Vẫn Luôn Yêu Người


19

Khi Từ Vãn Tinh bị đuổi đi, trông có vẻ kinh hồn bạt vía.

Dương Kính Chi không phải người rộng lượng.

Khi đó anh ấy rất ghét mấy tin đồn kia nên đương nhiên cũng không có thiện cảm với Từ Vãn Tinh.

Dương Kính Chi thường không nói mấy lời bậy bạ.

Nhưng anh ấy là một học sinh đứng đầu, anh có thể khiến đối phương cảm thấy ám ảnh cả đời mà không cần dùng bất kỳ một lời lẽ hạ tiện nào cả.

Từ Vãn Tinh sau này có lẽ sẽ không dám gặp lại anh nữa.

“Anh không sao chứ?” Tôi nhìn Dương Kính Chi, vết thương nông, đã được xử lý qua, “Có ảnh hưởng gì đến công ty của anh không?”

“Em yên tâm, không phải vấn đề gì lớn nhưng Tiêu Huy cần phải khâu.”

“Khâu là được hời cho hắn rồi đó, tôi muốn hắn ta bị biến dạng luôn cơ.”

Dương Kính Chi đột nhiên nở nụ cười, “Thế này mới đúng.”

“Cái gì cơ?”

“Đây mới đúng là em, đã bao lâu rồi anh không được nghe mấy lời tùy hứng của em như thế này nhỉ? Nói thêm vài câu nữa đi, anh muốn nghe.”

"Chết tiệt, tất cả bọn họ đều là một lũ dối trá."

"Còn gì nữa không?"

“Giá thịt lợn lại tăng rồi, có để người ta sống không chứ?”

"Tốt lắm, tiếp tục đi."

“Tăng ca cqq, tôi chỉ muốn ở nhà xem TV rồi nằm ngủ thôi.”

“Em đang trách anh đó hả?”

“Có đâu, ai dám.”

“Chỉ có em mới dám.”

Trời hôm nay đầy tuyết rơi, chúng tôi cãi nhau suốt đường đi.

Đột nhiên giống như quay lại quãng thời gian còn đi học của chúng tôi.

Tôi trút bỏ hết những cảm xúc bị kìm nén mấy năm qua, vừa khóc vừa nói.

“Anh có thể đợi tôi không? Tôi nhất định sẽ trả lại hết số tiền kia cho anh.”

Dương Kính Chi lại bắt đầu hoảng sợ.

“Em đang nói gì vậy? Hơn nữa tại sao lúc trước em lại đột nhiên nổi giận? Anh tự tiện trả nợ hộ em mà chưa được phép là sai nhưng tại sao lại vì chuyện đó mà em phớt lờ anh.”

“Anh coi tôi là gánh nặng thì làm sao tôi dám nói chuyện với anh chứ?”

“Gánh nặng?” Dương Kính Chi cau mày, “Ai nói thế?”

“Từ Vãn Tinh…”

Đợi đã, có khi nào cô ta cố ý gieo rắc sự bất đồng không?

Nhưng mấy tấm ảnh chụp màn hình chắc chắc không thể nào là giả được.

Tôi tìm lại lịch sử trò chuyện.

Dương Kính Chi trông rất tức giận.

“Anh hoàn toàn không nói về em!”

20

Dương Kính Chi lấy lịch sử trò chuyện trong điện thoại của mình ra.

Anh ấy nói với bạn cùng phòng rằng mình đã trả hết một loạt quỹ dự án làm thêm giờ từ công ty.

Những cuộc trò chuyện đó đến sau.

Bằng cách nào đó lịch sử trò chuyện này được gửi đến cho Từ Vãn Tinh, và khi thấy nó, cô ta đã hiểu sai ý nghĩa.

“Nhưng làm sao cô ta biết rằng anh muốn trả tiền giúp tôi?”

“Cô ấy có kinh nghiệm trong việc trả nợ cho người khác cho nên anh đã hỏi cô ta về chuyện đó.”. Google‎ 𝙣gay‎ 𝐭ra𝙣g‎ [‎ TR𝙪𝖬TRU𝒀‎ e𝐍.V𝙣‎ ]

Dương Kính Chi lái xe đến nhà anh.

Là lần thứ ba tôi đến nơi này, nhưng với một tâm trạng hoàn toàn khác với trước đây.

“Hôm nay tranh thủ nói chuyện đi.” Dương Kinh Chi rót cho tôi một ly cà phê, “Ngu Minh, anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi em.”

"Anh hỏi đi."

"Sao lại chia tay?"

"Tôi đã trở thành gánh nặng, sau khi cân nhắc rất nhiều, tốt hơn hết là nên chia tay."

"Không phải là chơi chán rồi sao?"

Sau khi sững sờ một lúc, tôi nhớ ra rằng "chán rồi" là lý do tôi nói khi chúng tôi chia tay.

Lúc hai từ này được nói ra, Dương Kính Chi rời đi mà không quay đầu lại.

Anh trịnh trọng nói: "Anh còn tưởng em xem anh như món đồ chơi, bốn năm rồi em chơi đùa với anh cuối cùng cũng thấy chán. Thêm việc gia đình anh lại còn có người gặp tai nạn, anh không giúp ích gì được cho em, cho nên em không cần anh nữa.”

Làm sao mà anh lại nghĩ như vậy chứ?

Tôi hé miệng nhưng vẫn chưa trả lời.

Dương Kính Chi lại nói tiếp, “Cho dù vậy điều đó vẫn không thành vấn đề.”

Giống như sợ nghe thấy câu trả lời, anh đưa ra một đáp án mà dường như anh là người chịu lỗ.

"Ngu Minh, anh đã quyết định rồi."

"Cho dù chỉ là một món đồ chơi, anh cũng muốn ở bên cạnh em mãi mãi."

21

Đôi mắt của Dương Kính Chi đen láy và ẩm ướt giống như khi đó.

Tôi tiêu hóa lời nói của anh ấy một lúc rồi nói: "Anh hiểu lầm rồi."

"Hả?"

“Đó chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi, tôi chưa bao giờ xem anh là món đồ chơi, việc yêu anh thật sự là nghiêm túc.”

“Tại sao em lại tức giận?”

“Trước lễ tốt nghiệp, anh nói với bạn cùng phòng của mình rằng sẽ không lấy tôi.”

Lúc này Dương Kính Chi mới giật mình.

Anh nhớ lại chuyện đó mất một lúc lâu, bàng hoàng.

“Ý của anh là lúc đó mới tốt nghiệp, còn chưa có khả năng để kết hôn. Thật ra… Anh đã bắt đầu đi xem mấy mẫu nhẫn kim cương từ sớm, nhưng thật sự không có khả năng để mua.”

Chúng tôi đã đúng về một điều.

Đó chính là hiểu lầm nhau.

Tại sao ư?

Nguyên nhân cơ bản là do điều kiện giữa chúng tôi quá khác biệt.

Dương Kính Chi cho rằng tôi giúp anh chỉ để mua vui.

Còn tôi thì lại cho rằng Dương Kính Chi cảm thấy buồn phiền khi phải ở bên tôi.

Tôi còn không tin việc đối phương yêu mình.

Quay trở lại thời điểm hiện tại.

Dương Kính Chi hỏi, “Ngu Minh, tại sao em lại muốn nhận sự giúp đỡ của Tiêu Huy hơn là của anh?”

“Bởi vì thích anh, cho nên mới không muốn phát triển một mối quan hệ như thế…”

Tôi chợt hiểu ra.

Dương Kính Chi gật đầu: "Đúng vậy, tâm trạng lúc đó của anh cũng giống như thế."

"Đợi đã, khi tôi thổ lộ tình yêu của mình, anh cũng thích tôi sao?"

"Đúng vậy, Ngu Minh, anh thích em, còn trước cả lúc em thích anh."

22

“Ngày đầu tiên đăng ký tân sinh viên, em nói mình tên Ngu Minh, cho nên anh đã viết ra…”

Lời kể của Dương Kính Chi khiến tôi quen lại bản thân ngu ngốc của ngày đó.

Anh ấy đã rung động sớm hơn tôi.

Chỉ là đã thừa nhận quá muộn.

Và cách tôi thể hiện sự yêu thích của mình cũng sai ngay từ đầu.

Tôi đã dùng thứ anh ấy thiếu nhất để dụ anh.

Thật khó để anh ấy nói ra.

Anh ấy đã thực sự nhiều lần nói anh thích tôi.

Chỉ là không ai tin vào điều đó.

Mọi người đều cảm thấy những gì anh nói là dối trá, những lời đó chỉ để lấy lòng tôi.

Lâu dần tôi cũng tin vào điều đó, ngay cả anh, cũng suýt tin điều này.

——Thích Ngu Minh hay là thích chi phí chữa bệnh của ông?

Sau vô số lần bị chế giễu là bấy nhiêu lần nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi, chính Dương Kính Chi cũng không thể hiểu được.

Anh mâu thuẫn với chính mình, hành hạ bản thân từ ngày này qua ngày khác.

Bất cứ ai cũng có thể giúp anh.

Chỉ có tôi là không thể.

Vì tiền có thể làm thay đổi ý nghĩa của chữ thích.

Chỉ cần Dương Kính Chi không quá mạnh mẽ, liền có thể bình yên nằm cạnh bên tôi.

Nhưng anh ấy đã không làm thế.

Bởi vì không như thế, anh ấy mới là chàng trai mà tôi yêu.

Dương Kính Chi lấy một quả cam, bắt đầu cắt nó một cách chậm rãi.

Tôi chợt nhớ đến ngày gặp lại.

“Những lời anh nói lúc ấy có ý gì?”

“Em có thể tức giận còn anh thì không sao? Anh còn tưởng rằng em đã chơi chán nên vứt bỏ anh, mất tích bốn năm giống như cố ý tránh anh vậy…Anh không thể tức giận sao?”

Dường như là có thể.

“Nhưng Từ Vãn Tinh nói rằng anh ghét tôi.”

“Anh xin lỗi, là tại anh không kịp thời phản bác lại cô ta.”

Dương Kính Chi từ từ cắt miếng cam cuối cùng.

Khẽ thở dài.

“Rốt cuộc anh còn tưởng rằng em là thật… không còn cần anh nữa.”

Ngoài cửa sổ tuyết rơi.

Bên trong lại khô ráo và ấm áp.

Vào lúc này, tôi cuối cùng đã chắc chắn rằng trong dòng sông thời gian, chàng trai của năm ấy đã tiến bước về phía tôi.

23

Khi trường cũ tổ chức lễ kỷ niệm, tôi đã quay lại nơi ấy với Dương Kính Chi.

Là đại diện tốt nghiệp xuất sắc, anh ấy sẽ có bài phát biểu trên sân khấu.

Trường vẫn là trường cũ, nhưng những gương mặt ngây ngô của năm ấy đã lần lượt thay đổi.

Có người luôn trẻ.

Cũng có những người đang ở trong thời kỳ đỉnh cao cho lý tưởng của họ.

Bảng tên tốt nghiệp rơi ra khỏi túi của tôi.

Một sinh viên năm cuối giúp tôi nhặt lên, kinh ngạc nói: "Đàn chị, chị là Ngu Minh sao?"

"Cậu biết tôi à?"

“Em là thực tập sinh tại công ty của giám đốc Dương, chị là người nổi tiếng ở công ty của tụi em.”

“Thật sao?”

Có lần tôi đến công ty của Dương Kính Chi một lần, ngồi ở quầy lễ tân đợi anh ấy.

Khi người ở quầy lễ tân ghi tên của tôi, họ cũng có phản ứng tương tự.

“Cô là Ngu Minh sao?”

Nhưng mãi cho đến hôm nay tôi vẫn không biết là vì sao.

Đàn em nói, “"Dự án của công ty từng có một bộ thuật toán cốt lõi cơ bản, và nghe nói rằng nó được viết bởi giám đốc Dương khi anh ấy lần đầu tiên xây dựng hệ thống này."

“Anh ấy có để lại một ghi chú.”

“Nếu bạn gặp Ngu Minh, xin hãy nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy rất nhiều.”

“Đối với bất kỳ ai đã chấp nhận thuật toán đều có thể xem được câu này.”

Tôi sững sờ một lúc lâu, lại nghe cậu ấy vui mừng nói, “Thật tốt quá, cuối cùng tiền bối cũng đã tìm được người mình cần tìm.”

Sau bài phát biểu, tôi và Dương Kính Chi bước chậm trên con đường của cuộc đời mình.

Chúng tôi bước đến cửa thư viện.

Dương Kính Chi nhìn cây đại thụ bên trái: "Đây là nơi năm đó em tỏ tình với anh.”

“Ừm, em nhớ rõ, khi đó em thật sự rất dũng cảm.”

Anh thẫn thờ nhìn, ký ức như trôi về nơi rất xa.

“Dương Kính Chi, thời đại học anh có vui không?”

Anh ấy đi khắp nơi, bị vu khống và có nỗi cô đơn bên mình.

Tôi nghĩ nó nên không vui.

Nhưng Dương Kính Chi lại nói, "Rất vui."

"Vì có em mà nỗi đau đã trở thành niềm vui."

Anh quay lại, cúi đầu xuống nhìn tôi như hồi đó.

"Ngu Minh, bây giờ hãy để anh nói."

"Năm thứ chín anh thích em sắp đến, hãy cho anh một cơ hội có được không?"

Trời lại bắt đầu có tuyết rơi.

Bông tuyết rơi trên đầu anh.

Tôi cong môi cười: “Sắp đến Tết rồi, xin được anh quan tâm nhiều hơn nhé.”

Chúc mừng năm mới, chàng trai của em.

Chúc mừng năm mới, tuổi trẻ của tôi.

Ngay cả khi có hối tiếc, chúng tôi sẽ luôn là tốt nhất.

hoàn


Nhấn để mở bình luận

Vẫn Luôn Yêu Người