTV, Từ Vãn Tinh nói rằng anh ấy ghét tôi.

Có lẽ đó đúng là sự thật.

Dương Kính Chi không thích mắc nợ người khác.

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một gánh nặng lớn trong lòng anh, chủ nợ.

Lúc này, một nỗi buồn vô tận bao trùm lấy tôi.

Tôi thậm chí không biết làm thế nào để đổ lỗi cho anh ấy.

Tám năm trước, chính tôi đã kéo anh ấy đến một vị trí không bằng tôi.

Từ đó sẽ khó sửa.

Anh ấy chính trực và không coi những gì tôi cho là điều hiển nhiên.

Anh sẽ lịch sự ghi nhớ lại từng món quà.

Thà rằng anh ấy quên nó đi.

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy tức giận, đầu ngón tay run run, gửi tin nhắn cho Dương Kính Chi.

“Ai khiến anh tự tiện trả nợ cho tôi vậy?”

“Trả hết không tốt sao? Em sẽ không phải đi làm nhiều công việc khác nhau nữa.”

"Tôi không cần."

“Ngu Minh, em đừng cố chấp nữa, thật ra anh nên sớm làm điều này từ lâu rồi, anh vẫn luôn muốn trả lại cho em tiền chữa bệnh của ông anh.”

Những lời nói của anh lại làm tôi đau nhói.

“Số tiền này tôi sẽ tiết kiệm rồi trả cho anh. Sau này trừ việc làm ăn, chúng ta đừng liên hệ với nhau lần nào nữa.

Sau đó Dương Kính Chi đã gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng tôi đều không muốn trả lời.

Tôi xin nghỉ thêm một ngày, nhốt mình trong phòng nằm ngủ.

Dường như tôi đang muốn bù đắp cho những năm tháng mất ngủ của mình trong lâu nay.

Mãi đến sáng hôm sau tôi mới nghe mẹ nói.

Dương Kính Chi đứng ở dưới tầng cả đêm.

Tôi đi làm bằng tàu điện ngầm.

Anh cũng bỏ chiếc Porsche của mình và đi tàu điện ngầm với tôi.

Vào tối, tôi đến KTV để làm việc bán thời gian như thường lệ.

Anh mở một phòng riêng nhỏ, ngồi ở cửa nhìn tôi ra ra vào vào.

Giống như một bức tượng đá biết chuyển động, tôi đi đâu cũng sẽ thấy anh theo sau.

Việc này đã lặp đi lặp lại được vài ngày.

Cuối cùng tôi không thể chịu nổi nữa, nói với anh, “Đừng đi theo tôi nữa.”

“Nếu anh không đi theo em, em sẽ lại biến mất nữa.”

Anh đếm trên đầu ngón tay.

“Biến mất ở những thành phố khác nhau, biến mất ở cầu thang, biến mất không trả lời điện thoại, em làm anh khó chịu lắm.”

Tôi nghẹn ngào nói, “Tôi đã hứa sẽ trả lại tiền cho anh rồi mà, không biến mất nữa đâu.”

Dương Kính Chi cau mày, “Em nói gì vậy? Anh đâu có cần em trả lại tiền.”

Anh vẫn luôn làm bóng người ở phía sau tôi.

Cho đến ngày thứ sáu, anh ấy đã không xuất hiện.

Từ Vãn Tinh tức giận gọi tới.

"Dương Kính Chi đánh người rồi."

17

Người Dương Kính Chi đánh là Tiêu Huy. Truyện Tiên Hiệp

Lý do là hôm nay họ đã tham dự một buổi họp trong ngành với nhau.

Không ngồi cùng một bàn nên chắc Tiêu Huy không nhìn thấy anh.

Đột nhiên có người nhắc đến nhà họ Ngu biến mất không dấu vết.

Tiêu Huy nói một cách hùng hồn, “Ông Ngu có một cô con gái rất xinh đẹp tên là Ngu Minh. Trước đây rất khó để theo đuổi cô ta nhưng bây giờ thì quá dễ dàng. Gia đình ông ta vẫn chưa trả được hết số nợ kia. Tôi hứa sẽ giúp Ngu Minh trả hết số nợ đó, thế là cô ta liền ngoan ngoãn đi theo tôi. Cô gái đó cho dù có bỏ ra số tiền lớn như thế nào để mua về thì cũng sẽ không thấy phí…”

Anh ta chưa kịp nói xong thì nắm đấm từ Dương Kính Chi đã giáng xuống.

Trước mắt nhiều người trong ngành, anh đã đánh bại thế hệ thứ hai giàu có của nhà họ Tiêu.

Bên ngoài phòng khám, Từ Vãn Tinh đổ lỗi cho tôi.

“Kính Chi không có bối cảnh tốt, một mình chiến đấu so với người khác đã khó khăn hơn gấp bội, bây giờ còn vì cô nên đã đắc tội đến một số người.”

Từ Vãn Tinh tức giận, “Ngu Minh, cô không giúp anh ấy cũng không sao, đừng mang rắc rối đến là được rồi.”

Rắc rối?

“Từ Vãn Tinh, rốt cuộc cô có tư cách gì mà quy trách nhiệm chuyện này cho tôi?”

Từ Vãn Tinh sửng sốt.

“Hai người chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi, không phải đã thỏa thuận là không can thiệp vào đời tư của nhau rồi sao?”

“Anh ấy thậm chí còn nói với cô chuyện này…” Từ Vãn Tinh có vẻ bị sốc.

Một lúc sau, mắt cô ta đỏ hoe, dường như rất tủi thân.

“Ngu Minh, tôi và Kính Chi tuy chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng tôi rất thích anh ấy. Cô đã biến mất lâu như thế, vậy thì cứ biến mất tiếp đi, để anh ấy cho tôi có được không?”

“Cô thích anh ấy sao?”

“Đúng.”

Điều này nằm ngoài dự đoán của tôi.

Bởi vì——

"Nhưng hồi đó, cô là người đầu tiên tung tin đồn về Dương Kính Chi trong trường mà?"

Khuôn mặt của Từ Vãn Tinh trở nên tái nhợt ngay lập tức.

18

"Tôi chỉ biến mất, chứ không có mất trí nhớ."

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

"Sau khi Dương Kính Chi đến với tôi, cô đã từng chặn tôi trong nhà vệ sinh nữ, cô có nhớ lúc đó mình đã nói gì không?"

"Nói cho tôi biết đi——Ngu Minh, cô đã trả bao nhiêu tiền cho Dương Kính Chi?"

Từ Vãn Tinh hoảng sợ: "Tôi, tôi không nhớ rõ…"

“Sau này có người gọi Dương Kính Chi là vịt, cô cũng quên rồi? Biệt danh xấu xí này chính là do cô đặt mà không phải sao?”

“Không không không, cô nói nhảm.”

“Tôi không hiểu lắm mấy quy tắc trong vòng giải trí lắm. Nhưng nếu tiết lộ tin tức một ngôi sao lớn từng bắt nạt bạn học của mình thì người hâm mộ sẽ nghĩ gì nhỉ?”

“Ngu Minh!” Từ Vãn Tinh cao giọng, “Bây giờ cô mới là người tung tin đồn nhảm!”

“Ồ? Vậy cậu muốn tôi tìm mấy bạn học khác tới làm chứng không?”

Cô ta ngay lập tức nản lòng.

“Làm ơn đi Ngu Minh, tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì mà cô muốn, xin đừng nhắc lại chuyện này nữa. Xin đừng nói chuyện này với Kính Chi, lúc còn trẻ tôi đã không hiểu chuyện nên đã làm tổn thương anh ấy. Nhưng bây giờ tôi thật sự rất thích anh ấy, tôi có thể bù đắp lại lỗi lầm.”

“Cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy mình chỉ làm tổn thương anh ấy thôi sao?”

Tôi lắc đầu bất lực.

“Từ Vãn Tinh, cô cũng làm tôi tổn thương.”

“Vậy tôi xin lỗi cậu!” cô ta hoảng hốt, “Xin cô đấy Ngu Minh, đừng nói cho Kính Chi biết, đừng hủy hoại hình tượng của tôi trong lòng anh ấy…”

Lời còn chưa dứt, rèm phòng khám đột nhiên được kéo ra.

Dương Kính Chi đứng bên của sổ.

Có vẻ như anh ấy đã đứng đó từ lâu lắm rồi


Nhấn để mở bình luận

Vẫn Luôn Yêu Người